24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minatozaki Sana tựa người trên ghế, im lặng lắng nghe tiếng nhạc chờ vang lên qua chiếc điện thoại. Đó là đoạn nhạc vui tai của phim hoạt hình “Nhóc Maruko” mà nàng rất thích xem lúc nhỏ, bố mẹ nàng đã không hề đổi lại nó kể từ lúc nàng lên thành phố Osaka học, đó như là một sợi dây gắn kết mơ hồ  mà vững chắc giữa một Minatozaki Sana trưởng thành và bé gái nhỏ thích làm nũng bố mẹ năm nào.

Chỉ còn vài ngày nữa là Giáng sinh, công việc cuối năm bận rộn và những sự việc xảy ra gần đây cứ làm Sana xoay như chong chóng, suy nghĩ của nàng trở nên rối như tơ vò mà Sana cũng quá mệt mỏi để gỡ ra, thành ra nàng đã suýt nữa thì quên mất bản thân còn một gia đình mà đã khá lâu rồi nàng không hề liên lạc.

Trong tâm thế của một đứa con bất hiếu, Minatozaki Sana hồi hộp chờ đợi tiếng nhạc vui nhộn chấm dứt, nhường chỗ cho một giọng nói dịu dàng và cao vút, hệt như nàng.

Alo, Sana-chan đấy hả con?”

“Vâng ạ, bố mẹ dạo này vẫn khỏe chứ ạ?”

Ừ, còn con thì sao?”

Sana ngập ngừng giây lát, nàng vẫn khỏe, nhưng nội tâm thì chẳng ổn chút nào. Nàng rất giỏi che giấu cảm xúc của mình bằng nụ cười rạng rỡ, chỉ đến khi về nhà và ở một mình, Sana mới để những điều đó bộc lộ ra và xâm chiếm tâm trí nàng. Việc phải sống tự lập từ rất sớm đã rèn luyện Sana thành một con người như vậy, tưởng như dễ gần mà thực ra lại rất xa cách. Đó cũng là một phần lý do vì sao nàng chỉ có duy nhất một người bạn thân. Và giờ đây, trước mặt mẹ của mình, nàng không muốn bản thân phải dối lòng, phải tỏ ra vẫn ổn nữa. Cố tìm lấy một chốn yên bình khi bản thân yếu đuối, hóa ra nàng chẳng khác cô gái nhỏ 16 tuổi ngây ngô giữa đô thành rộng lớn năm ấy là bao.

“Con khỏe, nhưng có một số chuyện mà con không biết giải quyết ra sao…”

Sana nghe thấy tiếng mẹ nàng cười nhẹ trấn an bên tai, tưởng như chỉ cần nghiêng đầu một cái là nàng có thể dựa vào bờ vai gầy guộc, cảm nhận bàn tay ram ráp của mẹ vuốt nhẹ mái tóc nàng. Minatozaki Sana nghĩ mình sắp khóc đến nơi rồi.

Là chuyện về Hashimoto Takeshi sao?”

“Cũng một phần, nhưng bây giờ có hơi phức tạp hơn ạ…”

Con muốn kể không? Mẹ sẽ lắng nghe, dù gì cũng đang rảnh rỗi, còn bố con nữa, ông ấy cứ nhìn chằm chằm mẹ nãy giờ này, chắc đang lo muốn chết rồi đây… Gì cơ?... Mình dám bảo tôi nói nhảm hả? Lo thì bảo lo có gì phải ngại”

Sana phì cười, thật tốt khi biết bố mẹ vẫn như vậy. Tâm trạng nàng bỗng nhẹ đi phân nửa.

“Mẹ nói với bố là không cần quá lo cho con đâu, chỉ là…”

Và Sana bắt đầu kể, nhưng tính nàng vốn lan man, qua mấy câu là quên luôn chuyện định nói ban đầu, thành ra nói chuyện suốt cả tiếng đồng hồ, ông bà Minatozaki đầu dây bên kia đã bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn vẫn chưa vào vấn đề chính. Đến mức bà Minatozaki phải cắt ngang.

