07.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Hedging

Translator: Arrebol; & Editor: Linie

Bản dịch CHƯA sự cho phép của tác giả, chỉ đăng duy nhất tại wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng không đạo văn!




















07.

Nghiên cứu của Haibara hiện đang trong giai đoạn quan trọng, nhưng cô và người hướng dẫn có vài quan điểm bất đồng trong hướng tiếp theo, cả người phải chịu rất nhiều áp lực, cô lại quen làm việc vào buổi tối, sau thời gian dài ngày đêm đảo lộn và áp lực nặng nề, cuối cùng "bà dì" tháng đó đã tranh thủ dạy cho cô bài học để đời.

Và thật không may, vì mấy hôm trước nhức đầu nên cô đã uống hết hộp thuốc giảm đau duy nhất trong nhà.

Nhưng giờ đã muộn, cô thực sự không muốn ra ngoài, chỉ đơn giản quấn mền, nghĩ thầm nằm một lát là được.

Có hơi nực cười, cô học chuyên ngành nghiên cứu phát triển thuốc, nhưng khi đến lượt cô cảm thấy không khỏe, cô sẽ tự lừa dối bản thân bằng suy nghĩ "nằm một lúc là đỡ ngay". Cô tự cười nhạo bản thân rồi cuộn tròn trên ghế sô pha.

Vừa thiêm thiếp chuẩn bị vào giấc, cô liền nghe thấy ai đó bấm chuông bên ngoài, hơn nữa còn nhấn nhịp liên ba với tiết tấu hoàn hảo—— Không cần dậy đi dòm cô cũng biết là cái người điếc âm chuyên hát lạc tông, nhưng khả năng cảm thụ âm nhạc lại rất tốt.

Chìa khóa trong túi cậu ta dùng để trang trí phải không?

Cô tìm điện thoại trên bàn cà phê, mò mẫm gõ một câu rồi gửi đi, một lúc sau, người đó tự mình mở cửa bước vào, ngồi xổm trước mặt cô.

Khuôn mặt của anh rất gần, trên người vẫn còn nhiệt độ oi bức bên ngoài, anh hỏi: "Cậu có cần tôi mua thuốc giảm đau cho cậu không?"

Cô nghĩ mình chắc hẳn đã lắc đầu, sau đó người ấy đứng dậy bỏ đi, tiếng bước chân và đóng cửa vang lên trong phòng khách, cả căn nhà chìm vào im lặng. Một lúc sau, anh trở về.

"Cậu ngồi dậy uống thuốc đi." Anh đưa ly nước ấm và hộp thuốc giảm đau.

Trong một lúc cô không muốn cử động, anh quỳ trên mép sô pha, nhưng anh chỉ cúi đầu nhìn cô, không hề có động thái tiếp theo—— Anh không thể đỡ hay kéo cô ra khỏi sô pha, điều đó quá thân mật.

Mọi thứ không có đường ranh giới rõ ràng, nhưng tất cả lại được tách biệt một cách hiển nhiên.

Kudo Shinichi luôn quên việc phải che giấu với Haibara Ai, luôn không biết vẻ đượm buồn nơi đáy mắt anh đều hiện rõ trước mắt cô. Vì vậy cô ngồi dậy uống thuốc, cảm nhận được anh có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Anh lại quay trở về giọng điệu hờ hững, giả vờ thản nhiên và tò mò hỏi cô: "Này... Haibara, cậu thường xuyên bị thế sao?"

Không hề, cô thường đau đầu, nhưng cô sẽ không bao giờ bao giờ đau bụng mỗi khi đến kỳ kinh, hai lần hiếm có đều gặp phải anh, rốt cuộc ai mới là người có vấn đề?

"...Chú có biết rằng hỏi con gái những câu như này rất thô lỗ không, ông chú dê xồm."

"Cậu gọi ai là chú?"

"Ồ, vậy cậu chịu nhận mình là dê xồm."

"...Tôi thấy cậu có vẻ khỏe rồi đó."

Cô gái đang nằm quay lưng với anh trên ghế sô pha khẽ cười.

Không bị gì thì tốt, anh nghĩ, sau đó ngồi xuống sàn, trả lời vài email công việc, đột nhiên tối nay anh cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Thân là át chủ bài đội điều tra số 1 với suy luận tỉ mỉ và logic hoàn hảo, anh phải mất một lúc mới nhớ ra mình chưa ăn tối.

