Chap 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, trường học bắt đầu khai giảng, trọng tâm cuộc sống của cô chuyển dời, tâm tình chua xót dần bình phục lại.

Chương trình học cũng không quá nặng, bình thường buổi sáng học lý thuyết, buổi chiều học thực hành, cũng không học nhiều, chiều khoảng 4h sẽ tan học. Trong ngân hàng cô chỉ còn lại mấy triệu won, vốn Kim phu nhân đã đồng ý tháng nào cũng cho cô 10 triệu won tiêu vặt nhưng tháng trước mọi người đều bận chuẩn bị yến hội nên quên, sau đó lại xảy ra chuyện kia... Chẳng lẽ giờ bảo cô đến trước mặt Kim phu nhân bảo bà là quên chưa trả lương tháng trước? Cô đành phải bỏ qua. Giờ Sunny đã bỏ việc ở thẩm mỹ viện, hai người phải nộp tiền thuê nhà, còn sinh hoạt phí, không thể để miệng ăn núi lở được. Cho nên cô nghĩ thời gian còn lại hẳn nên đi làm thêm.

Nhưng sau đó lại gặp phải chuyện rắc rối, chủ cho thuê nhà tìm tới nói giá phòng sắp tăng lên. Cái này khiến cô khó xử. Tuy rằng ở đây không tốt nhưng đi đến trường học cũng tiện, nếu tăng tiền nhà, còn cả tiền xe nữa thì sẽ rất tốn kém. Nhưng thật sự muốn tìm được phòng trọ khác thì cũng sẽ chẳng tiện bằng ở đây. Đang lo lắng thì bạn học Chorong nói với cô:

- Các cậu có thể ở trong Kí túc xá của trường mà, tiền không đắt, điện nước được bao.

Cô nghe thì nghĩ một chút, kí túc xá là khu nhà cũ gần trường học, nam nữ ở riêng, hai người ở không tiện như trước nhưng có thể tiết kiệm tiền xe.

Sunny nói:

- Nhưng quá nhiều người, rất phức tạp.

Cô thở dài:

- Hơn nữa buổi tối còn tắt điện đúng giờ, chỉ sợ sau này bọn mình làm đêm về rất bất tiện. Có cách gì đâu? Đành ở tạm vậy rồi tìm nhà sau.

Các cô làm tạp vụ ở quán bar, buổi tối đi làm, tuy rằng về muộn nhưng việc học vẫn thoải mái nên có thể chống đối.

Đến lúc hai người đang chuẩn bị thu dọn, sắp chuyển nhà thì chủ nhà đột nhiên tìm tới, nói nhà không tăng tiền, hai người không cần chuyển.

Chủ nhà là một giáo sư vừa về hưu, ông thấy hai cô gái trợn mắt há mồm nhìn thì ho khan giải thích:

- Là thế này, con tôi định cư ở nước ngoài, giờ sinh con nên đón tôi và bà nhà sang chăm con cho nó cho nên một thời gian tới chúng tôi không về nước. Thời gian này tôi nghĩ nên để người tôi tin thuê nhà. Tôi và cô...

Ông nhìn Sunny rồi nói tiếp:

- Cũng quen biết vài năm, tuy rằng cô gái này chưa gặp nhưng xem ra cũng là người quy củ, tôi rất yên tâm với các cô. Thật ra tôi cũng không cần phải sống dựa vào chút tiền này. Như vậy đi, các cô đừng chuyển.

Ông đưa ra một con số về giá tiền nhà cả năm.

- Các cô thấy sao?

Fany cùng Sunny mừng rỡ, chủ cho thuê nhà nói ra con số còn thấp hơn tiền thuê nhà trước kia. Nếu thực sự như vậy thì bọn họ không cần ở chung với đám người không quen rồi. Hơn nữa ở một mình cũng tiện, không cần bận tâm cảm nhận của người khác, còn có thể tự nấu cơm, không phải ăn cơm ngoài thì cũng tiết kiệm được khá nhiều tiền, thật không còn gì tốt hơn.