Dừng, tóm lại là con có vấn đề với Takeshi hay Tổng giám đốc Chou Tzuyu gì đó của con vậy. Nãy giờ con nói loanh quanh rồi kiểu gì cũng nhắc đến Tzuyu đấy”

“Ehh, vậy ạ…”. Sana giật mình, nàng còn không hề nhận ra.

Đúng đấy, nào bây giờ vào vấn đề chính được chưa con gái yêu?”

“À… thì là con đã chia tay Takeshi…”

Cái này mẹ cũng đoán được từ lâu rồi, hai đứa rõ ràng là không hợp nhau chút nào hết

“Mẹ, mẹ không định an ủi con gái mẹ à?”. Sana phụng phịu.

“Thôi có gì nói nhanh cho bố mẹ còn đi ngủ, làm việc cả ngày mệt lắm rồi còn phải nghe con lan man nữa thì chết mất”

“Ơ… vâng ạ.... Thì là con đã chia tay Takeshi, bây giờ con có đang hẹn hò với người khác. Anh ấy rất tốt, rất dịu dàng với con, tóm lại anh ấy là mẫu đàn ông lý tưởng của mọi cô gái. Con đáng lẽ cũng phải thích anh ấy, chỉ là…”

Con… vẫn không thích được?”

Nàng ỉu xìu.

“Vâng, con không thể. Con nghĩ mình thật ngốc”

Bà Minatozaki bật cười.

Con gái à, như vậy đâu thể gọi là ngốc. Tình yêu không thể ép buộc được. Con đã cho cả hai cơ hội nhưng điều ấy chẳng dẫn đến đâu, vậy thì con chỉ cần tìm một đối tượng khác là được. Con gái mẹ xinh đẹp như vậy, lẽ nào lại thiếu người theo đuổi, phải không?”

Sana ngẫm nghĩ lời nói của mẹ nàng, nói thật dù cho không thiếu người theo đuổi nhưng nàng chẳng thể tính là nhiều kinh nghiệm tình trường được. Vướng mắc chuyện tình yêu quay ra tâm sự với mẹ, sao nghe giống thiếu nữ mới lớn thế, Sana nghĩ thầm rồi tự cười.

Đừng để người khác bảo con phải làm gì, phải cảm thấy thế nào. Con yêu ai, thích ai chỉ có con là rõ nhất, vậy nên hãy nghe theo trái tim mình, con gái à

Sana im lặng, nàng cũng muốn cúi xuống mà hỏi rằng: Này, mày có đang thích ai không hả trái tim?. Nhưng đống cảm xúc ngổn ngang trong đó có lẽ vẫn cần nhiều thời gian để sắp xếp lại lắm.

“Con không biết nữa, con…”

Không cần phải vội, Sana à. Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi và để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nghe lời mẹ, được không?”

Nàng gật nhẹ, bàn tay vô thức vuốt ve con cún bông, món quà từ lần đi khu vui chơi cùng Chou Tzuyu.

“Vâng ạ, con cảm ơn mẹ. Con chúc bố mẹ ngủ ngon”