Thế là anh buột miệng hỏi: "Haibara, trong nhà có gì để ăn không?"

Chạy ngược xuôi bên ngoài suốt một ngày, buổi trưa chỉ ăn mỗi cơm nắm, bụng sớm đã đói meo, vừa rồi đi ra ngoài sốt ruột mua thuốc cho cô ấy, thậm chí còn quên đến cửa hàng tiện lợi xa hơn chút.

"Cậu muốn ăn gì?" Cô nằm một hồi cảm thấy đỡ hơn, nghe anh hỏi liền mang dép lê đi về phía phòng bếp.

Khi Kudo nghe cô hỏi như thế, tưởng rằng ý của cô là mình "có thể tự do chọn món", nhưng anh là một người trưởng thành chín chắn và chu đáo, sẽ rất ngại nếu để một người đang bệnh nấu ăn cho mình, vì vậy anh bèn nói: "Không cần phiền phức như vậy——"

"Còn súp cà chua và salad ức gà bơ từ trưa, à, còn có cơm nắm mận muối nữa, chắc bác tiến sĩ mua, cậu muốn ăn cái nào?"

Kudo, cái người rõ ràng đã đánh giá cao đãi ngộ của mình: "..."

Cuối cùng, sau một ngày làm việc mệt nhọc, sĩ quan Kudo đã có một tô salad ức gà bơ nhiều chất xơ, giàu protein và ít calo cho bữa tối. Anh dùng nĩa chọc vào miếng ức gà nhạt nhẽo với vẻ chán đời, cảm thấy thứ mình đang ăn không phải thức ăn, mà chỉ là thứ xoa dịu tâm lý.

Mà cái người có thể làm ra món ăn quỷ dị này như nhớ ra gì đó, hỏi anh: "Muộn như vậy rồi, cậu còn đến đây làm gì?"

"Hả?"

Hai người khó hiểu nhìn nhau, giây sau Kudo liền nhận ra—— Anh lại bị bác tiến sĩ lừa!

Gì mà "cô không bằng lòng với chuyện đó"—— Bác tiến sĩ hoàn toàn tiền trảm hậu tấu, chưa bao giờ hỏi qua ý của cô ấy cả!?

"Dạo gần đây có vụ án giết người hàng loạt, nạn nhân mới nhất là người sống gần đây, bác tiến sĩ lo lắng cho cậu nên nhờ tớ ở cùng cậu vài ngày."

Anh suy đi nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết phải nói dối nên đã nói cho cô biết sự thật.

"Người lớn tuổi chỉ toàn thích bận tâm lo nghĩ..." Cô giơ tay ấn huyệt thái dương, tỏ vẻ bất lực.

"Chứ còn gì nữa." Anh hùa theo.

"Vậy cậu còn đến đây làm gì?" Cô dựa vào quầy nấu ăn, thong dong nhìn anh ăn, thuốc giảm đau đã phát huy hết tác dụng, cô cảm thấy mình đỡ rồi nên tự rót cho mình ly cà phê, "Tôi đâu phải cô gái 17 hay 18 tuổi, bác tiến sĩ lo lắng thì thôi, cậu tin làm gì."

"..."

Đúng vậy, tại sao nhỉ, theo tập hồ sơ hiện có, kẻ sát nhân có niềm đam mê bất thường với những cô gái tóc dài hoạt bát, vui vẻ và dễ gần. Một số người thân và bạn bè của những cô gái bị hại khi còn sống đều nhận xét về họ—— Đối xử tốt với mọi người, luôn giữ nụ cười trên môi.

Cho nên những đặc điểm này ngoại trừ giới tính ra thì còn có điểm gì giống với cô nàng hay lừ đừ, trên mặt thiếu điều ghi dòng chữ "không phải dạng vừa" không?

"Đúng vậy, cậu không phải là cô bé 17, 18 tuổi, cậu là cụ bà 84 tuổi. Bà cứ coi như tôi kính lão đắc thọ đi, được chưa?"

"..."

Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai. Chính vào lúc này, điện thoại Kudo ném trên bàn vang lên, nhưng không phải cuộc gọi.

Tầm mắt của họ không hẹn cùng dừng trên điện thoại, chỉ nhìn thấy lời nhắc trên màn hình được viết—— Gọi cho Ran.

