Chap 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những lời Sunny nói khiến Fany cả đêm khó ngủ, vừa nhắm mắt lại thì lại như thấy cảnh Taeyeon và người phụ nữ khác ở bên nhau. Cảm giác đau đớn, chua xót này khiến tim cô thắt lại.

Taeyeon, chỉ hai năm cũng đủ để Tae quên em sao? Tình yêu của Tae dành cho em chỉ thế thôi sao?

Giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống, thấm ướt gối đầu.

Như là cảm nhận được sự đau đớn của Fany, Sunny lặng lẽ nắm tay cô nói:

- Chuyện này không thể trách Taeyeon...

Cô thở dài:

- Ngày mai cậu nhìn thấy người đàn bà kia thì sẽ biết...

Lòng Fany đau đớn, người phụ nữ đó đến tột cùng là thần thánh phương nào mà có thể khiến Taeyeon chấp nhận cô ta trong thời gian ngắn như vậy?

Lăn qua lăn lại, vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi trời sáng. Cô đứng lên, rửa mặt qua loa rồi chỉnh trang dung nhan. Hôm nay là lần đầu tiên gặp Taeyeon và Miyeon, tuy rằng không còn vẻ đẹp của Eun Hee nhưng nhất định cũng phải gọn gàng sạch sẽ, cho bọn họ, nhất là con yêu có ấn tượng tốt

Nhưng Sunny lại nói với cô:

- Tốt nhất là để chiều đi, như vậy vừa khéo lúc Taeyeon tan tầm, ban ngày cô ấy thường không ở nhà.

Bất đắc dĩ, Fany đành chờ đợi đến chiều, cả ngày lòng như mèo cào, khó chịu muốn chết.

Vất vả lắm mới đến 5h chiều, hai người chuẩn bị rồi đi đến biệt thự Kim gia.

Giờ là đầu hạ, buổi chiều cũng không quá nắng gắt, nắng chiếu lên người tuy nóng nhưng cũng không quá khó chịu.

Trên đường đi, Fany và Sunny mua ít đồ chơi, quần áo cho Miyeon. Sunny lấy một thanh kiếm lớn có nhạc đưa cho Fany nói:

- Mua cái này cho Miyeon đi, con bé nhất định rất vui.

Fany nhìn nhìn thanh kiếm cao nửa thước, chỉ nói:

- Chỉ sợ Miyeon chẳng cao hơn cây kiếm này là mấy! Con bé chơi được sao?

Sunny cười:

- Cậu đừng xem thường Miyeon, con bé nghịch ngợm lắm, rất thích đao kiếm, ô tô... càng to nó càng thích. Mới hai tuổi mà đã bắt người làm chơi trò cảnh sát bắt cướp, vẻ nghiêm túc, lạnh lùng khi bắt cướp làm đám người hầu ai cũng sợ đó.

Đó chẳng phải thành tiểu nữ vương sao! Fany không thể tưởng tượng nổi cảnh một đứa bé cầm cây kiếm cao gần bằng mình rồi chơi trò đuổi bắt với một đám người lớn.

- Cũng khó trách, mọi người đều thương con bé vừa chào đời đã mất mẹ, Kim phu nhân lúc nào cũng coi con bé là bảo bối, cứ không gặp là nhắc. Taeyeon lại càng chẳng cần nói, bắt cô ấy quỳ xuống làm ngựa cho con cưỡi cũng được chứ đừng nói chuyện khác.

- Cứ cưng chiều như vậy chẳng phải sẽ khiến Miyeon sinh hư sao? Lòng cô có chút bất an.

Sunny cười vỗ vỗ vai cô:

- Đừng lo, giờ Miyeon đáng yêu lắm.

Vậy còn sau này? Chờ con dần lớn lên, biết mình thể muốn gió được gió muốn mưa được mưa, kia chẳng phải là sẽ phát triển theo hướng ăn chơi trác táng?

Đây chính vấn đề lớn...... Fany nhíu mày.

Nhưng giờ cô có thể làm gì? Ngay cả vào Kim gia cũng là phải nhờ Sunny giúp...

Lòng Fany rất buồn, Sunny cũng hiểu tâm tình của cô nhưng chuyện này cô cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể vỗ vai cô mà an ủi.

Hai người đi đến Kim gia.

Khác hẳn với hôm qua bị chặn ở ngoài cổng, lần này bảo vệ nhìn thấy Sunny thì đã vội mở cửa chào hỏi:

- Lee tiểu thư, hôm nay đến thăm tiểu thư sao!

