Satan Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry mình đăng hơi trễ. Bù lại chap này sẽ dài hơn bình thường  1 chút.

Chap này sẽ khá là bạo lực nhé

Nhớ bình chọn truyện cho mình nhé ^^

Enjoy~~~

Chap 20

3 ngày đã trôi qua kể từ buổi tối nóng bỏng đó ở nhà Sica. Sáng hôm sau Yuri cũng không về nhà mà nằm lì ở nhà Sica, ôm ấp cô ấy. Cho tới khi Sica cần đến bệnh viện chăm sóc cho Fany. 3 ngày nay Yuri vẫn đến công ty, nhưng mọi thời gian rảnh thì cô lại biến mất chạy đến bên Sica. 3 ngày nay Sica cứ như chìm đắm trong sự ngọt ngào của Yuri. Yuri chăm sóc cho cô thật dịu dàng, họ luôn dành cho nhau những nụ hôn từ ngọt ngào tới cháy bỏng. Yuri luôn tranh thủ kéo Sica vào góc khuất mà âu yếm cô. Nhưng buổi tối Yuri chỉ chở Sica về từ bệnh viện rồi về thẳng nhà. Cô không dám ở lại nhà Sica nữa. Việc ôm lấy 1 thân hình nóng bỏng và xinh đẹp như thế mà lại không được làm gì sẽ giết chết Yuri mất.

Bộ 3 của chúng ta thì khác. TaeYeon đã không đến bệnh viện sau hôm đấy nữa. Nhưng mỗi ngày cô vẫn nhắn tin cho Sica để hỏi thăm tình hình của Fany từ cô ấy. Sica bảo Fany đã quên đi khoảng thời gian trong 1 năm mà cô ấy mất trí nhớ, chính vì vậy cũng quên luôn TaeYeon. TaeYeon chán chường nhưng quyết tâm của cô lại cháy bỏng hơn bao giờ hết. SooYoung và Yoona luôn ủng hộ TaeYeon, trong vấn đề này. Quan trọng hơn hết Yuri cũng đã đồng thuận cho cô chiếm lấy Fany. TaeYeon như có thêm sức mạnh và mong muốn có được Fany ngày 1 lớn dần. Yoona thì khác, cô chán chường, hàng ngày vẫn không có gì làm ngoài mấy thứ sổ sách vớ vẩn của tập đoàn Kwon. TaeYeon đã đưa ra tối hậu thư cho cô, nên cô cũng không dám ve vãn mấy cô gái trong công ty nữa. Việc này khiến Yoona ngày nào cũng não nề. Về phần SooYoung thì cô vẫn luôn tất bật với công việc tại tập đoàn Hwang, SooYoung và Jung YoungGoo ngày 1 thân thiết. Mọi thứ vẫn luôn đi đúng hướng mà dự tính, nhưng có vẻ như Jung YoungGoo vẫn khá cẩn thận, hắn vẫn chưa ra tay với dự án mà cô giao cho. Quyết định táo báo hơn 1 chút, sáng nay SooYoung đã có 1 buổi nói chuyện riêng với TaeYeon trước khi đi làm.

Lúc này đây tại tập đoàn Hwang. SooYoung và Jung YoungGoo đang trò chuyện vui vẻ trong văn phòng mình thì TaeYeon đẩy mạnh cửa bước vào với gương mặt tức tối.

- Dự án này sao rồi SooYoung? TaeYeon đập mạnh tập hồ sơ lên bàn.

- Ta vẫn đang giải quyết nó đây. Ngươi cũng biết dự án này rất khó mà. Ta và anh Jung đây vẫn đang cố gắng hoàn thành nó đây.

- Ngươi cố gắng hoàn thành bằng cách ngồi đây trò chuyện cười nói à? TaeYeon khoanh tay cười đểu.

- Ta tự có tính toán của mình. SooYoung vẫn dửng dưng

- MẸ KIẾP. Tính toán của ngươi là để công ty thua lỗ à. TaeYeon đập mạnh tay lên bàn.