Trong lòng cô có chút nghi ngờ. Theo đạo lý đón cha mẹ ra nước ngoài hẳn là phải chuẩn bị sớm mới đúng. Chủ nhà này mấy hôm trước còn khăng khăng đòi tăng tiền nhà giờ đột nhiên nói phải xuất ngoại, tiền thuê nhà không tăng còn giảm, hình như có chút kì lạ... Nhưng mặc kệ thế nào, lợi ích thực tế các cô có được là thật, tác phong làm người của ông ấy cũng tin được. Về phần nguyên nhân gì cũng chẳng cần quản.

Chủ trọ đưa ra tờ giấy:

- Về sau các cô chuyển tiền vào tài khoản này, nếu đến hạn không có đủ tiền cũng không sao, chỉ cần 1 năm đủ số tiền đó là được.

Sunny đón lấy tờ giấy kia, luôn mồm cảm ơn, hai người không hiểu gì về sự hào phóng bất ngờ của chủ trọ một chút nào. Trước kia tiền nhà chậm mấy ngày đã đến nhắc nhở liên tục. Có lẽ sắp ra nước ngoài mà vui vẻ sao? Bất kể thế nào với các cô đều là chuyện tốt

Sau đó là chuyện ở trường học.

Bạn học một lớp cũng không nhiều, khoảng hơn 30 người. Fany ngạc nhiên phát hiện rằng chủ yếu là con trai, hơn nữa đều chỉ tầm 17, 18 tuổi hoặc 20. Người 25 tuổi cũng chỉ có hai ba người, hơn nữa đó đều là người có kinh nghiệm, muốn được thầy Soo Man chỉ dẫn rồi sau đó qua kiểm tra mà vào làm ở SM. Bạn học nữ thì ít hơn, tính cả cô và Sunny cũng chỉ hơn 11 người, tuổi cũng trẻ, cô là người lớn tuổi nhất. Trong đó có một người tên là Lee Ji Min, vóc dáng cao gầy, mi thanh mục tú, lúc nào cũng tươi cười rất được mọi người hâm mộ.

Ngoài Chorong lần trước nói cho cô chuyện có thể ở ký túc xá thì còn một người là Minah chơi cũng khá hợp.

Chương trình học đầu tiên là học về cơ bản. Người đứng lớp chính là stylist trước kia đã trang điểm cho Fany. Anh tự giới thiệu:

- Tôi là Kim Heechul, tôi phụ trách lớp lý thuyết cơ bản của các bạn.

Anh đảo mắt nhìn quanh lớp, Fany hoảng sợ, sợ anh nhận ra mình. Đáng mừng là vì để tiện cho cuộc sống, cô đã cắt tóc ngắn, buộc gọn sau gáy, quần áo cũng mặc rất giản dị, đã không còn là quý phu nhân sang trọng mà Heechul từng gặp cho nên Heechul nhìn cô cũng chẳng có gì khác lạ, chắc hẳn đã không còn nhớ rõ cô.

Fany thầm thở phào, cô cũng không mong người khác biết chuyện quá khứ của mình. Tuy rằng không có gì ám muội, nhưng cô không muốn bị người khác bàn tán, chỉ trỏ. Giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống bình thường như bao người khác.

Heechul tiếp tục nói:

- Học stylist là dựa vào hình thể, khí chất, màu da, sở thích và hoàn cảnh sống của mỗi người mà đưa ra đề nghị phù hợp cho việc trang điểm, ăn mặc của khác hàng. Những người được gọi là stylist có chuyên môn chính là giúp khách hàng càng thêm nổi bật, tỏa sáng. Đây là ngành đang hot hiện nay.

Anh hơi dừng lại:

- Mọi người sẽ học nửa năm, nửa năm còn lại vào công ty thực tập, những người thành tích học tập tốt thì sẽ được công ty giữ lại làm việc. Chỉ tiêu không nhiều, chỉ có 15 người, mọi người phải học hành nghiêm túc, tranh thủ những kì thi được thành tích tốt mà được vào top 15.

Nghe đến đó, mọi người nhìn nhau, nghĩ trong một năm tới, đối phương sẽ là đối thủ của mình thì đều lộ ra vẻ mặt cách giác.

Sau khi tan học, đám học trò tụm năm tụm ba rủ nhau đi ăn quà vặt. Trên đường có rất nhiều tiệm ăn nhanh, nhà hàng nhỏ, vừa đúng lúc đến giờ ăn cơm, nhân viên các công ty gần đó hầu hết đều ăn trưa ở đây. Nhất thời, con đường nhỏ vô cùng náo nhiệt.