Sunny cũng cười chào hỏi bảo vệ

Bảo vệ nhìn thấy Fany, nhận ra cô thì nói:

- Thì ra tiểu thư đây là bạn của Lee tiểu thư. Hôm qua ngại quá, thái độ không tốt, đừng quá so đo.

Cô lắc đầu nói không sao.

Hai người đi vào cổng, xuyên qua sân cỏ, lúc sắp vào phòng khách thì lại nghe một trận ồn ào từ hoa viên truyền tới.

Sunny cẩn thận nghe rồi cười nói:

- Miyeon và người hầu chắc lại chơi trò cảnh sát bắt trộm, nào, mình dẫn cậu qua xem.

Fany nghe thấy tiếng gào non nớt của một đứa trẻ trong những âm thanh hỗn loạn đó thì biết đây chính là tiếng của Miyeon lòng không khỏi nóng lên, vội bước về phía hoa viên. Sunny nhìn cô vội vã như vậy thì mỉm cười cũng đi theo.

Vừa tới gần hậu hoa viên, còn chưa đứng vững thì đã có một cục gì đen nhánh nhằm thẳng về phía mình. Theo bản năng, Fany né đi, sau đó lại nghe Sunny hét lớn. Cô quay lại nhìn, quần áo trắng tinh của Sunny bị một cục bùn ném lên. Vẻ mặt Sunny cau có mà cúi đầu nhìn quần áo mình bị dính bùn. Sau đó, một giọng nói non nớt lại truyền tới:

- Hay quá! Trúng rồi.

Nói còn chưa rõ ràng nhưng vẫn có thể hiểu được ý của cô bé.

Lòng Fany hơi động, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy có 7, 8 người hầu chân tay luống cuống đứng ở đó nhìn hai người, quần áo ai nấy cũng đầy bùn. Mà một cô bé đáng yêu từ phía sau đi ra, tay đen ngòm, đôi mắt to tròn ngây thơ mở to mắt nhìn Fany, ánh mắt đầy sự tò mò, cô bé ngây ngô hỏi:

- Cô là ai?

Fany biết trước mắt mình đây chính là cục cưng Miyeon mình đã mang thai chín tháng mười ngày, nhìn cô bé trước mặt, so với trong bức ảnh thì có vẻ lớn hơn nhiều. Làn da cô bé sáng hồng như da Eun Hee, nhưng đôi mắt nâu lại giống Taeyeon hơn. Nhìn trông vô cùng đáng yêu, đáng yêu đến độ cô hận không thể lập tức đi qua mà ôm lấy cô bé vào lòng, Nhưng cô sợ làm Miyeon sợ nên dù kích động cỡ nào cũng không dám làm gì.

Cô cứ đứng đó mà nhìn Miyeon chăm chú, trong mắt ngập tràn tình yêu thương.

Miyeon cũng yên lặng nhìn cô không chớp mắt.

Sunny thấy bọn họ nhìn nhau như vậy thì không khỏi buồn cười, đi tới ngồi xổm bên cạnh Miyeon:

- Miyeon, con không ngoan, con làm bẩn quần áo của mẹ nuôi! Mẹ nuôi lại mua rất nhiều đồ chơi cho con, nhưng giờ không cho con nữa.

Lúc này Miyeon mới để ý đến cây kiếm lớn trên tay Fany, đôi mắt to đáng yêu lập tức tỏ vẻ thèm muốn.

Fany thấy cô bé như thế thì vội cầm lấy thanh kiếm đưa cho cô bé, hồn nhiên quên đi chính mình vừa mới nói là không thể chiều hư trẻ con. Sunny nhìn mà miệng giật giật.

Miyeon đón lấy thanh kiếm, lập tức hoan hô sau đó đi đến bên Sunny, hôn chụt lên má cô rồi nói:

- Thơm một cái là hết đau ngay!

Nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy, Sunny cũng thơm lại cô bé một cái thật kêu khiến Fany hâm mộ vô cùng. Cô không nhịn được cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với Miyeon:

- Miyeon, dì mua kiếm lớn cho con, dì cũng muốn thơm.

Cô nhìn cô bé đầy chờ đợi.

Miyeon như do dự hồi lâu, mắt to chớp chớp, đang lúc cô sắp thất vọng thì cô bé lại đột nhiên chạy vào lòng cô, sau đó thơm lên má cô một cái thật kêu.

Rốt cuộc cô không nhịn được mà ôm cô bé thật chặt như thể lấy được vật báu, mắt cũng nóng bừng.

Thân mình nho nhỏ mềm mại vẫn còn thơm mùi sữa ùa vào lòng cô, đây chính là bảo bối mà cô yêu thương nhất.