- Ta chưa từng nói là sẽ làm công ty thua lỗ. SooYoung cũng đứng bật dậy lớn giọng hơn.

- Được. Nếu ngươi đã nói thế thì cho ta thấy tiến độ của nó đi. Đừng chỉ ở đó mà ngồi nói. Nếu ngươi không làm được ta sẽ điều người khác qua thay thế ngươi. Lần tới mà ta phải tới đây, là sẽ tới để đá ngươi về vườn đấy. ĐỒ VÔ DỤNG. TaeYeon quát rồi bỏ về, đóng cánh cửa thật mạnh 1 cái rầm.

SooYoung ngồi phịch xuống ghế với gương mặt tức tối. Jung YoungGoo vẫn ngồi đó không lên tiếng suốt cuộc nói chuyện giữa SooYoung và TaeYeon. Lúc TaeYeon tức tối bỏ về hắn chợt nhoẽn miệng cười.

- Cô gái đó là.....? YoungGoo lên tiếng hỏi SooYoung.

- Tên khốn đó là trợ lý của chủ tịch tập đoàn Kwon. SooYoung vẫn tức tối gằn giọng.

- Thì ra cô ấy là trợ lý Kim. Tôi có nghe quá danh tiếng của cô ấy. Nhưng không phải cô ấy chỉ là trợ lý thôi sao? Sao lại....... YoungGoo bỏ dở chừng câu nói của mình.

- Mẹ kiếp, hắn chẳng qua cũng chỉ là con chó theo đuôi của chủ tịch thôi. Tự cảm thấy mình được lòng chủ tịch lại tỏ thái độ cao sang, không coi người khác ra gì. Tôi cũng chịu đựng hắn lâu rồi. SooYoung tức tối đập bàn.

- Tôi không biết là cô ta lại hống hách thế.

- Kệ tên khốn đó đi. Nói đi cũng phải nói lại, dự án này sao rồi anh Jung. SooYoung thở hắt ra hỏi.

- Chủ yếu là khu đất chúng ta dự tính xây dựng trên đó có 1 nhà trẻ. Chủ của nhà trẻ đó vẫn từ chối bán lại khu đất đó cho chúng ta dù tôi đã cố nâng giá lên nhiều lần. Nhưng chủ khu đất vẫn 1 mực từ chối.

- Làm thẳng tay vào anh Jung bằng mọi cách chúng ta phải lấy được khu đất đó.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ cô gắng hết sức.

SooYoung ngồi trầm ngâm 1 lát rồi đi lại phía tủ lấy ra 1 chai rượu và 2 cái ly. Ngồi xuống cô rót rượu ra 2 ly rồi đẩy 1 ly về phía YoungGoo.

- Uống với tôi 1 ly đi anh Jung.

- Vâng. YoungGoo đón lấy ly rượu.

- Cheer.

- Cheer.

- Anh Jung này..... SooYoung bỏ lửng câu nói.

- Tôi vẫn nghe đây. YoungGoo sau 1 lúc im lặng thì lên tiếng.

- Nếu như tôi muốn thoát ra tự tạo dựng sự nghiệp riêng thì anh có muốn theo tôi không? SooYoung nói rồi rót rượu vào ly cho YoungGoo.

- Cô là người đã chiêu mộ lại tôi vào tập đoàn. Nếu như cô đi thì tôi cũng không có lý do gì để ở lại đây. YoungGoo im lặng 1 hồi uống hết ly rượu rồi đáp.

- Được. Hay lắm khà khà. SooYoung cười lớn, uống cạn ly rượu trên tay

- Nhưng mà cô Choi này. Chúng ta không có vốn.

- Gọi tôi là SooYoung được rồi. Tôi có thể gọi anh là YoungGoo chứ. SooYoung lại tiếp tục rót rượu.

- Được..... được chứ.

- Anh là người mà tôi tin tưởng nhất YoungGoo ạ. Tôi nhìn thấy được tài năng từ anh, nếu chúng ta hợp tác chúng ta hoàn toàn có được sự nghiệp riêng mà không cần phải nhìn sắc mặt của ai để sống cả.

