Chap 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fany cúi đầu, mặt nóng bừng, cô chưa bao giờ bị quẫn bách như lúc này. Cô vô cùng hối hận, sao lại muốn xen vào việc của người khác? Xem người ta náo nhiệt là được rồi, giờ mọi người đều nhìn mình làm trò cười. Cô lén ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt ái muội, bởi vì đều là người trẻ tuổi nên rất ồn ảo, có người còn đứng lên ghế gào:

- Sooyoung, có phải người ta thầm mến cậu không?

Bốn phía cười ầm, Fany vừa xấu hổ vừa quẫn, trong lòng thầm mắng Sooyoung đến tỉ lần, chỉ là nhìn cô ta mấy lần thôi sao? Có cần làm cô xấu hổ như vậy không? Nhưng nhất thời cũng không nói nên lời.

Sooyoung đối diện có vẻ không buông tha cho cô, tiếp tục nói:

- Sao vậy, cậu thực sự không có gì để nói với mình.

Bốn phía lại cười ầm, ồn ào nói:

- Người ta xấu hổ đó.

Fany vất vả lắm mới ngẩng đầu, vừa định tùy tiện nói gì đó cho qua chuyện thì lại nghe Sunny ở bên tức giận nói:

- Cậu nhìn người thế nào thế? Không có mắt à, nếu không biết nhìn thì lấy tất mà bịt mắt lại. Con gái nói năng lỗ mãng. Tôi thấy cậu chỉ là dạng trêu đùa lăng nhăng thôi.

Bốn phía đầu tiên là im lặng đến quái lạ, sau đó một trận cười nổi lên, có người còn vỗ vỗ bàn ầm ỹ, vẻ mặt Sooyoung như ăn phải ruồi.

Fany thì ai oán nhìn Sunny: Cậu thực sự đang giúp mình sao?

Sunny nhìn Sooyoung, vẻ mặt hung tợn như người phụ nữ chanh chua:

- Sao? Tôi nói sai à? Hơn nữa, ai nhìn cậu, cậu nghĩ cậu là mĩ nữ sao, nhìn như cây sào trúc, quá đề cao bản thân rồi đấy.

Fany ở bên nhìn Sunny, trong lòng cảm động vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô bị bắt nạt thì Sunny còn tức giận hơn bản thân bị bắt nạt, sau đó sẽ ra mặt cho cô. Cũng không biết là vì sao, có lẽ cô ấy nghĩ rằng cô không có mẹ nên mới đặc biệt bảo vệ cô. Trong lòng cô có suy nghĩ, bản thân có người bạn như vậy thật là phúc trời ban.

Sooyoung nhíu mày, lấy tay dụi mắt, vẻ mặt xấu hổ. Những người còn lại nhân cơ hội nói:

- Sooyoung, hôm nay đá phải bàn sắt rồi.

Sooyoung bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói với Fany:

- Được rồi, coi như tôi sai.

Sau đó nhìn nhìn Sunny, Sunny trừng mắt nhìn lại:

- Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à.

Sooyoung vuốt mũi, vẻ mặt như chợt hiểu ra điều gì:

- À, thì ra mỹ nữ là như vậy.

Nói rồi gật đầu bỏ đi. Sunny tức đến giận sôi người, chỉ vào Sooyoung, tay run run, cả nửa ngày mới nói được một câu:

- Đồ sào trúc, cô có ý gì.

Sooyoung đã ngồi về vị trí của mình, không trả lời mà chỉ cười cười nhìn Sunny. Sunny tức giận đến thiếu chút nữa muốn lật bàn. Cũng may Fany vội đè lại, dịu dàng an ủi mấy câu thì Sunny mới bớt cơn tức

Fany đột nhiên cảm thấy có ánh mắt lạnh băng nhìn mình.Cô quay đầu lại đã thấy Jiyeon nhìn mình đầy địch ý, thấy cô nhìn thì vội quay đi. Trong lòng cô nghi ngờ.

Đến lúc này thì Heechul vào sau đó nói với bọn họ một tin:

- Ngày mai là buổi kiểm tra đầu tiên về những gì đã học. Trong nửa năm tới, mỗi tuần đều có bài kiểm tra, mười học sinh đứng đầu sẽ được làm trợ lý bên cạnh các thầy. Các học sinh không thông qua thì không được thực tập, năm sau phải học lại từ đầu.

Những lời này khiến mọi người không đùa giỡn nổi, vẻ mặt nghiêm túc lại. Mọi người đều biết nếu được làm trợ lý bên cạnh các thầy thì sẽ học được rất nhiều, cơ hội được giữ lại cũng lớn hơn nhiều. Đây là điều ai cũng mong muốn.

Hôm nay, mọi người đều trở nên nghiêm túc khác thường, sau khi học xong cũng không gây rối, đều ngồi tại chỗ chăm chú đọc sách, chuẩn bị mai kiểm tra. Buổi chiều thực hành cũng chăm chú luyện tập hơn hẳn.