Haibara chỉ thoáng liếc qua, sau đó nhanh chóng biết điều đưa mắt đi chỗ khác: "Tôi xuống dưới lầu làm việc, cậu muốn làm gì thì làm. Trước khi đi nhớ khóa cửa dùm tôi."

Kudo cảm thấy hơi xấu hổ, anh tắt lời nhắc nhở, cũng không biết tại sao, có lẽ vì anh không muốn cô ấy đi, nhưng anh lại không biết phải nói gì để giữ cô lại, nên anh nhìn theo bóng lưng của người ấy buột miệng: "Không như cậu nghĩ đâu."

Nói xong mới cảm thấy bầu không khí càng thêm ngượng ngùng.

Người ấy dừng lại, quay sang nhìn anh cười nửa miệng: "Tôi nghĩ thế nào?"

Yết hầu anh lay động, nhưng thốt không ra một lời giải thích.




Nửa tháng trước, khi nạn nhân thứ hai của vụ án giết người hàng loạt này xuất hiện, áp lực từ phía trên và thế giới bên ngoài vẫn lũ lượt không ngừng, mà cuộc điều tra của họ đi vào bế tắc, anh phiền muộn trong lòng, nhưng không thể giải quyết bằng cách suốt ngày ở trong văn phòng. Vì vậy anh chào cấp dưới của mình, buổi tối về nhà để thay giặt quần áo.

Về đến nhà, trên tủ giày ngay cửa thậm chí còn bám một lớp bụi mỏng, anh mở cửa sổ cho thông gió, căn phòng lúc này mới giống như có sự sống.

Trong tủ lạnh chỉ có vài lon bia và nước, vì thời gian trở về không chắc chắn nên anh rất ít khi mua nguyên liệu tươi để ở nhà, tránh những khi mười ngày hay nửa tháng tất bật bên ngoài, mọi thứ đều lãng phí vứt đi. Khi mới chuyển đến căn hộ này, Ran thường ghé qua nấu ăn, sau đó đợi anh tan làm về ăn cùng, giống như bao cặp đôi bình thường khác.

Tuy nhiên, nếu bạn phải đợi ai đó về ăn tối, bất kể như thế nào, bạn cũng chẳng thể đợi đến rạng sáng, khi ngày trên điện thoại chuyển sang ngày hôm sau.

Sau đó cô ấy sẽ giả vờ giận dỗi nói: "Vậy sao anh không trả nhà mà chuyển vào văn phòng ở luôn đi", anh sẽ xin lỗi, rồi tìm cách xin nghỉ hẳn một ngày, cùng cô đến những nơi cô muốn đến, ăn ở hàng quán cô thích, chuyện cứ quanh đi quẩn lại như vậy, anh không muốn khiến cô bực dọc, hy vọng cô ấy có thể vui vẻ.

Có lần Hattori đến công tác, bọn họ ăn trưa nhanh gọn lẹ trong căn tin sở cảnh sát, trong lúc trò chuyện, Hattori nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu: "Hai cậu chỉ việc sống chung với nhau là được rồi?"

Sống chung dưới một mái nhà, dù bận rộn đến đâu, thì vẫn phải về nhà gặp nhau.

Và trong thời đại mà những chuyện yêu đương, kết hôn và sinh con dường như đều tăng tốc độ gấp ba lần, thì việc sống thử trước hôn nhân đã không phải là chuyện mới mẻ và càng không phải là chủ đề đáng bàn tán.

"Chuyện này..." Trong một lúc anh không nói nên lời.

"Chẳng phải hai người đã từng sống với nhau lâu rồi sao?" Hattori nghĩ rằng anh đang xấu hổ, "Có gì mà cậu phải ngại chứ?"

"Làm ơn, chuyện đó sao có thể giống được——"

"Conan chẳng phải là cậu sao, có gì khác biệt đâu?"

Khi đó Conan bảy tuổi, còn Kudo Shinichi tuổi 17 bị giam cầm trong cơ thể của đứa trẻ vẫn lầm tưởng mình trong độ tuổi gần như toàn năng, tin tưởng chỉ cần mình không ngừng tiến về trước, không ngừng khám phá, thì nhất định sẽ có sự thật và câu trả lời anh đeo đuổi. Vào thời điểm đó, anh muốn biến trở về con người thực của mình, muốn ngày đêm ở bên cô bạn thanh mai trúc mã, muốn tự mình phát hiện ra tất cả những điều xấu xa và bất công trên đời, còn muốn những nỗi oan ức chưa được giải quyết đưa ra ánh sáng, để tất cả những người chết được nhắm mắt buông xuôi.

