Chương 23 : Cậu bé nhỏ thật ngoan (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 : Cậu bé nhỏ thật ngoan (P2)

Phải làm sao bây giờ?

Junhyung khẽ thở dài, ôm lấy thắt lưng cậu nâng lên, thân thể cậu mềm mại không xương vùi vào cổ hắn, mang theo mùi rượu phả vào hõm gáy hắn, khiến hắn có chút ngứa ngáy. Hắn đưa mắt nhìn xuống, đôi môi bạc cách mặt cậu thật gần, hắn nói: "Tỉnh lại đi."

Cậu bé vẫn không có phản ứng.

Tiếng hắn thực dịu dàng, mang theo từ tính, giống như thôi miên thấp giọng.

Junhyung gọi cậu tỉnh dậy.

Đêm dài như vậy, không thể cứ để cậu quấn chặt như thế này, hắn ôm lấy cậu bước về phía giường, trải chăn đặt cậu xuống, lại bị cánh tay của cậu cuốn lấy càng nhanh, lúc hắn đứng dậy, trong nháy mắt, uất ức khóc ra thành tiếng.

"......" Junhyung thở dài nhỏ không thể nghe thấy gì, hai tay chống ở trên giường, giằng co bất động.

Ngón tay thon dài xoay cằm cậu lại, hắn cúi đầu, hôn xuống.

Yoseob thân thể co rụt lại, lông mi ướt sũng vì được trấn an mà không hề run run, một luồng hơi thở mang theo ma lực cùng dụ hoặc quanh quẩn ở môi cậu, hơi lạnh, lại làm cho cậu nháy mắt trầm luân, không thể tự kềm chế.

Junhyung giữ lấy cằm của cậu, tinh tế miêu tả hình dáng của môi cậu.

Cậu hệt như một đứa trẻ, đôi môi anh đào tự giác mở ra, hắn hôn càng sâu, cậu hoàn toàn bất lực, bóng đêm một màu tĩnh lặng, mờ ảo.

Qua hồi lâu, ý nghĩ trong đầu cậu nhảy múa hỗn loạn, cánh tay quấn quanh hắn rốt cục cũng buông ra, Junhyung đưa tay, kéo chăn phía đầu giường, bao lấy toàn bộ thân thể cậu. Cậu thật nhỏ nhắn, nhu nhược đến cả thở dốc đều phải hơi hơi cố sức.

Hắn buông lỏng môi cậu ra.

Yoseob vẫn hôn mê không thể động đậy gì, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chăn, chậm rãi hướng vào phía trong. Hương vị vừa rồi rất dễ chịu, đôi mắt cậu lại hơi hơi ươn ướt, hàm răng cắn vào môi dưới, không biết nhíu mi "Ưm"cái gì.

Thật giống như trẻ nhỏ.

Junhyung lẳng lặng nhìn cậu vài giây, lạnh lùng đứng dậy.

Nếu cậu đủ thanh tỉnh, đủ để có thể nhìn thấy nụ hôn vừa rồi, trong đôi mắt hắn, không có nửa điểm dục vọng.

Toàn bộ quá trình, hắn đều bình tĩnh đáng sợ.

Đưa tay nhẹ tháo lỏng caravat, Junhyung tạm thời không để ý cậu, thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, bước đến phòng tắm.

Nhớ tới đêm đó của hai năm về trước, sau khi thỏa mãn hắn mới chịu buông tha cậu, trước kia không phải chưa từng làm việc này, dù sao nhu cầu sinh lý hắn luôn muốn được thỏa mãn. Hắn cũng không cưỡng ép, tình nguyện là tốt nhất, nếu đối phương là do công ty sắp xếp, hẳn cũng sẽ biết rõ danh tính người đó là ai. Nhưng hắn không hề nghĩ tới, sẽ có sai lầm hủy diệt một cậu bé.

Cậu tư vị rất tuyệt, lúc chiếm lấy cậu, trong lúc hôn mê cậu cắn môi phản ứng "Ưm" một tiếng đã có thể thỏa mãn dục vọng của một người đàn ông.

Đêm đó, hắn hôn cậu đến nỗi cậu hít thở cũng khó khăn.

Hắn còn nhớ rõ, cậu dính sát vào hõm gáy hắn, chật vật hô hấp, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng.

Nghĩ đến đây Junhyung cương cứng một giây, đưa tay chuyển khóa nước từ ấm sang lạnh.

Dòng nước lạnh buốt, phun lên da thịt, làm tinh thần hắn thanh tĩnh.

---------

Sáng sớm, Yoseob tỉnh lại.

Junhyung bước vào, nhìn vào cậu bé nhỏ đang mê man từ trong chăn ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng, khi ánh mắt chạm đến hắn, cậu hoảng hốt vài giây, lập tức bừng tỉnh.

"Ngài..." Yoseob nói một chữ cũng không nên lời.

Mắt cậu nhìn hắn, đầu óc nhanh chóng nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu nhớ không ra, cậu thống khổ lắc đầu, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng cũng chỉ nhớ được đến đoạn kia của trí nhớ.

Cậu nhớ rõ. Tại khách sạn, có Doojoon, còn có... Gina.

"Đã tỉnh rồi thì mau đi rửa mặt đi, tôi ở dưới lầu chờ cậu." Junhyung liếc nhìn cậu một cái, nói xong câu đó, xoay người đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net