Trong bốn người Fany, Minah là chăm chỉ nhất. Minah và Chorong đều ở kí túc xá của trường. Chorong nói, Minah buổi tối đều vẽ đến đem khuya, đến khi vẽ vừa ý thì mới nghỉ ngơi. Cô luôn cảm thấy bọn họ học phác họa không cần học vẽ cho giỏi mà chỉ cần học được kiến thức cơ bản để ứng dụng cho trang điểm.

Sao Minah lại tập trung sự chú ý vào việc vẽ vời này khiến cô cảm thấy có chút rối loạn. Cô nói suy nghĩ của mình với Minah, Minah không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Đêm đó, lúc Sunny cùng cô làm ở quán bar, nói đến chuyện này, Sunny nói:

- Lúc ấy mình thấy Minah không tin cậu lắm thì phải.

Cô vừa đặt rượu và chén lên bàn vừa nói:

- Đó cũng chỉ là suy nghĩ của mình, không chắc chắn là đúng, mình chỉ không muốn thấy cô ấy lãng phí sức lực thôi.

Dọn bàn xong, cô nói với Sunny:

- Để mình mang ly đi cho.

- Được, cẩn thận, gặp phải thằng điên muốn cậu uống rượu thì cứ mắng đi, đừng khách khí.

Cô cười cười:

- Biết rồi!

Sunny lo lắng vậy cũng có lý do. Hai người vừa đi làm được mấy ngày, bởi vì Fany xinh đẹp, lúc mang rượu cho khách hay bị khách giữ lại làm khó. Đặc biệt có ngày có tên tửu quỷ cứ cố ép cô, còn nói cợt nhả: uống một chén thì cho 100 000, hôn một cái thì được 500 000 khiến cô tức giận hắt rượu vào mặt hắn ta. Nếu không vì còn muốn làm việc thì cô đã đập cả chai rượu vào đầu hắn ta rồi. Lúc đó, tên kia rất tức giận còn định đánh cô, may mà quản lý tới kịp nói hộ, còn hứa sẽ bồi thường cho bọn họ một chai rượu thì mới xong việc.

Sau đó ông chủ tức giận, mắng cô còn đòi trừ tiền lương của cô. Hai cô khăng khăng xin nghỉ. Về nhà, cô lại có chút hối hận, dù sao việc ban đêm cũng không dễ kiếm, hơn nữa giờ bọn họ làm ở quán bar lành mạnh đó tiền công cũng cao, nếu đến quán khác làm gặp phải chuyện khó xử hơn thì càng phiền toái.

Nhưng kì lạ là hôm sao quản lý lại chủ động gọi điện cho cô. Thái độ thay đổi đến 180 độ, thừa nhận chuyện hôm qua anh ta xử lý không đúng, sẽ không trừ tiền lương của hai người, còn mời hai người quay về làm tiếp. Hai cô ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ. Hai người thậm chí còn đùa đùa nói chẳng lẽ vì mình làm việc quá tốt?

Sau khi hai người quay lại quán bar thì dần phát hiện, thái độ của quản lý với hai người rất khách khí, hơn nữa đều chỉ giao việc nhẹ, phục vụ khách lịch sự, không xảy ra chuyện như trước nữa.

Fany mang rượu đến phòng rồi còn được boa 50 ngàn won, trong lòng thật vui mừng nhưng cũng thấy buồn cười. Trước kia ở Kim gia, năm triệu, mười triệu cũng chẳng là gì, giờ chỉ vì 50 ngàn won mà vui vẻ như vật, đúng là tiền mình làm ra thật quý giá.

Đi ra, Fany gặp nhân viên tạp vụ. Cô ấy thấy cô thì vẫy vẫy cô lại. Cô đi tới, cô ấy cười thần bí:

- Đoán xem vừa rồi mình nghe được khách nói gì?

Vẻ mặt cô nghi hoặc.

Người tạp vụ tiếp tục nói:

- Kẻ từng vô lễ với cậu đó, nhớ không, mấy hôm trước hắn bị người ta đánh gãy tay đó.

Fany lắp bắp kinh hãi, đồng thời trong lòng cảm thấy thoải mái, nhất định là làm chuyện xấu nhiều nên bị kẻ khác đánh. Cô cao hứng nói:

- Cảm ơn cậu nói chuyện này cho tôi biết, mai tôi có bài thi, đêm nay phải về sớm, mai sẽ mời cậu một bữa.

Cô tạp vụ cười đồng ý.

Tan tầm, trên đường về nhà, Fany và Sunny nhắc đến chuyện này. Sunny nghe xong cũng thật vui vẻ, hô to:

- Báo ứng! Báo ứng!

Sau còn nói:

- Mình thấy gần đây mọi việc của bọn mình thật thuận lợi, có phải vì vận may đã đến không?

Một câu nói vô tâm của Sunny lại làm cho Fany suy nghĩ, trong lòng dâng lên một suy nghĩ khác. Cô thoáng dừng bước. Sunny đi trước, thấy cô không theo kịp thì quay đầu lại, kinh ngạc nói:

- Sao thế?

Fany lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe phía sau có tiếng gọi khẽ:

- Eun Hee...

Giọng nói này từng vô cùng quen thuộc nhưng giờ lại như trùy sắt đánh vào tim cô khiến cô vội xoay người đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cover #taeny
Ẩn QC