Đúng lúc này, phía sau lại vang lên một tiếng nói quen thuộc, giọng nói xuất hiện trong những giấc mơ hàng đêm của cô.

- Miyeon, đang làm gì thế?

Nghe giọng nói này, cả Fany và Miyeon đều chấn động.

Miyeon nhanh chóng giãy ra khỏi lòng Fany, chạy vội về phía sau cô như con chim nhỏ.

- Appa!

Giọng nói ngọt ngào đáng yêu khiến cho dù là người ý chí sắt đá cũng phải mềm lòng.

Người Fany thoáng run lên, cô từ từ đứng dậy, lòng vui mừng kích động, lại có chút bối rối lo lắng. Sunny đi đến bên cô, khẽ cầm tay cô rồi cười cổ vũ.

Cô cũng mỉm cười lại với Sunny, sau đó chậm rãi xoay người, đối mặt với người ngày nhớ đêm mong.

Taeyeon mặc âu phục màu đen, quần áo cắt may khéo léo khiến cơ thể đẹp của cô càng được bộc lộ rõ, eo thon. Cánh tay dài của cậu vội ôm Miyeon đang chạy tới vào lòng rồi quay cô bé lên vài vòng khiến con bé cười khanh khách.

Taeyeon bế Miyeon lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé, mỉm cười nói:

- Hôm nay con làm những gì?

Fany nhìn Taeyeon, ngũ quan của cậu vẫn hoàn mỹ như vậy, chỉ là khuôn mặt gầy đi không ý khiến càng góc cạnh hơn, lạnh lùng hơn. Tuy rằng mỉm cười nhưng trong mắt vẫn thoáng chút u buồn. Tóc dài hơn một chút, càng thêm thành thục. Nếu nói trước kia cậu đầy khí phách thì giờ cậu lại có vẻ lạnh lùng, u buồn hơn.

Miyeon ngẩng mặt nhìn Taeyeon, hãnh diện nói:

- Hôm nay con bắt người xấu.

Cậu khẽ cau mày, vẻ mặt vẫn vô cùng xinh đẹp:

- Lại bắt người xấu sao! Appa chẳng phải đã nói không được chơi trò này nữa rồi sao? Rất nguy hiểm.

Miyeon mất hứng, bĩu bĩu đôi môi đỏ hồng, miệng chu ra. Cô bé giãy giãy chân ý muốn xuống. Taeyeon cúi người thả cô bé xuống. Cô bé chạy được vài bước rồi đột nhiên cầm một nắm đất lên giận dỗi mà ném vào một người hầu đứng bên. Mấy hạt cát nhất thời bắn vào mắt, người hầu kia kêu lên một tiếng rồi vội bưng mắt chạy đi rửa mặt. Nhưng Miyeon vẫn không ngừng lại, cô bé lại cầm một nắm đất lên ném vào những người còn lại. Nhất thời đám người hầu đều hoảng sợ mà vội né tránh.

Taeyeon giận tái mặt nói:

- Miyeon, đừng có như thế nữa.

Cũng không ngờ Miyeon lại ném nắm đất về phía cậu, sau đó chạy một mạch về phòng khách, vừa chạy vừa kêu:

- Bà nội ơi.

Chạy được vài bước thì vấp ngã, lập tức đã có người hầu bước lên đỡ cô bé dậy, mà lúc này Miyeon vẫn còn bực bội, lại đánh người hầu kia mấy cái.

Taeyeon nhìn con mình ngang ngược như vậy thì cũng bực mình, đi tới bên Miyeon, giơ tay lên định đánh cô bé nhưng nhìn đến khuôn mặt giống Eun Hee như đúc kia mà lại mềm lòng, tay nhẹ lại, thành phủi bụi trên quần áo cho Miyeon.

Nhìn thấy Taeyeon giơ cao đánh khẽ, Miyeon càng không nể nang, ra sức đẩy người hầu trước mặt ra rồi chạy vào trong nhà.

Thấy Miyeon ngang ngược như vậy, thấy Taeyeon chiều con như vậy, Fany vừa giận vừa lo, sao có thể chiều chuộng trẻ con như thế? Cứ mãi thế này, lớn lên sẽ thành thế nào đây?

Nhưng giờ cô có tư cách gì mà nói? Với Taeyeon và Kim gia mà nói, cô chỉ là một kẻ xa lạ.

