Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Phác tổng,tôi là Biện..
Chưa nói hết câu bên trong đã truyền ra giọng nói trầm ấm nói cậu vào.
Phác Xán Liệt đang kí công văn,nhìn Bạch Hiền nửa giây rồi cúi đầu làm tiếp.
-Phác tổng cho gọi tôi có việc gì vậy a?
Đợi chừng gần một phút vẫn không có câu trả lời Biện Bạch Hiền cố gắng đè nén bực tức xuống. "Kia là Tổng tài cao cao tại thượng,mày muốn mất việc thì cứ lớn tiếng đi Bạch Hiền."
Đặt công văn cuối cùng lên giá Phác Xác Liệt nhếch khoé miệng,nhìn bộ dạng kìm chế bực tức của cậu khiến hắn thấy rất thú vị. Không phải cậu luôn hoà nhã với mọi người sao? Để xem bình tĩnh được bao lâu.
-Công văn hôm qua cậu làm rất tốt.
-Cảm ơn Phác tổng.
Hắn đứng dậy,nhẹ nhàng vòng qua phía sau cậu.
-Muốn cà phê hay nước trái cây?
Giọng nói mang theo hơi thở nam tính vẩn quanh gáy khiến Bạch Hiền co rúm người lại. Nhích lên một chút cậu sợ mình thất thố lại sợ Phác Xán Liệt.
-Ưm nước lọc là được rồi thưa sếp.
Phác Xán Liệt cong môi quay vào trong lấy một tách cà phê cùng một ly nước lọc ra đưa cho cậu.
-Phác tổng,có việc gì nữa không vậy? Tôi muốn về làm việc rồi a.
-Ngồi một lát.

Phác Xán Liệt ngồi xuống sofa,ánh mắt nhìn Bạch Hiền ý muốn nói cậu cùng ngồi xuống,ánh mắt kia cậu thừa nhận. Không thể phản kháng cũng không muốn phản kháng!
-Chuyên ngành của cậu không phải kế toán.
-Vâng...
Bạch Hiền nhíu mày nhìn người ngồi bên cạnh. Không phải Phác Xán Liệt sẽ giống như mấy ông chú giám đốc biến thái cho người theo dõi nhân viên của mình đấy chứ?
Không hiểu sao hắn rất thích nhìn cậu suy nghĩ lung tung,tự suy đoán mọi chuyện.
-Không có gì. Cậu về làm việc đi.
Về đến phòng làm việc của mình rồi Bạch Hiền vẫn chưa hết nghi ngờ về vị sếp đại ác ma kia. Gặp cô em xinh tươi phòng lễ tân cũng không để ý.
Tan làm mọi người tản ra như kiến,hôm nay là cuối tuần đường sá cũng như chật hơn. Bạch Hiền chờ tàu điện ngầm trong nhà ga cũng thấy sốt ruột.
Lúc sau lên xe phải khó khăn lắm mới chiếm được một chỗ,nhưng lại không có tay vịn. Mỗi lần đến một điểm dừng lại xô đẩy rất khó chịu.
Bất ngờ có người kéo cậu lại,lúc định hình ra thì đã bị lọt thỏm vào trong vòng tay của người kia. Mà cái người tốt bụng giúp cậu che chắn kia lại chính là Phác Xán Liệt!
-Phác tổng?
-Ừ.
-Sao anh lại ở đây?
-Tôi không thể ở đây sao?
-Đương nhiên không phải,chỉ là...
Cậu nói nhỏ rồi im hẳn, Phác Xán Liệt cao hơn cậu một cái đầu. Từ trên nhìn xuống thấy đỉnh đầu của cậu rất đáng yêu tiện tay đưa lên xoa xoa hai cái.
Bạch Hiền bất ngờ liền ngẩng lên nhìn.
-Cậu dừng ở trạm nào?
-Phía trước rồi.
Hắn không nói gì nữa,chỉ cố kéo cậu gần lại hơn. Hôm nay không bị chen lấn trên tàu khiến tâm trạng cậu rất thoải mái.
Lúc xuống bến Phác Xán Liệt cũng đi ra cùng,cậu tò mò nhưng nghĩ nhà hắn có lẽ cũng ở hướng này.
Nhưng sau khi rẽ vào ngõ vắng người thì Phác Xán Liệt vẫn đi theo cậu. Trời chỉ vừa nhá nhem tối,nhưng đây là khu tập thể rất ít người qua lại Bạch Hiền lại nhớ đến mấy vụ án đọc khi trước. Rùng mình nên muốn đi thật nhanh về nhà.
-Phác tổng,sao anh cứ theo tôi vậy? Đừng nói anh muốn mạng tôi nha,mạng tôi không đáng giá đâu.
-Với tôi thì rất đáng giá.
Không nghi ngờ gì nữa cậu quay người chạy thật nhanh hướng nhà trọ. Phác Xán Liệt đích thực là tên Tổng tài biến thái! Mang theo suy nghĩ đó Bạch Hiền chỉ biết chạy nhưng lúc tới cầu thang thì đột nhiên dừng lại.
Chính là đèn cầu thang chung cư hỏng từ tháng trước nhưng chưa có ai sửa. Bây giờ trời tối thật không thể thấy đường. Chưa nói cậu lại sợ bóng tối mà phòng trọ của cậu lại ở trên tít tầng năm.
Tiếng bước chân phía sau ngày một rõ Bạch Hiền hít một hơi,lấy hết can đảm bình sinh ra mà lao lên. Nhưng mới được ba bước đã ngã.
-A
-Đồ hậu đậu! Sao có thể chạy lên cầu thang khi không có đèn ngư vậy hả?
Ngữ khí của Phác Xán Liệt mang theo chút tức giận khiến Bạch Hiền vừa sợ vừa tức giận.
-Không phải tại anh sao! To tiếng cái gì a.
•hết chương 5•
Helo mất cậu,ém lâu quá rồi. Dạo gần đây mình bận chuyển nhà cùng đi học và đi làm thêm nên không có thời gian up fic thường xuyên được. Các cậu thông cảm nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baeknaa