Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng nàng pichi_salt vì đã trả lời quá nhanh quá đúng câu hỏi :**

-----------------------------------------------

~///Thế giới Ác Quỷ///~

Jun phóng cột nước tới chỗ MingHao. Một tiếng hét chói tai vang lên, tên cầm đầu trợn mắt ngạc nhiên, cuối cùng, hắn tan biến. Dây trói cũng biến mất theo. MingHao yếu ớt vô lực ngã xuống, Jun hoảng loạn chạy tới đỡ lấy cậu.

- Ya ya, MingHao... Nhìn tôi này MingHao... MingHao... Xu MingHao, em không được ngủ. Em mau tỉnh dậy cho tôi... MingHao....

~///Tại biệt thự Kings///~

- Sao cậu ấy lại yếu như vậy? - MinGyu sốt sắng hỏi, Jun đem mọi chuyện kể hết ra.

- What?? Cái tên đó thâm hiểm quá! Cũng may hyung đã diệt tận gốc. - MinGyu giật mình.

- Ừm. - Jun ngật đầu.

- Nè hyung, mà sao hyung phân biệt được thật giả vậy? - MinGyu tò mò hỏi.

- Hyung hỏi em ấy thường ngày gọi hyung như thế nào.

- Cái đó mà cũng là dấu hiệu hả? - MinGyu trố mắt ngạc nhiên.

- Ừ.

*Cạch* Jun đang nói dở thì Chan bước ra. Anh liền sốt sắng chạy tới hỏi.

- Hyung ấy không sao rồi. Vết thương ở má em đã băng lại. Nhưng có điều còn rất yếu vì năng lượng bị hút đi quá nhiều cho nên chưa thể tỉnh lại sớm được. Em cũng không phải bác sĩ nên không thể chưa trị hoàn toàn cho hyung ấy được. Em xin lỗi.

- Không đâu, không phải lỗi ở em. Em đã vất vả rồi. - Jun thở dài. Là anh không bảo vệ cậu tốt, là anh lơ là nên cậu mới bị thương như vậy.

Jun bước vào phòng. MingHao đang nằm ngủ say trên giường. Anh nhẹ nhàng tới chỗ cậu, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt cậu. Cậu gầy quá. Rất gầy. MingHao thuộc kiểu ăn mãi không béo nên cho dù anh ép tới đâu cậu cũng chả tăng được lạng nào. MingHao của anh ... phải làm gì với em đây ...

~///Thế giới Thiên Thần///~

~///Chỗ tập luyện///~

- Yah Boo SeungKwan, cậu tập cho đàng hoàng vào anh nhờ. - SeungCheol bực bội hét lớn.

- Ơ, dạ, em xin lỗi. Em sẽ tập trung ạ. - SeungKwan cúi đầu hối lỗi.

- Haiz. SeungKwanie, đây là lần thứ 4 rồi đấy. Em có chuyện gì à? - WonWoo quan tâm hỏi.

- Không ... Không có gì đâu hyung. Em ... - SeungKwan bối rối. Làm sau để họ biết là do cậu mải ngắn HanSol nên mới mất tập trung chứ~

- Được rồi, em ra kia ngồi nghỉ đi rồi lát tập tiếp. - WoonWoo vỗ vai SeungKwan, nhẹ nhàng khuyên bảo.

- Nae, em xin lỗi mọi người. - SeungKwan cúi người nói rồi lon ton chạy ra gốc cây gần đó ngồi nghỉ.

- Mọi người, tập luyện tiếp nào. HanSol với WonWoo giao chiến thử xem nào! - SeungCheol ra lệnh.

- Nae. - Đồng thanh.

SeungKwan ngồi quan sát HanSol. Cậu ấy thật giỏi. Mỗi đòn cậu ấy tung ra rất dứt khoát và mạnh mẽ. Rồi SeungKwan chợt nhìn lại mình. Cậu thật là kém cỏi. Chính cậu còn không biết tại sao mình được chọn và Purple Light nữa. SeungKwan là một người cực kì mờ nhạt, được biết tới chỉ là em trai của WooZi-học viên suất sắc nhất. Hay bởi vậy họ mới cho cậu vào? Nghĩ rằng cậu cũng sẽ giống anh trai sao? Nhưng hyung ấy đâu phải anh trai ruột của cậu... Biết đâu WooZi, à, JiHoon hyung lại là thiên thần cấp A không chừng.

- Này, Boo SeungKwan. - Mải suy nghĩ nên cậu không nhận ra HanSol đã đứng trước mặt mình từ khi nào.

- Hở hở? HanSol làm gì ở đây vậy? SeungCheol hyung với WoonWoo hyung đâu rồi? - Cậu ngó nghiêng xung quanh.