Mãi khi Miyeon đi vào thì Taeyeon mới để ý đến hai người. Đầu tiên, cậu lạnh lùng nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh như băng khiến cô cảm thấy từ đầu đến chân lạnh toát, lạnh thấu tim gan. Fany tuy rằng có chuẩn bị nhưng lòng vẫn rất khổ sở. Nhưng cho dù là thế thì cậu cũng chỉ nhìn cô một lần rồi chuyển hướng về phía Sunny.

Thái độ với Sunny thì vẫn rất ôn hòa, ít nhất không lạnh lùng như với Fany. Taeyeon mỉm cười nói với Sunny:

- Cảm ơn em luôn đến thăm Miyeon, Miyeon từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ, đó là điều không ai thay thế được, cũng chỉ có em mới cho nó chút cảm giác có mẹ...

Taeyeon thở dài ánh mắt đầy bi thương.

- Bởi vì em là bạn thân nhất của mẹ nó...

Sunny nói:

- Nhưng em cũng không thể thay thế mẹ Miyeon được, Miyeon trưởng thành nhất định không thể thiếu đi một người mẹ.

Ý của Sunny vốn là muốn nói trước giúp Fany nhưng Taeyeon nghe xong lời cậu không biết lại nghĩ đi đâu, ánh mắt thoáng chút do dự.

Sunny hiểu rõ nội tình, thấy Taeyeon như vậy thì hơi hoảng, vội kéo Fany ở bên tới nói:

- Taeyeon, đây là bạn của em, là Tiffany, đây là Taeyeon.

Nhắc tớiFany thì Taeyeon mới lại nhìn về phía cô lần nữa, nhưng vẫn chỉ lạnh lùng, hờ hững như trước:

- Chào cô!

Đến cả giọng nói cũng lạnh lùng khiến tim Fany thắt lại.

- Chào cô...

Fany nhẹ nhàng đáp lại như một làn gió nhưng ánh mắt cô không thể nào rời khỏi Taeyeon.

Tiếp xúc đến ánh mắt nóng bỏng mà buồn thương của Fany, Taeyeon không khỏi ngẩn ra, lập tức nhíu mày nghĩ: lại là đứa con gái háo sắc, lòng không khỏi chán ngán.

Nhận thấy sự chán ghét trong mắt Taeyeon, lòng Fany càng thêm buồn bã, cô cúi đầu tự an ủi mình: chỉ cần nói cho Taeyeon, chỉ cần nói cho cậu chân tướng thì mọi chuyện sẽ lại như trước kia, cô vẫn có thể cùng cậu và con hạnh phúc bên nhau.

Nhưng là...... Thật sự sẽ là như thế sao? Fany nhớ tới Sunny từng nhắc đến một người phụ nữ, lòng đột nhiên mơ hồ, bất định.

Sunny nhìn bọn họ mà thầm sốt ruột, có lòng muốn tạo cơ hội cho Fany nên nói:

- Hai người cứ nói chuyện, tôi đi vệ sinh một chút.

Nói xong nhìn Fany một cái rồi đi ra. Đi xa xa thì mới quay đầu lại, đứng sau lưng Taeyeon mà ra hiệu cố lên với Fany.

Nhìn Sunny một lòng nghĩ cho mình như vậy, Fany vô cùng cảm động. Cô khẽ hít sâu, tự nói với mình, bất kể thế nào, cô cũng phải cố gắng hết sức một lần. Đây là chồng cô, là người đã ước hẹn cả đời với cô, đó là con cô, là đứa con cô mang thai chín tháng mười ngày. Chỉ cần Taeyeon không thay lòng đổi dạ, không hứa hẹn với người phụ nữ khác thì cô quyết không buông tay, không bỏ qua hạnh phúc của chính mình.

Cô thầm sắp xếp từ ngữ, xem nên nói sao cho thích hợp. Lòng vô cùng lo lắng, tay nắm chặt lại, móng tay bấm vào da thịt nhưng không có cảm giác đau.

Mà Taeyeon lại không có hứng thú nói chuyện với Fany. Cô đứng đó, ánh mặt trời chạng vạng chiếu lên người cậu nhưng cũng không giảm bớt đi sự lạnh lùng của cậu.

Taeyeon đứng đó, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn phía nơi khác, xem ra nếu Fany không phải là bạn của Sunny thì cô đã bỏ đi từ lâu rồi, chẳng lãng phí thời gian ở đây.

Fany nhếch miệng, làm như không thấy sự lạnh lùng của Taeyeon, nhẹ nhàng mà bình tĩnh nói:

- Taeyeon, em là...

Vừa mới nói đến đó thì đã bị một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang:

- Taeyeon đang nói chuyện với ai thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cover #taeny