Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Xán Liệt im lặng,hai bọn họ anh không nói tôi cũng không nói khiến bầu không khí có chút ám muội.
-Ai nha,lão Trương lại quên bật đèn rồi.
Tiếng bà lão từ trên đi xuống,theo đó côg tắc điện bật lên và đèn sáng cả một vùng cầu thang cư xá.
-Tiểu Hiền,sao lại ngồi dưới đó,mau lên nhà thôi. Lát mưa lớn đó.
-Dạ,con biết rồi thưa bà.
Tiếng bà Trương trách cứ ông lão Trương quên bật công tắc đèn vẫn lải nhải vọng từ lầu ba xuống. Biện Bạch Hiền xoa xoa chỗ chân khi nãy do té bậc thang đang đỏ lên một mảng. Ai nha,có ai nói cho cậu biết  đèn hành lang chung cư sửa từ khi nào rồi không vậy?
Phác Xán Liệt nhìn cậu cười cười,không quản cậu còn đang khó chịu mà đỡ cậu đứng lên. Còn ôn nhu cõng cậu trên lưng.
-Ách cái kia sếp tổng à,tôi đi được. Thả tôi xuống đi!
Phác Xán Liệt vẫn một mực hướng phía cầu thang đi lên.

-Phòng cậu số bao nhiêu?
-Trên lầu năm phía bên phải ngoài cùng a.
Phác Xán Liệt vẫn duy trì tư thế,không nhanh không chậm đều đều bước đi lên lầu năm.
Biện Bạch Hiền bị vác trên vai hắn có chút mỏi. Nhưng lại không giám kêu thán,chỉ sợ hắn dùng cái loại giọng từ địa ngục nạt lại.
-Chìa khoá cửa.
-A thả tôi xuống,tôi lấy.
Lúc đấy cậu mới được tiếp đất an toàn,lục lọi túi trước túi sau. Trong lúc luống cuống sợ rằng sẽ làm rơi thì Phác Xán Liệt đưa tay qua,sờ soạng một hồi trên khắp người cậu.
-Này anh làm gì đó.
Cậu né tránh khỏi ma trảo của hắn,nhưng sức kiến của cậu sao địch lại được móng vuốt của Phác Xán Liệt.
"Cạch" cửa được mở ra. Dưới con mắt ngạc nhiên của Bạch Hiền,Phác Xán Liệt rất tự nhiên như nhà mình mà đi vào. Thả áo vest xuống chiếc sô-pha dài đơn duy nhất trong phòng,hắn ngồi xuống. Nhìn dáng vẻ hắn mệt mỏi cậu cũng không giám lớn tiếng.
-Cái kia,sếp tổng.
Sau một hồi im lặng cậu không chịu được loại không khí này bèn đánh bạo lên tiếng.
-Cậu nói gì?
Tiếng sấm dần rền vang từ xa lại,chớp cũng sáng choang cả một vùng trời. Bạch Hiền chạy nhanh ra đón cửa sổ tránh hắt mưa vào trong.
-Tôi mệt rồi,muốn nghỉ rồi. Đi ngủ thôi.
Cứ thế cậu chưa hiểu gì liền bị hắn lôi kéo lên giường. Chiếc giường đơn của cậu nằm hai người có chút chật chội,nằm xích một chút sẽ rơi xuống đất. Mà cậu lại không giám nằm gần Phác Xán Liệt. Sao sếp tổng kì lạ như vậy a?
-Còn chưa ngủ?
Hắn kéo cậu gần lại mình hơn,lưng cậu dán vào lồng ngực hắn. Cậu thừa nhận thực sự rất thích cảm giác này. Từ nhỏ tới giờ chưa được ai ôm ngủ như vậy nên khi được hắn kéo lại,Bạch Hiền cậu thực sự có chút hồi hội.
Tay hắn vuốt ve vùng bụng cậu,Bạch Hiền có chút nhột.
-Mai được nghỉ làm dậy muộn một chút.
Rồi cứ thế cậu ngủ trong vòng tay hắn khi nào không hay. Ngoài trời sấm chớp mưa lớn,bên trong có hai người ôm nhau vào mộng đẹp.
•hết chương 6•


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baeknaa