Fany, Sunny, Chorong và cả Minah cùng đi ăn cơm trưa.

Rất nhiều cửa hàng đã chật kín người, các cô đành phải chọn một gian hàng nhỏ. Bốn người chọn đồ ăn riêng, đến lúc ăn thì chia ra ăn cùng nhau nên đồ ăn cũng rất phong phú. Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, đĩa nhỏ, cũng không quá nhiều nhưng giá rẻ nên cũng chẳng ai so đo.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Chorong là người đầu tiên mở miệng. Cô năm nay 20 tuổi, người cân đối, da không trắng lắm nhưng mặt mày thanh tú, nói chuyện nhẹ nhàng. Cô gắp một miếng rau vào bát nói:

- 38 người chỉ có thể giữ lại 15 người tức là có đến 23 người bị đào thải. Cơ hội thật khó có được. Mình tốt nghiệp trung học ra ngoài làm thêm 2 năm, tích được chút tiền mới dám đến đây học, chính là muốn được ở lại công ty làm việc, xem ra là hi vọng xa vời rồi.

Fany thích ăn trứng sốt cà chua, cô gắp một miếng, đang định ăn thì nghe được câu đó, cô đặt chén xuống nói:

- Vừa mới bắt đầu học tuyệt đối không được nhụt chí, chỉ cần chúng mình học tốt, thành tích xuất sắc thì sẽ được giữ lại thôi.

Chorong lại nói:

- Học phí ở đây đắt như vậy, có thể nói là đắt nhất trong các trường, mọi người đến đây học đều vì mục đích được làm ở công ty, ai chẳng cố gắng học, đến lúc đó chỉ xem vận may của ai hơn ai thôi.

Sunny miệng đầy cơm, lúng búng nói:

- Vì sao nhất thiết phải ở lại công ty? Công ty tốt như vậy sao? Chẳng lẽ ở chỗ khác không tìm được việc?

Minah vốn im lặng cũng nói:

- Đương nhiên, SM là công ty nổi tiếng, bất kể là ngôi sao hay các tiểu thư, phu nhân nhà giàu đều muốn đến công ty để tạo hình. Lương của một stylist bình thường là hơn một ba trăm ngàn won nhưng lương của stylist trong công ty phải hơn một triệu. Giờ công việc lương đến tiền triệu khó tìm lắm, ít nhất những người không có bằng cấp như mình là tìm không ra. Cũng không phải là ở chỗ khác thì không tìm được việc nhưng thu nhập kém hơn nhiều, cao lắm cũng chỉ hơn ba trăm ngàn thôi.

Chorong thoáng dừng lại rồi kiên quyết nói:

- Bất kể thế nào mình nhất định phải ở lại.

Fany đang ăn cơm, nghĩ thầm thật sự làm thế nào để cạnh tranh. Nhưng mà cô chưa bao giờ sợ cạnh tranh, loại cạnh tranh này ngược lại càng có thể khiến ý chí chiến đấu của cô dâng cao, cô cũng mong có thể dựa vào sự cố gắng của chính mình mà vào công ty làm việc.

Lúc này có hai cô gái đi vào quán, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là hai bạn học khác nhưng không có giao tiếp. Trong đó có một cô gái tóc ngắn nói với cô gái tóc dài, dáng người mảnh mai bên cạnh:

- Jiyeon, cũng chỉ có chỗ này, chúng mình ở đây ăn cũng được, mình sắp chết đói rồi.

Cô gái tên Jiyeon kia cũng tầm 20 tuổi, da trắng, mắt to, mũi cao trông rất xinh đẹp. Lúc này cô ta khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói:

- Ở đây bẩn quá, những thứ đó sao ăn được?

Mặc dù giọng không lớn nhưng đủ để bốn người Fany nghe thấy. Mọi người không hẹn mà cùng nhíu mày. Sunny nhỏ giọng nói với cô:

- Cô ta hẳn là biết chúng mình mà nói những lời này trước mặt bọn mình chẳng biết là cố ý hay không nữa.

Minah lườm một cái nói:

- Cô ta là em gái của một stylist trong công ty, cũng chẳng biết có phải dựa vào mình có lợi thế mà chẳng coi ai ra gì.

Chorong nói thầm:

- Em gái của stylist, đó chẳng phải là một vé chắc chắn vào công ty? Mất mất một vị trí rồi...