- Nhưng..... vốn ở đâu để chúng ta có thể thoát ra làm riêng chứ? YoungGoo lập lại câu hỏi.

- Tôi tính thế này....... chắc anh cũng biết tập đoàn Jung chứ?

- Ở Hàn Quốc này ai mà không biết tập đoàn Jung chứ.

- Ừ.... tôi nó 1 số nguồn tin nói rằng tập đoàn Jung cũng muốn có được dự án này. Nếu như tôi có thể móc nối được với tập đoàn Jung tôi sẽ đẩy dự án này cho họ với 1 mức giá đủ để chúng ta có thể tạo dựng được sự nghiệp riêng. SooYoung thì thầm nói nhỏ.

- Nhưng..... nhưng như vậy là phạm pháp đấy SooYoung. YoungGoo sửng sốt.

- Anh yên tâm tôi tự có tính toán đường lui cho mình. Tôi sẽ không ngu ngốc đến độ để chúng ta vào tù đâu. SooYoung điềm tỉnh đáp.

- Nhưng làm sao để có thể móc nối được với tập đoàn Jung đây? Chúng ta đâu thể đến thẳng đó mà bàn việc này với họ.

- Nên tôi đang muốn bàn với anh đây. Tôi vừa về Hàn Quốc không lâu. Ở đây tôi không có nhiều mối quan hệ. Anh có quen biết ai để chúng ta có thể liên lạc được với họ không?

- Cái này tôi không dám chắc. Nhưng nếu cô tin tưởng tôi thì cứ để việc này cho tôi lo.

- Nếu như anh mà tôi còn không tin tưởng thì làm sao tôi dám bàn việc này với anh chứ. Nào cạn ly nào, chúc cho chúng ta sẽ thành công. Sẽ có được sự nghiệp lẩy lừng trong thời gian sắp tới.

- Cạn ly. Nhưng mà SooYoung này. Nếu chúng ta muốn hợp tác với tập đoàn Jung thì tôi nghĩ chúng ta phải có 1 chút thành ý trước. Nếu không họ sẽ không tin tưởng chúng ta đâu.

- Hừm....... được việc này cứ để tôi lo, anh chỉ cần liên lạc được với tập đoàn Jung thôi. Tôi sẽ chuẩn bị cho họ 1 món quà thể hiện thành ý của chúng ta. SooYoung nhoẽn miệng cười.

- Được vậy tôi xin phép đi trước. Giờ tôi sẽ ngay lập tức đi sắp xếp mọi việc. YoungGoo nói rồi đứng dậy.

- Ừm. Hy vọng sớm nhận được tin từ anh.

YoungGoo vừa bỏ đi không lâu thì SooYoung thở phào 1 tiếng. Cô nhịp nhịp chân.

- Ngươi không cần phải thập thò nữa, ra đây đi. SooYoung nói.

SooYoung vừa dứt câu thì TaeYeon từ từ xuất hiện từ trong không khí. TaeYeon ngồi xuống, SooYoung lấy ra 1 cái ly mới rót rượu cho cô.

- Ngươi diễn tốt lắm, mà hình như hơi lố rồi. SooYoung đưa ly rượu cho TaeYeon.

- Không phải ngươi bảo làm cho nó càng giống thật càng tốt sao. TaeYeon cười đáp, đón lấy ly rượu từ tay SooYoung.

- Cũng đâu cần phải chữi ta là "đồ vô dụng" như thế. SooYoung cười cười.

- Ngươi cũng mắng ta là "chó theo đuôi" còn gì. Cả 2 cùng bật cười lớn.

- Nhưng mà ngươi cảm thấy hắn có tin vở kịch này của chúng ta không? TaeYeon hỏi sau khi uống 1 ngụm rượu.

- Ta thấy hắn vẫn chưa tin hoàn toàn. Hắn cố tình nói rõ rằng ta phải tỏ rõ thành ý của mình.

