Chương 22 : Cậu bé nhỏ thật ngoan (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Cậu bé nhỏ thật ngoan (P1)

Trong nháy mắt, Kim tổng sắc mặt trở nên rất khó coi!

"Các người dám đụng đến ta à!! Biết ta là ai không?!" Quần áo xộc xệch, Kim tổng ngay cả rống giận cũng có vẻ rất chật vật.

Junhyung nhíu mi, không nói gì, nhưng Leejoon đã nhìn ra vẻ mặt khó chịu của hắn.

Đắc tội ai đều được, chỉ cần không chọc giận Junhyung, bọn họ vẫn còn có cách cứu được.

"Vị tiên sinh này, thật xin lỗi." Leejoon hướng về phía hắn gật gật đầu, lấy tay ra hiệu.

Trong hành lang một vài tiếng hỗn loạn chợt vang lên, Junhyung biết, nơi này hệ thống giám sát hoạt động rất hiệu quả, chưa đầy vài phút đã có bảo an đến xử lý việc này, hắn không cần ở đây để chuốc phiền toái.

Hắn vừa mới cúi người, Yoseob liền ôm chặt lấy hắn.

Sống sót sau tai nạn "ôm ấp" lúc tối, cậu tinh tế nhu bạch hai tay quấn quanh gáy hắn, run run không chịu buông, vùi đầu vào gáy hắn khóc rưng rức, Junhyung dừng một chút, ôm lấy cậu.

Từ những lời nói lúc nãy của Kim tổng, hắn mơ hồ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Junhyung dùng áo khoác bọc kín cậu, sườn mặt dán vào tóc của cậu, khóe miệng hiện lên một chút như có như không ý cười, vừa thản nhiên trong trẻo cũng vừa lạnh lùng chua sót.

Hắn cúi đầu, giọng nói như lượn lờ sương khói: "Cậu sao lại sống không tốt đến vậy..."

Tiếng nói rất thấp, Yoseob hoàn toàn không nghe được hắn nói gì, lại run run nói "Cám ơn", cả người mềm nhũn, tinh thần thực sự rất hoảng hốt, cậu bị hắn nửa ôm đứng lên, trong lòng đau nhức cùng sợ hãi trong nháy mắt sụp đổ, cậu chỉ ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, thân thể liền hoàn toàn mềm oặt.

Cậu té xỉu .

"A......" Hyungseung ở phía sau khẩn trương "A" một tiếng, nhưng thấy Junhyung đỡ cậu, liền tự giác thu tay về.

Hyunseung lắc đầu, cười khổ một cái.

Chuyện này là sao đây? Khi không lao tới một cậu nhóc, chuyện đêm nay liền quyết định như thế này sao? Tuy rằng Leejoon đối Shock không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng hắn cảm thấy Junhyung đêm nay đáng lẽ còn phải có một vài kế hoạch tuyệt diệu nữa mới đúng.

Không lý do, liền như vậy thuận theo ý Leejoon.

"Yong tiên sinh, còn hiệp nghị của chúng ta, ngài... ngài có muốn ở lại xem hay không..." Leejoon tranh thủ, thật cẩn thận hỏi hắn, sợ hắn đổi ý.

"Hyungseung sẽ cùng các người bàn bạc tiếp" Junhyung không rời mắt khỏi cậu bé nhỏ trong lòng, vươn tay hướng về phía sau "Đưa chìa khóa xe cho mình."

Hyunseung lúc này lục túi áo, trưng ra một bộ sững sờ nhìn hắn, bất đắc dĩ, đành phải đem chìa khóa đưa cho hắn.

"Được, được." Hyungseung cười, nhìn hắn rời đi, nhịn không được trêu ghẹo,"Buổi tối vui vẻ nhá, Junhyung."

----------

Shock khách sạn. Đây là khách sạn cao cấp của tư nhân, tọa lạc tại trung tâm thành phố, hơi chếch về phía Nam.

Màn đêm thực yên tĩnh, không ầm ỹ, Junhyung thích bầu không khí như vậy.

Hắn vốn muốn kéo cánh tay cậu xuống, đặt cậu trên giường nghỉ ngơi, nhưng cậu lại cuốn thật chặt, căn bản không chịu buông ra.

Từ lúc trên xe cho đến khi xuống dưới, cậu bám riết vào người hắn, thân thể mềm mại phủ ở trên người có cảm giác nóng ẩm, Junhyung chịu đựng không dám có phản ứng gì, tay cậu vẫn giữ lấy áo sơmi của hắn, thấp giọng lẩm bẩm gì đó, nhẹ nhàng khóc thút thít, nước mắt choáng váng rơi trên quần áo hắn, làm ướt lạnh một vùng.

Mãi cho đến khách sạn, sau khi mở cửa phòng, Junhyung mới tựa vào vách tường, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng nước, điềm đạm đáng yêu, lông mi đều ẩm ướt .

Chắc là do sợ hãi, lại rất đau cùng mệt mỏi, mới có thể té xỉu trong vòng tay to lớn kia sau khi biết chính mình đã an toàn.

Junhyung vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc cậu.

Cậu thực ngoan, một chút an ủi, cũng có thể làm cho đôi mày hơi nhăn lại của cậu có chút buông lỏng.

Cậu bé nhỏ, gắt gao quấn quít lấy hắn, như là dây leo sinh trưởng trên người hắn, Junhyung thử buông ngón tay của cậu một chút, cậu lại nắm càng chặt, càng dán khít lấy, hơi hơi run , không có cảm giác an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net