[LONGFIC][Trans] Can't You See Me? [Chap 2], JETI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2

Tôi tỉnh dậy với những tiếng ồn của máy móc và các thiết bị trong một chuỗi dài của những tiếng click, tiếng bíp và tiếng còi. Tôi ở trong một môi trường không quen thuộc lắm. Căn phòng có mùi như thuốc khử trùng. Nó có mùi sạch sẽ nhưng lại giống như mùi của cái chết. Thật mĩa mai làm sao. Tôi nhìn xuống thấy kim đâm xuyên qua da. Những ống có hình dạng và kích cỡ khác nhau quấn quanh cơ thể tôi. Kết nối với những máy móc tương ứng. Tòan bộ cơ thể tôi đang đau nhức.

Chuyện gì đang xảy ra? Oh phải rồi. Tôi đang ở bệnh viện. Giờ thì tôi đã nhớ ra. Tôi bị tai nạn xe hơi. Tôi không nhìn thấy đường mà tôi đang đi. Tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tôi nhìn sang phải và thấy khuôn mặt xinh đẹp nhất mà tôi đã từng thấy - Tiffany. Tất cả mọi thứ về cậu ấy đều hòan hảo, từ hàng lông mi dài đến cái chóp mũi dễ thương. Mái tóc nâu sáng làm nổi bật làn da trắng như sữa của cô ấy. Và môi của cô ấy…Đôi môi mịn màng đó căng mọng và hồng. Thật hòan hảo cho một nụ hôn. Nếu như tôi hôn cô ấy, có thể tôi sẽ cảm thấy như kẹo bông? Còn hương vị nào khác không nhỉ? Dâu tây? Vanilla? Dù là hương vị nào, tôi cũng thích nó. Ngón tay tôi từ từ lần theo nét mặt của cậu ấy, bắt đầu từ mắt, xuống mũi và dừng lại ở môi. Tôi phải kiềm chế sự ham muốn để không nhấn vào đôi môi mềm mại đó và cứ nhìn chằm chằm vào nó như 1 tác phẩm nghệ thuật. Đột nhiên, Fany chuyển động và từ từ mở mắt với cái nhìn pha lẫn sốc và ngạc nhiên, cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Jessi!?Cậu đã tỉnh!? OH MY GOD OH MY GOD! JESSI!”

Cậu ấy ôm tôi. Nó làm cho tim tôi lọan nhịp.

“Huh? Gì?”

“OH MY GOD! Y TÁ! CHÚNG TÔI CẦN BÁC SĨ! MỘT AI ĐÓ! JESSI ĐÃ TỈNH DẬY!”

Tôi phải bảo vệ tai của tôi bằng hai tay, Jeez, tiếng hét của cô gái này lớn thật, nó làm cho tôi bị đau đầu.

Trước khi tôi biết điều đó, một bác sĩ mặc đồng phục trắng tay ôm một bìa kẹp hồ sơ bước vào phòng.

“Chào buổi sáng Miss Jung, tên tôi là Kim Hyoyeon. Tôi thấy cô tỉnh dậy từ giấc ngủ ngon, tôi tin cô đã có một sự nghỉ ngơi tốt?

“Yeah… xin lỗi…nhưng tôi đã ngủ được bao lâu rồi?”

“Miss Jung, cô đã hôn mê được 4 tuần rồi”

Lâu thế sao!? Tôi có cảm giác như tôi chỉ ngủ được 4 tiếng!

“Miss Jung?”

“Vâng?”

“Cô có nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”

Tôi đã đi bộ từ cửa hàng tạp hóa cùng Tiffany, khi đó đột nhiên có một gã say rượu lái xe rẽ vòng quanh góc. Điều tiếp theo mà tôi biết đó là tôi bị đụng và nghe thấy Fany la hét tên tôi “Jessi! Jessi!”.

Sau đó tất cả mọi thứ dường như là khỏang không.

“Tôi bị tai nạn xe hơi đúng không?

“Jessi! Cậu không biết tớ đã lo lắng như thế nào đâu!”

Bác sĩ Kim cười khúc khích “Đúng vậy, cô rất là may mắn, có vẻ như bạn của cô đã ở bên cô trong những tuần đó trừ khi điều đó hoàn toàn cần thiết cho khóa học.”

Fany nhe răng cười “Tất nhiên, tôi sẽ không bỏ rơi cậu ấy! Jessi là bạn thân của tôi!”

Bạn thân…hình thức cuối cùng của chúng ta vẫn chỉ khoang vùng ở tình bạn.