- Vậy ngươi tính tỏ rỏ thành ý thế nào?

- Thành ý của ta có lẽ sẽ là đây. SooYoung ném 1 tập tài liệu về phía TaeYeon.

- Đây là....... TaeYeon đọc sấp tài liệu trên tay cô trố mắt ngạc nhiên.

.......................................

Buổi sáng tấp nập của Seoul khiến người ta thật khó chịu với khói xe và sự ồn ào. SooYoung đang rảo bước trên con đường tấp nập. Có vẻ như cô đã có định hướng của mình, rẽ vào 1 con đường nhỏ. Đầu đường còn có 1 biển hiệu nhỏ "Nhà trẻ Mặt Trời cách 100m". Phía xa xa cô nhìn thấy 1 đám người mặc vest đen, mặt mày bặm trợn. Đám người đó đang khui 1 đống thùng sơn đỏ. SooYoung vội vàng chạy nhanh về hướng đó.

- Các người làm gì vậy, đi khỏi đây mau trước khi tôi gọi cảnh sát. 1 cô gái với dáng người bé nhỏ đang dằn lại những thùng sơn trong tay đám người mặc vest.

- Né ra con khốn. Tao đã bảo rồi biết điều thì ký vào giấy tờ đi. Còn không có giỏi thì cứ báo cảnh sát. Nhưng tao báo cho mày biết, trước khi cảnh sát đến thì cái nhà trẻ rách nát này của mày đã cháy thành tro rồi. 1 tên có vẻ như là kẻ cầm đầu của đám đó đẩy mạnh khiến cô gái té xuống đất.

- Bọn bây đâu. LÀM VIỆC. 1 tên đứng sau hét hết. Cả bọn phía sau cầm những thùng sơn đỏ lên chuẩn bị tạt vào cô gái và nhà trẻ thì....

- THẰNG NÀO DÁM. 1 tiếng hét phát lên ở sau bọn chúng.

- Còn tưởng là cảnh sát, ai dè lại thêm 1 con khốn thích làm anh hùng. Cả bọn quay lại, tên cầm đầu lên tiếng.

- SooYoung?!? Cô gái đang té dưới đất ngạc nhiên.

- Cô không sao chứ, Sunny? SooYoung đỡ Sunny dậy.

- Tôi không sao. Nhưng mà sao cô lại ở đây? Sunny hỏi.

- Tôi tới tìm cô. SooYoung đáp.

- MẸ KIẾP. Tao không có rảnh đứng nhìn tụi bay tâm tình. Đánh chết con khốn muốn làm anh hùng này cho tao rồi tiếp tục tạt sơn. Tên cầm đầu lên tiếng chữi rủa, rồi quay ra phía sau ra lệnh cho đàn em.

SooYoung quay lưng lại, mặt mày tối sầm. Tay gậy tay dao, cả bọn mặc vest liền xông lại về phía SooYoung. SooYoung đưa tay đỡ lấy ống sắt đang vụt thằng vào đầu cô, xoay tay cô chụp lấy ống sắt, 1 tay đấm thẳng vào mặt tên kia khiến hắn lăn đùng ra đất, cô giựt lại ống sắt. Cả đám đột nhiên khựng lại, lúc này cả bọn mới cảm thấy sát khí đang tỏa ra từ SooYoung. SooYoung vẫn bình thản, cô cởi vest ngoài, xắn tay áo lên, tháo chiếc cà vạt trên cổ cột chặt chiếc ống sắt vào tay mình.

- Mấy thằng vô dụng. Nó có 1 người thôi. Xông lên đập nó đi. Tên cầm đầu quát đưa tay đẩy mấy tên đàn em xông lên.