Fany vỗ vỗ tay Minah, khẽ an ủi:

- Đừng vội, nếu SM nổi tiếng như vậy thì hẳn rất quy củ, không có chuyện đi cửa sau đâu.

Nhưng có thêm một gia sư lợi hại thì quả đúng là chiếm ưu thế hơn mọi người.

Bên kia, Jiyeon và cô cái tóc ngắn vẫn ngồi xuống, ngồi ở bàn bên cạnh Fany, chọn đồ ăn rồi chờ. Vị trí của Jiyeon ngồi vừa khéo là đối diện với cô, mấy lần nhìn thẳng mắt cô rồi lại khinh khỉnh quay đi như không quen. Cô thấy cô ta như vậy cũng có chút tức giận, cô cúi đầu ăn cơm, cũng làm như không quen cô ta.

Bên tai lại nghe bọn họ đang nói chuyện phiếm

- Choi Sooyuong kia có phải cũng học 1 năm không, hình như mình từng gặp cô ta.

Nghe giọng thì là cô gái tóc ngắn nói.

- Đúng vậy, lúc cô ta thực tập thì làm trợ lý cho anh mình, nhưng hôm kiểm tra thì công cụ bị đổi, kết quả là không đạt tiêu chuẩn, thành tích không ổn nên bị loại.

Fany cảm thấy trong giọng nói của Jiyeon có vẻ vui mừng khi người khác gặp tai họa.

- Thế thì cô ta định quay lại làm lại từ đầu sao?

- Làm gì có chuyện dễ như vậy?

Đồ ăn của bọn họ được bưng lên, sau đó nghe được Jiyeon kia khẽ chê đồ khó ăn, về sau đừng đến chỗ này ăn nữa.

Lúc này, bọn Fany đã ăn xong, thanh toán rồi định rời đi. Lúc đi, bọn họ không nhìn qua bàn đó nhưng nghe loáng thoáng cô gái tóc ngắn nói:

- Ây, Jiyeon, kia hình như là bốn người trong lớp mình.

- À, không để ý lắm.

Bốn người nhìn nhau, đều không thích cô gái thích giả vờ giả vịt này. Nhưng Sunny nói:

- Choi Sooyoung mà bọn họ nói thật sự học lại một năm sao? Chẳng phải là đốt không ba triệu won?

Chorong nói:

- Đúng vậy, nếu lần này lại không thông qua được thì làm thế nào? Nếu là mình thì mình đã tìm chỗ khác làm rồi.

Fany lại nghĩ đến chuyện đổi công cụ bọn họ vừa nói. Không ngờ còn có thủ đoạn này, về sau phải cẩn thận một chút mới được.

Minah ở bên yên lặng không nói, Fany ngẩng đầu nhìn cô ấy, thấy cô ấy cúi đầu như đang chăm chú nghĩ chuyện gì đó.

Buổi chiều đó học phác họa vật thể. Vì đây là nền tảng của việc học hóa trang sau này nên buổi chiều thực hành một số mẫu đơn giản, phác họa một số tượng thạch cao đơn giản.

Bởi vì Jiyeon nói nên Fany vẽ xong thì lặng lẽ để ý người gọi là Choi Sooyoung kia. Phát hiện tuy rằng cô ta đã học một năm nhưng khi thực hành phác họa lại rất chuyên chú, không hề qua loa. Hơn nữa cô còn phát hiện, sau khi học xong, cô ta cũng sẽ trò chuyện với bạn học, trêu đùa mọi người nhưng chỉ riêng Jiyeon kia là không để ý. Jiyeon kia hình như cũng không thiết tha nhưng khi nhìn Sooyoung thì luôn cười lạnh. Điều này khiến Fany cảm thấy rất hứng thú, bởi vậy lúc rảnh rỗi thì hay chú ý đến bọn họ.

Mãi đến mấy hôm sau, Sooyoung đi đến trước mặt cô trước cả lớp, mỉm cười, hai mắt tinh quái nhìn cô:

- Bạn học này luôn nhìn trộm mình, nếu cậu có gì muốn nói thì nói thẳng đi. Cậu nhìn lén mình như vậy mọi người sẽ hiểu nhầm đó.

Trong nháy mắt, Fany cảm thấy máu trong người dồn hết lên mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cover #taeny