Ừm, ngủ ngon, Sana-chan bé nhỏ của mẹ”




~~~~~~~~~~~



Năm Chu Tử Du lên sáu tuổi, lần đầu tiên bé con được ông nội đưa đến từ đường của gia tộc. Nơi đó ẩn trong khu rừng nhỏ nằm khuất phía sau căn biệt thự nhà họ Chu. Chu Minh bế bé con Chu Tử Du trên tay, chậm rãi bước về phía cánh cửa gỗ đồ sộ, mùi hương trầm bắt đầu lượn lờ quanh sống mũi bé gái nhỏ đang mở to đôi mắt tò mò nhìn ngó xung quanh.

Chu Minh mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên ông được đưa đến nơi này. Thật hoài niệm, cuối cùng ông đã đến cái tuổi giới thiệu tài sản quý giá nhất của gia tộc cho những hậu bối, những niềm hi vọng tương lai của nhà họ Chu rồi.

Mở cửa bước vào trong, Chu Minh lập tức nghe được tiếng reo khe khẽ của bé gái nhỏ trong lòng mình.

“Oaa, nơi này thật đẹp, đây là đâu vậy ông?”

Chu Minh bật cười khi nhìn đôi mắt phấn khích của cháu gái, hai ông cháu đang ở chính giữa căn phòng làm hoàn toàn bằng gỗ, được chạm trổ tinh xảo và sơn son thiếp vàng rực rỡ, làn khói mờ từ thẻ hương trên bệ thờ phía trước mặt họ lượn lờ trong không gian. Những cột gỗ to hơn vòng tay người ôm đứng vững chãi ở hai bên, trên đó khắc những chữ mà Chu Tử Du vẫn chưa thể hiểu được. Bé con không khép nổi miệng của mình, cứ níu lấy áo ông nội mà vươn người xung quanh ngắm nghía.

“Đây là từ đường của gia tộc ta”

Chu Minh hướng bé con đang lộn xộn về phía bệ thờ to lớn ở phía trước, đầu ngẩng cao, đôi mắt lấp lánh đầy tự hào.

“Để ông kể cho cháu nghe điều gì làm nên gia tộc họ Chu, đó không phải là nhà cửa, đất đai hay tiền bạc, của cải…

“...Điều làm nên gia tộc chúng ta đang ở ngay trước mắt cháu đấy”

Bé con Chu Tử Du tròn mắt ngơ ngác nhìn những bài vị, những bức ảnh được sắp xếp gọn gàng lừng lững trên từng bậc của bệ thờ. Ở đó có những gương mặt lạ lẫm mà lại có nét rất thân quen đang nhìn lại bé con. Bé con hết tròn mắt nhìn bệ thờ lại nhìn sang ông nội, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi tất cả mọi thứ ở nơi đây.

Đôi mắt sáng như sao của Chu Minh hướng về Chu Tử Du, ẩn giấu niềm tự hào và hi vọng dành cho cháu gái duy nhất của mình, ông xoa đầu bé con, cười hiền từ.

“Hãy tự hào vì là người nhà họ Chu, hãy quỳ trước tổ tiên của chúng ta nào Tiểu Du”

Bé con cái hiểu cái không ngoan ngoãn làm theo sự hướng dẫn của ông nội, yên lặng để giọng nói trầm bổng của ông nội khắc sâu từng lời, từng chữ vào tâm trí non nớt của bé.

“Cháu hãy nhớ điều này, Tiểu Du: Người nhà họ Chu phải luôn ngẩng cao đầu, không được cúi đầu trước bất kì ai, cũng không có bất kì kẻ nào được phép uy hiếp chúng ta...”


“Đừng bao giờ quên điều ấy, đừng bao giờ…”




~~~~~~~~~~~




Sana: “Này tác giả kia, bảo ai lan man đấy hả???”

“Dạ, thì tại…”

*Sừng sộ* “Tại cái gì mà tại, xem lại xem ai mới là người lan man. Nhìn xem hai mươi mấy chap rồi mà đã giải quyết được cái vấn đề gì chưa hở??”

*Run rẩy* “Ơ, thì tại…”

*Đập bàn* “Tại cái gì mà tại, cứ thích dài dòng văn tự thế này thì bao giờ mới vào vấn đề chính hả???”

*Nói lí nhí* “Dạ, thì cũng tầm gần chục chap n…”

*Nổi xung* “NÓI GÌ NÓI LẠI XEM NÀO!!!”

Tzuyu: “Để tôi giữ chị ấy lại, mau chạy đi tác giả!!!”

“Vâng!!!” *Vọt lẹ*




~~~~~~~~~~~





Góc tâm sự: Hình như tui sống khổ quen rồi nên sướng không chịu được hay sao ấy =))))), thấy mm mà kiểu không chuẩn bị kịp tinh thần, không tin vào mắt mình luôn =))))) mong rằng sau này hai bạn nhà cứ đánh úp tui như vậy nhiều vào nhé =)))))




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net