“Dường như cô đã bị gãy 2 cái xương sường và một chân, may mắn là không có gì nghiêm trọng. Có vẻ như mọi thứ sẽ nhanh chóng lành lại thôi và cô sẽ được xuất viện trong 3 ngày tới”. Đột nhiên mặt của bác sĩ Kim trở nên nghiêm trọng. “Oh và Miss Jung? Tôi có thể nói với cô sau chứ? Về tình trạng của cô.”

“Huh? Chắc rồi,cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ Kim mỉm cười với tôi.

“Không có gì, đó là công việc của tôi”

Tôi mỉm cười trở lại khi đột nhiên tôi cảm thấy có một vòng tay ôm chặt lấy cơ thể tôi.

“Jess, tớ thật sự rất sợ! Tớ nghĩ rằng cậu sẽ chết!” Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống từ khuôn mặt hoàn hảo của cậu ấy.

“Ack, F-Fany, tớ không thở được” Fany thả tôi ra.

“Pabo!” Đừng bao giờ làm thế với tớ một lần nữa” Cậu ấy biễu môi.

Oh god, biễu môi…Tôi nuốt khan và nhìn xuống, giấu khuôn mặt đang đỏ ửng. Fany, tại sao bây giờ cậu làm điều đó với tớ!?.

“Xin lỗi, tớ không có ý làm cho cậu lo lắng” Tôi trả lời, vẫn không nhìn cậu ấy.

Fany dùng tay nâng cằm của tôi lên nhìn sâu vào tôi và thì thầm “Jessi,tớ thật sự rất sợ hãi”.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu chiến đấu với ý nghĩ nghiêng về phía trước và chiếm lấy đôi môi đầy đặn đó. Không muốn lạc trong đôi mắt nâu đó một lần nữa tôi đã chấm dứt cái nhìn và lẩm bẩm “Xin lỗi Fany-ah,tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa”

Đột nhiên,cái nhìn mãnh liệt được thay thế bằng trăng lưỡi liềm,cậu ấy cười rạng rỡ với tôi.

“Không sao đâu Jessi! Chỉ cần cậu đừng làm tớ lo lắng nữa! Hey, cậu có đói không? Tớ sẽ mua cái gì đó cho cậu, được không? Tớ sẽ quay lại ngay” vì điều đó, cô gái vui vẻ đã rời khỏi phòng.

Tôi cười khúc khích, Aish cô gái này. Không biết đã lấy năng lượng từ đâu nữa? Vài phút sau tôi cảm thấy đầu mình đau như có cái gì xuyên qua.

“argh” Tôi rên rỉ và ôm chặt đầu mình. Chuyện gì đã xảy ra với tôi?

Ngay sau đó, Fany trở lại với một tô cháo

“Hey Jessi, họ có gà Juk, vì thế tớ đã lấy cho cậu thay vì Jeonbokjuk. Được chứ?

“mhm,ổn! Cám ơn Tiff” Cơn đau đầu của tôi đã biến mất, thật kì lạ…Oh well, có thể là do tiếng hét của Fany lúc nãy, gosh, cậu ấy có thể đánh thức cả một trang trại với cái giọng ấy. Tôi cười khúc khích với suy nghĩ của riêng mình.

“Jessiiii, Có gì vui?” Fany hỏi,cố kéo dài tên của tôi.

“Không có gì đâu Tiff, hãy ăn nào”

“Aww.Jessi của tớ chắc phải đói lắm huh? Đúng vậy rồi! Hãy để Fany Fany Tiffany đút cậu!” Tiffany múc một thìa và thổi nó trước khi đưa vào miệng tôi.

Jessi “của tớ” huh? Tôi thích nghe điều đó.

“Nói ahh, Jessi”

Tôi mở miệng mình ra để ăn nó, wow, nó thật sự rất ngon. Tôi chưa bao giờ biết Juk lại có hương vị ngon như thế họăc có lẽ do Fany đã đút tôi chăng? Kekeke..

Tiffany thổi một thìa khác và đút tôi, sớm thôi, tô cháo sẽ hết một cách nhanh chóng.

“Tiff, tớ thấy mệt, cậu có nghĩ là tớ có thể nghĩ ngơi một chút được không?”

“Gosh Jessi,cậu chỉ mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, và bây giờ cậu lại muốn ngủ? Tiffany nói đùa.

Tôi đánh nhẹ lên tay cô ấy.

“Yah. Tớ đang bị thương,ok?”