Cả đám lại tiếp tục nhào vào. SooYoung né đòn thật điệu nghệ, xoay mình cô quật ống sắt vào đầu 1 lên. Tóm lấy tay của 1 tên đang tính quất gậy vào người mình, dơ cùi trỏ cô hạ xuống cánh tay hắn. Tiếng xương gãy vang lên kèm theo tiếng hét của tên đó. 1 tên cầm xông đến đâm cô, né sang một bên SooYoung đập ống sắt vào cổ tay hắn khiến con dao văng sang xuống đất, quất ống sắt thêm 1 lần nữa vào thẳng mặt hắn. Tên to con nhất nhân lúc đó nhào đến từ phía sau cô ôm chầm lấy cô khóa chặt 2 tay cô lại. 1 tên thấy thế liền xông đến tính đấm vào mặt cô. SooYoung nhún chân lấy tên đang ôm cô làm điểm tựa bật lên cô đạp thẳng vào mặt tên đang xông đến. 2 chân vừa chạm đất, SooYoung đạp mạnh lên chân tên đang ôm cô khiến hắn lỏng vòng tay đang khóa cô. SooYoung hạ thấp người xuống thụt cùi trỏ vào hạ bộ hắn, hắn lập tức buông SooYoung ra khụy xuống ôm lấy hạ bộ mình, SooYoung đứng bật dậy quật ống sắt vào má hắn. 2 tên cầm gậy đứng sau lưng cô quật đồng thời quật gậy vào đầu cô. SooYoung liền ngồi hụp xuống né tránh khiến chúng đánh hụt, cô đứng dậy đưa tay ra sau đầu chúng, cô đập mạnh đầu chúng vào nhau, đưa chân đạp gãy chân 1 tên bên trái, quất ống sắt vào gáy tên bên phải. Lúc này chỉ còn lại tên cầm đầu và 1 tên nữa đang đứng run sợ cạnh hắn. SooYoung đi từ từ lại về phía chúng. Tên cầm đầu liến đẩy tên đứng cạnh mình xông lên. Hắn hoảng loạn cầm dao chém về phía SooYoung, SooYoung vẫn bình tĩnh né mấy nhát dao của hắn, rồi cô đập thẳng ống sắt vào đỉnh đầu hắn. Chuyển ánh nhìn đầy sát khí của mình về phía tên cầm đầu. Hắn run rẩy, té phịch xuống đất.

- Tha..... tha cho tôi. Tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi. Hắn lồm cồm quỳ xuống 2 chân SooYoung van xin.

- CÚT. SooYoung quát

- Tôi đi ngay..... đi ngay..... Hắn lồm cồm bò dậy toan bỏ chạy.

- LÔI HẾT ĐỐNG RÁC NÀY THEO. SooYoung hét lên 1 lần nữa.

- Vâng..... Vâng...... Hắn quay sang đập đám đồng bọn dậy, cả đám vừa nâng vừa đỡ vừa lôi nhau mà chạy.

Sau khi chúng đã đi khuất, SooYoung tháo cà vạt trên tay, thả ống sắt dính đầy máu trên tay cô xuống đất. SooYoung tiến lại về phía Sunny, người lúc này còn chưa hoàn hồn không tin vào mắt mình. Hình ảnh SooYoung đánh nhau như đang khiêu vũ giữa bầy sói khiến cô choáng ngợp. SooYoung đặt tay lên vai cô khiến cô như choàng tĩnh.

- Này Sunny, Sunny....... Cô có sao không, sao lại đứng đơ ra vậy. SooYoung lay lay vai Sunny.

- À....... À....... tôi không sao. Cô biết võ sao SooYoung? Sunny ngạc nhiên hỏi.

- À cũng không vỏ vẽ gì. Hồi trước hay đi đánh nhau nên có kinh nghiệm thôi. SooYoung vẫn dửng dưng trả lời.

- Tay cô...... tay cô bị thương kìa. Sunny hốt hoảng chỉ vào vết bầm do ban nãy đỡ ống sắt trên tay SooYoung.

- À không gì, vết thương ngoài da thôi. Vài hôm tự khỏi ấy mà. SooYoung nhìn vào vết thương không đau không nhức trên tay, so với lúc bị Yuri đánh thì thế này chỉ như muỗi đốt thôi.

