Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đưa tang mẹ Biện Bạch Hiền vẫn còn rất tỉnh táo. Một thân mặc đồ tang trùm trắng xóa mà cô độc bước lặng lẽ bên bờ sông. Cậu ôm hộp tro cốt vào lòng, mặt mũi lờ đờ vốc từng nắm tro rải xuống mặt nước. Miệng lưỡi khô khốc, ngoài việc thở thôi thì việc gì cũng mệt mỏi.

Tro tàn bay đầy trời, Biện Bạch Hiền mãi mãi không quên cái ngày hôm nay, cái ngày trên thế giới này không còn một ai thân cận, không còn người thân thiết. Ngón tay run run nâng niu từng nắm tro, rồi một ngày không xa Biện Bạch Hiền cũng sẽ như thế này, cũng sẽ hóa thành cát bụi, sẽ hòa vào biển nước mênh mông. Vì thế gian này, chẳng còn điều gì khiến cậu lưu luyến. Gia đình cậu đều đã không còn.

Phác Xán Liệt ngồi trong ô tô, một giây cũng không rời mắt khỏi Biện Bạch Hiền phía xa xa. Tâm trạng hắn phức tạp, không rõ là buồn hay vui, hoặc rõ là đang đau xót và lo lắng.

Không biết từ bao bao giờ, hắn biết đau vì cậu, nhìn thấy cậu vật vã khóc đến ngất lịm một cỗ xót xa chạy dọc sống lưng hắn, nhìn cậu lặng lẽ đứng bên thành cầu bơ vơ đơn độc hắn lại muốn chạy về phía cậu, muốn chăm sóc bảo bọc cậu.

Và hơn thế nữa là hắn sợ cậu tiếp tục thương tổn bản thân mình như lúc này.

Ngồi hơn nửa ngày, khi mà mặt trời đã treo lên cao, hắn mới bước xuống xe, đến bên cậu. Khí nóng trực trào tạt vào mặt hắn khiến Phác Xán Liệt cau mày, vội chạy lại gần cậu.

Vậy mà Biện Bạch Hiền lại ngồi giữa trời nắng nóng cả một buổi trời.

"Về thôi, Bạch Hiền, tôi đưa cậu về."

Hắn đặt tay lên mái tóc đen nóng nổi, vuốt vuốt những sợi bị gió đánh rối.

Biện Bạch Hiền lắc đầu nguầy nguậy, cậu không muốn về nhà. Đối mặt với một khoảng trống to lớn cậu không thể chịu nổi. Nói đúng hơn là cậu không đủ can đảm đối diện.

"Không muốn về sao?" Phác Xán Liệt cầm tay cậu, bàn tay còn dính tro tàn xam xám.

Biện Bạch Hiền lắc đầu.

"Vậy về với tôi, sẽ không để cậu một mình."

Phác Xán Liệt thấy cậu nhu thuận gật gật đầu, không kiềm được ôm cậu vào lòng. "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."

Vì Phác gia mới cưỡng ép Biện Bạch Hiền lấy hắn, vì Phác gia mới khiến cậu không thể gặp mặt mẹ cậu lần cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net