- Họ về rồi. SeungCheol hyung bảo tôi kèm cậu. - HanSol lạnh lùng nói.

- Vậy ... Vậy à? Làm phiền cậu rồi. Xin lỗi nhé. - SeungKwan đứng dậy cười.

- Không có gì. Giờ thì tập luyện đi, sắp tới ngày thực hiện nhiệm vụ rồi.

- Ừ ừ. - SeungKwan lật đật chạy ra tập. Nhưng tại sao tập mãi mà nó chẳng đánh trúng đích phát nào. Trời ngày càng tối. Bụng nó cũng bắt đầu réo rồi. Nó muốn ăn cơm cơ huhu.

- Yah Boo SeungKwan, cậu có tập cho tử tế không thế? Như vậy thì bao giờ mới tiến bộ được. - HanSol ức chế nói.

- X-Xin lỗi HanSol. Nhưng ... Nhưng mà tớ đói lắm rồi. Cho tớ ăn cơm được không? Tớ không đi nổi nữa rồi. Ăn xong tớ sẽ tập tốt mà. Đi mà. - SeungKwan xoa xoa bụng giương mắt cún nhìn HanSol. SeungKwan một khi đã đói thì bất chấp làm nũng luôn.

- Haiz, được rồi. Đi, tôi đưa cậu đi ăn. Xong rồi nhớ tập cho tử tế đấy. Không thì đến đêm cũng đừng mong về. - HanSol trừng mắt dọa.

- Ưm ưm. HanSol là tốt nhất. Đi nàooo. - SeungKwan hào hứng chạy tót đi trước.

- Cái cậu này. Mới nãy còn kêu không đi nổi. - HanSol lắc đầu ngán ngẩm.

~///Tại quán Baksu///~

- Chị ơi, cho em 2 kimbap chiên, 2 kimbap thường, 2 tokbokki phô mai, 1 pizza cỡ lớn. À thêm một mattcha cookie size L và 1 bappingsu nữa ạ. À, HanSol ăn gì thế? - SeungKwan nói một hồi mới nhớ ra HanSol và quay lại hỏi cậu.

- Cho em một phần cơm là được rồi. - Cậu lãnh đạm nói rồi đưa menu cho phục vụ.

- Sao HanSol ăn ít vậy?

- Do cậu ăn nhiều. Ăn xong phải tập cho đàng hoàng đấy. - HanSol nghiêm mặt nói.

- Biết rồi mà~~ - SeungKwan bĩu môi.

Trong khi đợi đồ ăn không ai nói với ai câu nào. SeungKwan bắt đầu ngại rồi a~ Trời ơi, nãy giờ nó làm gì thế này? Cư xử như một đứa con nít trước mặt crush? Ôi ngại muốn chết mất.

- Này. - HanSol lên tiếng làm nó giật bắn mình.

- Gì ... Gì vậy?

- Trong lần xếp hang trước cậu đứng thứ mấy của lớp? - Ách, sao cậu lại đi hỏi cái vấn đề 'nhạy cảm' vậy chứ?

- 41 ... 41 trên ... trên 43. - Nó khó khăn nói. Mất mặt quá. HanSol sẽ nghĩ nó là đứa dốt nát mất, hiu hiu.

- Haiz, tôi biết ngay mà. Không biết sao cậu lại được vào Purple Light nữa. - HanSol ngán ngẩm nhìn SeungKwan.

- Tớ ... Tớ cũng không biết. - Nó cúi đầu lí nhí nói. Hai mắt long lanh nước. Giọng như sắp khóc tới nơi rồi ấy.

- N-Này đừng khóc chứ. Tôi không có ý gì đâu. - HanSol luống cuống, sao lại khóc được chứ.

- Đâu ... Đâu có khóc đâu. - SeungKwan lắc đầu.

- Đừng có nói dối. Được rồi cậu mau ăn đi rồi lát tôi dạy cậu kiểm soát năng lượng. - HanSol xoa đầu nó. Ôi trời ơi quả thính to bự. Nó chết mất thôi. Cíu nó với~~

- Ừm ...  ừm. - Nó bối rối đáp lại rồi cắm đầu vào ăn. Chả hiểu sao HanSol lại thấy nó khi ăn dễ thương kinh khủng. Tim cậu cứ đập mạnh ơi là mạnh khi nhìn nó phồng má chu môi lên nhai đồ ăn. Chắc cậu phải đi khám bệnh thôi.

------------------------------------

Dạo này cuồng thính VerKwan quá :">>>

Ủng hộ fic nhé, SARANGHAE :****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net