- Sao mà không sao được. Vào trong đi, tôi xem vết thương cho. Tôi có thuốc tan máu bầm ở trong. Sunny cầm tay SooYoung săm soi vết thương rồi kéo cô vào trong nhà trẻ.

Lúc này trong nhà, SooYoung đang ngồi trên chiếc bàn dán đầy hình nhân vật hoạt hình. Xung quanh cô có rất nhiều đồ chơi của trẻ con, trên tường có rất nhiều hình vẽ bằng bút sáp. Còn có rất nhiều khung ảnh hình của Sunny chụp với bọn trẻ. Sunny lúc này đang loay hoay ở tủ thuốc, tìm thuốc xoa bóp tan máu bầm cho SooYoung.

- Không cần lấy thuốc đâu Sunny, tôi không sao thật mà. SooYoung nói.

- Sao mà không sao được, tay cô bầm hết rồi này. Lúc này Sunny đã lấy xong thuốc đặt lên chiếc bàn SooYoung đang ngồi.

- Mấy vết thương cỏn con này không gì đâu.

- Đừng có cứng miệng nữa, ngoan ngoãn ngồi im đó để tôi bôi thuốc cho. Sunny nói giọng ra lệnh cho SooYoung như thể SooYoung là đứa trẻ mà cô đang chăm vậy, điều này khiến SooYoung phì cười.

- Haizzzzz chịu thua cô rồi. SooYoung ngồi im cho Sunny muốn làm gì thì làm.

- Có đau không? Nếu đau thì nói nhé. Sunny hỏi khi thoa thuốc lên tay SooYoung.

- Không sao. Mà mấy tên ban nãy là ai vậy? SooYoung hỏi.

- Họ là người của tập đoàn Hwang, họ muốn tôi ký giấy bán lại nhà trẻ này cho họ. Sunny trả lời trong lúc quấn băng lên tay SooYoung, mắt vẫn không rời khỏi tay cô ấy.

- Mua lại nhà trẻ hay muốn cướp mà hung hăng vậy? "Ra đây là cách ngươi à Jung YoungGoo" SooYoung nghĩ thầm.

- Xong rồi đấy. Tôi cũng không biết nữa, họ đã đề nghị mua lại nhà trẻ nhiều lần rồi. Nhưng tôi không chịu, nơi này là do bố tôi để lại trước khi ông mất. Nó là vô giá, tôi không muốn bán nó. Sau nhiều lần đề nghị không được thì hôm nay bọn họ lại dắt người đến như vậy. Sunny thả tay SooYoung ra sau khi băng bó xong.

- Ra vậy.... SooYoung đáp gọn.

- Còn cô thì sao, ban nãy cô bảo cô đến tìm tôi, cũng khá lâu rồi không thấy cô ghé chơi. Sao hôm nay lại đến tìm tôi đúng lúc mà cứu tôi vậy?

- À........ thật ra tôi tìm cô có việc thật. SooYoung ngập ngừng.

- Có chuyện gì à? Sunny lo lắng nắm lấy tay SooYoung.

- Thì...... chắc cô cũng biết tôi là giám đốc 1 công ty đúng không?

- Ừ cô có từng nói với tôi.

- Ừ....... thật ra tôi là CEO hiện tại của tập đoàn Hwang......

......................................

1 khoảng lặng diễn ra, Sunny mở to mắt nhìn SooYoung nhưng không nói gì cả. Điều này khiến SooYoung lo lắng hơn

- Sunny à tôi...... SooYoung lên tiếng trước thì bị Sunny chặn lại.

- Cô đến đây làm gì SooYoung. Đừng nói hôm nay cô đích thân đến đây để dụ dỗ tôi bán lại nhà trẻ nhé. Hay....... hay....... thật ra những gì nãy giờ là cô đóng kịch hòng lừa tôi thực hiện việc mua bán này. Sunny đứng bật dậy, cô bàng hoàng, cô đưa đôi mắt như sắp khóc nhìn SooYoung.