Có lẽ số phận không hề đối xử tệ bạc với anh. Sau trò đùa ngắn ngủi, anh đã đạt được mong ước của mình trở về thân phận Kudo Shinichi, trở về ánh đèn sân khấu cả thế giới nhìn vào, coi việc điều tra phá án là công việc của mình. Ngày qua ngày, anh đồng hành cùng lòng người hiểm ác, cuối cùng hẹn hò với người con gái anh thích từ bé. Mọi người đều nói họ xứng đôi vừa lứa.

Nhưng thời gian cũng sẽ cho mỗi một người thấy sự thật độc đáo của nó theo cách riêng.

Sau khi bước vào đội điều tra số một, cuối cùng anh trong vô thức nhận ra, ngay cả anh cũng sẽ gặp phải những vụ án không thể giải quyết, xác chết vô danh quanh năm suốt tháng không ai đến nhận, trơ mắt nhìn vụ án sắp hết thời gian truy tố nhưng vẫn không có đầu mối. Những người bình thường đau khổ khóc rống ở bên ngoài sở cảnh sát vì mất đi người thân yêu...

Mỗi một vụ án, mỗi một câu chuyện đều xuất phát từ sự bất lực của anh, vào ban đêm chúng đè nặng khiến anh khó thở.

Còn người con gái đi bên cạnh ngày nào, khoảng cách dường như càng ngày càng xa. Sau khi tan ca anh muốn về nhà uống bia hơn là hẹn hò, sau đó chẳng nghĩ ngợi gì, thả lỏng đầu óc thả mình xuống ghế sô pha.

Anh luôn cho rằng mình đã quá mệt mỏi, cho nên không hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài công việc, nhưng cho đến khi Hattori hỏi "Sống với nhau có phải tốt hơn không?", anh dường như mới ý thức được từ trong thâm tâm, hoá ra phần lớn thời gian anh muốn được ở một mình.

Không bị ai quấy rầy, không phải chuyện trò, không cần suy nghĩ đề tài, không cần quan tâm cảm xúc của đối phương, không phải lo lắng về việc liệu cô ấy có thất vọng hay không—— Anh thích ở một mình trong im lặng.

Anh cảm thấy áy náy khi có cảm giác như vậy.

Hôm đó anh chỉ định về nhà lấy quần áo rồi lập tức quay trở lại văn phòng. Khi anh chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại reo lên, là Ran gọi.

"Alo, Ran?" Anh bắt máy, "Em tan ca rồi à?"

"Ừm, còn anh thì sao?"

Anh không biết lúc đó anh đang nghĩ gì, có thể vì anh chỉ ghé đây trong khoảng thời gian ngắn, cảm thấy không cần nhắc đến chuyện đó; hoặc cũng có thể anh cho rằng nếu nói với cô ấy mình đang ở nhà, cô ấy sẽ muốn đến, thì khi đó anh cần phải giải thích từ đầu đến cuối... Kết quả anh lại làm cô thất vọng một lần nữa.

Vì vậy anh cười nói: "Chưa nữa, anh có lẽ đã ở văn phòng được nửa tháng rồi."

Đầu dây bên kia im lặng, trực giác mách bảo anh người ở đầu dây bên kia hình như có chút khác thường, không khỏi hỏi: "Ran, em..."

"Shinichi, có phải anh nghĩ rằng nói chuyện với em thêm vài câu... Sẽ rất mệt không?"

"Sao cơ?" Anh phủ nhận, "Làm gì có chuyện đó?"

Ở tầng dưới căn hộ của anh, Mori Ran cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn tấm rèm cửa voan mỏng ở cửa sổ mở toang đang tung bay theo gió—— Đó không phải mẫu cô thích, nó đã được chủ nhà trang trí từ trước khi thuê. Khi đó cô đã hỏi Shinichi, kiểu dáng này không đẹp, anh có muốn thay nó không?

Lúc đó anh đang mở thùng chuyển nhà, quay đầu lại nhìn, đó là tấm rèm vải trơn, màu sắc và hoa văn như nhau không có gì nổi bật, anh không thấy có gì đặc biệt, cũng không cảm thấy xấu.

"Anh nghĩ cũng ổn mà?" Anh vò đầu, "Với cả chắc anh sẽ không ở nhà lâu nên không cần phiền phức đến thế."