- Không...... hoàn toàn không.... nghe tôi này Sunny, tôi thật sự không có liên quan gì đến đám người ngày hôm nay. SooYoung cũng đứng bật dậy bước tới nắm lấy tay Sunny.

- Tôi không tin...... làm sao mà tôi tin được cơ chứ. Sunny hất tay SooYoung ra, giọng cô nghẹn lại.

- Cô phải tin tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm hại cô. Từ sâu trong lòng mình cô biết đó mà. SooYoung nắm lấy tay Sunny 1 lần nữa, cô nhìn sâu vào mắt Sunny.

- Nhưng...... Nhưng...... Sunny ngập ngừng.

- Tôi sẽ không bao giờ làm hại em. Tôi xin thề, nếu tôi có ý định làm hại em tôi sẽ không bằng loài súc sinh. SooYoung ôm chầm lấy Sunny vào lòng.

Sunny không nói gì cả, cô như chết lặng khi SooYoung đột nhiên ôm cô vào lòng. Mọi ngờ vực trong lòng Sunny như tan biến, thứ duy nhất bây giờ cô có thể cảm nhận được là hơi ấm từ SooYoung và mùi hương của cô ấy. Sunny đỏ mặt, cô nắm chặt áo của SooYoung. SooYoung cũng không nói gì thêm cô cứ đứng đó ôm lấy Sunny, tim SooYoung lúc này đập nhanh như tên bắn, đến Sunny cũng có thể nghe được tiếng tim của cô đang đập.

- Em tin tôi chứ? SooYoung nhẹ nhàng đẩy Sunny ra nhìn vào mắt cô.

- Ừm........ Vậy cuối cùng cô tìm tôi có việc gì. Sunny đỏ mặt cô quay mặt đi né tránh ánh mắt của SooYoung.

- Ngồi xuống đây nào. Tôi đến đây để chấm dứt chuyện mua bán này 1 lần và mãi mãi. Sẽ không còn ai đến làm phiền em nữa. SooYoung nhẹ nhàng dìu Sunny ngồi xuống ghế, tay vẫn nắm chặt lấy tay Sunny.

- Bằng cách nào?

- Lần này em phải tin tưởng tôi, tôi muốn em ký vào giấy tờ này. SooYoung nói, cô rút trong túi áo vest ra 1 tờ giấy.

- Đây là gì? Sunny ngập ngừng nhìn vào tờ giấy.

- Đây là giấy tờ việc em bán lại nhà trẻ cho tập đoàn Jung.

- HẢ?!? Sunny lập tức rút tay ra khỏi tay SooYoung.

- Bình tĩnh nghe tôi nói. SooYoung vội vàng chụp tay Sunny lại, ánh mắt cô dịu dàng nhìn Sunny.

- .......... Sunny im lặng nhìn SooYoung, ánh mắt SooYoung thật sự rất chân thành, điều này làm Sunny nao núng.

- Tôi có những khó khăn của mình. Hiện tại tôi không thể hủy bỏ vụ mua bán này ngay lập tức. Nhưng hãy tin tôi, dù em có ký vào tờ giấy này thì nhà trẻ này vẫn sẽ thuộc về em. Sẽ không ai có thể tước đoạt nó khỏi em được. Tôi cam đoan điều đó. SooYoung đưa ánh mắt chắc nịch nhìn Sunny.

- Tôi có thể tin cô không? Sunny rụt rè cầm tờ giấy lên.

- Hãy tin tôi, đây là cách duy nhất để em có thể giữ lại nhà trẻ. Dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không để em mất nhà trẻ này, dù tôi có chế...... Sunny lập tức đưa 1 ngón tay lên chặn vào môi SooYoung.

- Được..... tôi tin cô, đừng nhắc đến chuyện sống chết, tôi sợ lắm. Sunny nhìn SooYoung với đôi mắt long lanh như sắp rơi lệ vậy.

- Tin tôi nhé. Hãy ký nó. Và tôi sẽ làm mọi cách để giữ nhà trẻ này lại cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net