Đáng tiếc làm sao, anh có thể nhìn thấu lòng người hiểm ác ở thế gian, nhưng chưa từng hiểu được ngụ ý không thành lời.

Điều cô quan tâm không phải bức màn đó, mà là cô muốn cùng anh trang trí "mái ấm gia đình".

Anh thật sự không hiểu, hay trong tiềm thức của anh từ chối tiến lên bước này? Mori Ran không biết.

Nhưng tối nay cô kết thúc công việc sớm, nghĩ anh gần đây bận rộn liền bắt xe đến sở cảnh sát để gặp anh, nhưng lúc cô qua đến thì không thấy anh trong văn phòng, hỏi ra thì nghe ai đấy nói: "Kudo hả? Tôi vừa nghe anh nói phải về nhà, có lẽ đã đi rồi?"

Nhưng khi cô đứng dưới nhà anh, trông thấy bức màn tung bay ngoài cửa sổ và ánh đèn ấm áp trong phòng khách, rồi nghe anh nói "Anh chưa tan ca".

"Rõ ràng anh đang ở nhà," Cô cảm thấy giọng nói của mình rất bình tĩnh, như thể chỉ đang hỏi ngày mai muốn ăn gì, nhưng nước mắt đã giàn giụa khắp mặt, "Vậy tại sao anh phải nói mình còn ở văn phòng?"

Kudo Shinichi đang định tắt đèn đi ra ngoài, sau khi tỉnh táo anh liền nhận ra vấn đề, đến bên cửa sổ nhìn thấy Ran đứng dưới nhà.

Anh sửng sốt, ngay lập tức nói: "Em chờ một chút, anh xuống ngay——"

Có lẽ do thói tự cao tự đại của anh, hoặc là do nhất thời kiệt sức, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không có ý định lừa dối cô ấy. Dù sao lời nói dối giữa họ, "Edogawa Conan" đã là quá đủ rồi.

"Đừng!" Cô cất giọng trong điện thoại, "Anh đừng xuống."

"Là vì anh rất mệt, đúng không?" Cô không nhịn được khóc nức nở, nhưng giọng nói bình thản, "Cho nên anh không muốn gặp người khác, chỉ muốn ở một mình."

Nhưng tại sao cô cũng trở thành "người khác" với anh?

Và người ở đầu dây bên kia, không phản bác lại lời nói của cô.

"Hay chúng ta... Tạm xa nhau một thời gian nhé?" Cô vươn tay lau nước mắt, nhưng trong lòng cô lại có một giọng nói cất lên, nhanh nói không được, đừng, nói với em rằng anh không phải, anh không hề như vậy, những gì em nói toàn là những lời vớ va vớ vẩn——Mau nói với em như vậy đi.

Đáng tiếc thay, thám tử không có khả năng đọc thấu suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, giọng nói của anh ở bên kia điện thoại vang lên, anh nhẹ giọng nói: "Được."

"Anh xin lỗi."

Hóa ra gió mùa hạ cũng có thể làm con người ta nguội lạnh.

"Tạm xa nhau một thời gian" là một cách nói vô cùng sâu xa khó hiểu. Vì là "tạm" nên ắt hẳn vẫn có tiếp diễn, không tính là chia tay hoàn toàn. Nhưng "một thời gian" là bao lâu, là một tuần, một tháng hay một năm?

Suy cho cùng, cả đời người cũng chỉ là "một khoảng thời gian".

Dù cho Kudo Shinichi có nhiều người đồng hành cùng nhau phá án, nhưng không có quân sư quạt mo có thể tư vấn vấn đề tình cảm——Kể từ khi sĩ quan Takagi và sĩ quan Sato kết hôn, số đào hoa của đội điều tra số 1 có lẽ đã hoàn toàn hết sạch, chỉ còn đám chó độc thân không biết mùi "người yêu", "hẹn hò" là gì.

Thực tế có hơi phũ phàng, dù sao Sherlock Holmes ở thời đại Heisei chỉ cần phá án, nhưng Sherlock Holmes ở thời đại Reiwa lại không may mắn như vậy, anh vẫn đang gánh vác KPI cốt lõi của cả sở cảnh sát. Chỉ cần một ngày chưa bắt được kẻ sát nhân, áp lực sẽ lũ lượt tăng lên từng ngày, thời gian bị phân chia đến mức không còn từng phút từng giây, tự nhiên không có tâm tư đi nghiên cứu bí ẩn "Tạm xa nhau một thời gian".

Anh chưa có thời gian xóa lịch nhắc nhở trên điện thoại, Ran kể từ đó cũng chưa từng gọi lại cho anh, hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mỗi ngày điện thoại trong văn phòng đều bị người khác gọi làm phiền liên tục, tạp chí hàng tuần thì vô cùng hăng hái, viết tên tội phạm IQ cao đến mức át chủ bài đội điều tra số một có tiếng không có miếng cũng chẳng bắt được, đủ loại tin tức thật giả lẫn lộn.

Nếu không phải bác tiến sĩ yêu cầu anh đến đây ở vài ngày, anh chắc hẳn còn không có thì giờ để nghĩ về con đường tình duyên thất bại của mình.

Khi điều tra một vụ án, anh có thể dễ dàng giải quyết từng bước một, nhưng đối mặt với đời sống tình cảm của mình như nhìn thấy một mớ hỗn độn, lại chỉ muốn lấy dao nhanh chóng cắt đi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng đây là đời thực của "Kudo Shinichi", con đường do chính anh lựa chọn và không thể hối hận.

Hồi đầu Haibara đã định xuống phòng tầng hầm, sau khi nghe thấy anh nói "không phải như cậu nghĩ" liền ngừng lại, vẻ mặt có hơi sững sờ, như thể đang nhớ đến chuyện gì đó.

Một lúc sau, anh mới nói: "Bọn tôi tạm xa nhau—— Cô ấy nói, muốn tạm xa nhau một thời gian."

Lần này Haibara có chút ngạc nhiên, dù sao bây giờ mọi người đều bận rộn nên gần như ít gặp gỡ tụ tập, cũng như bao người khác, cô cho rằng mặc dù thám tử bị công việc quay như con thoi nhưng chuyện tình cảm vẫn diễn ra thuận buồm xuôi gió, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ phải chuẩn bị tiền mừng và quà cưới cho anh.

"Hầu hết các trường hợp, phái nữ khi nói 'tạm chia xa một thời gian' đều không có ý muốn chia tay." Cô nói, "Quý ngài thám tử, cậu biết định lý cơ bản này mà, phải không?"

"Tôi biết, nhưng..."

Nhưng cái gì, anh lại nói không ra nguyên do, Haibara nhìn anh, nhẹ giọng: "Nếu cậu đã biết, thì còn lãng phí thời gian ở chỗ tôi làm gì?"

Cô cười mỉa mai: "Tôi học chuyên ngành dược phẩm sinh học, không có làm thêm dịch vụ tư vấn tình cảm đâu."

Dứt lời, cô bước xuống tầng hầm, đầu cũng không ngoảnh lại, Kudo đi đến ghế sô pha, vùi mặt vào lòng bàn tay, phải rồi, anh đang mong chờ câu trả lời gì từ cô ấy? Anh nghĩ cô ấy sẽ nói gì?

Sau một ngày bận rộn, cả tấm lưng anh cứng đờ như đóng thép, anh nằm dài trên ghế sô pha, xem những hình ảnh lòe loẹt sặc sỡ đang im lặng phát trên tivi, có lẽ do tín hiệu thu sóng không tốt nên màn hình hiển thị đột nhiên mờ căm, xuất hiện tình trạng nhiễu sóng như giăng kín bông tuyết.

Anh bất giác nhớ lại chuyến du lịch suối nước nóng với cô—— Tuyết rơi dày đặc trên ngọn núi yên tĩnh, anh nằm bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn sân nhà bên ngoài, trong khi đó người còn lại trong phòng đang chăm chú viết luận văn của mình, tiếng gõ bàn phím nhịp nhàng tựa như tiếng ồn trắng hài hòa, chưa được bao lâu thì anh đã chìm vào giấc ngủ.

Dường như chỉ khi ở bên cô ấy, anh mới có thể thả lỏng, phân tâm mà không chút gánh nặng, muốn làm gì thì làm, bởi vì họ không làm phiền nhau, ngay cả khi cả ngày không chuyện trò thì cũng không cảm thấy khó xử.

Anh nghĩ, có lẽ anh không hẳn muốn ở một mình.

Anh chỉ muốn có một không gian mà anh chẳng phải dè chừng và cởi bỏ lớp ngụy trang mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net