Fany cười khúc khích “Được rồi,cậu ngủ đi,chúc ngủ ngon” và cậu ấy hôn lên trán tôi trước khi nhanh chóng rời khỏi phòng để lại sự bàng hòang và khuôn mặt đỏ ửng của tôi.

Tôi đã ngủ được một vài giờ trước khi thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, tôi nhăn mặt khi đọc số đèn LED trên đồng hồ kĩ thuật số. 11h tối, whoa, đã trễ vậy sao. Tôi ôm chặt lấy đầu khi mà nó vẫn tiếp tục đau.

“Argh, tại sao nó lại xảy ra ngay bây giờ?” Tôi thở dài,lấy một số thuốc kháng sinh còn lại của bác sĩ Kim, đưa 2 viên vào miệng và uống nó, và từ từ, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

-------------------------------------------

“Jessi”

“…”

“Jeeessss” Tôi có cảm giác ai đó đang vỗ trán mình.

“…”

“Hey Jessi” Một cái gì đó đẩy tôi một lần nữa.

“Jessi” Thứ gì đó cứ đẩy trán tôi liên tục.

“…”

“Jessi thức dậy.”

“…”

“JESSICA JUNG SOOYEON CẬU TỐT HƠN LÀ NÊN THỨC DẬY NGAY LẬP TỨC KHÔNG THÌ TỚ SẼ ĐƯA DƯA CHUỘT XUỐNG ĐỒ LÓT CỦA CẬU”

Mắt tôi ngay lập tức mở ra khi nghe từ “dưa chuột”, “xuống” và “đồ lót”

“Okay! Okay! Tớ thức rồi đây! Jeez Tiff” Tôi lầm bầm.

“Hehe xin lỗi Jessi,đó là cách duy nhất để đánh thức cậu. Đây, tớ mang bữa sáng đến cho cậu”

Tôi rên rĩ và bắt đầu ngồi dậy với sự giúp đỡ của Fany, tôi nhìn chằm chằm vào dĩa thức ăn trên đùi của tôi.

“Đây Jessi,Ahh” Fany tiến hành đút tôi một lần nữa.

Tôi mở miệng một cách hạnh phúc, giá như chúng ta có thể như thế này mãi mãi, tớ muốn cậu luôn luôn đút cho tớ ! Kekeke…

Bác sĩ Kim Hyoyeon bước vào phòng ngay sao khi tôi đã hòan thành bữa ăn của mình với một cái nhìn nghiêm trọng trên khuôn mặt của cô ấy.

“Miss Jung? Sẽ ổn chứ nếu tôi gặp cô trong văn phòng của tôi? Nó thật sự khẩn cấp”

“Oh bác sĩ Kim? Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ” Tôi trả lời trong khi Fany đang lau miệng tôi bằng chiếc khăn.

“Gặp lại cô trong phòng của tôi sau đó,Miss Jung” Cô ấy nhanh chóng quay gót 180độ và bỏ đi.

Tôi nhìn Fany và mỉm cười.

“Hey Tiff, tớ sẽ đến văn phòng bác sĩ Kim, được chứ? Sẽ không lâu đâu. Cô ấy muốn nói với tớ về điều gì đó”.

“Okay Jessi, muốn tớ cùng cậu đến đó không?”.

Tôi lắc đầu “Tớ ổn mà Tiff, tớ có thể giải quyết được”.

Fany ôm tôi. “Được rồi, tớ sẽ ở đây đợi cậu”.

Tôi mỉm cười với cậu ấy và đến văn phòng của bác sĩ Kim.

Tôi gõ cửa phòng của bác sĩ Kim. Tôi nghe một âm thanh nhỏ “mời vào”

Tôi vào phòng và ngồi xuống.

“Vậy bác sĩ Kim, cô muốn nói gì với tôi?”

“Ah vâng, Miss Jung, có vẻ như cô phục hồi rất tốt, phải không?”

“Vâng, bây giờ tôi cảm thấy ổn”

“Miss Jung, có phải gần đây cô đã trãi qua những cơn đau đầu?”

“Những cơn đau đầu? Tôi đã bị 1 vài lần trước đây, sao vậy?

“Well, đây là hình chụp X-quang”

“Oh okay, nó như thế nào”

“Có vẻ như chúng tôi đã phát hiện một sự tăng trưởng lớn bất thường ở các mô trong não của cô”

Trái tim Jessica như ngừng đập. Điều này không ổn cho lắm

“Đ-Điều đó có nghĩa là….?”

Câu nói tiếp theo của bác sĩ Kim sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của Jessica và những người xung quanh cô ấy.

“Miss Jung, tôi xin lỗi khi nói ra điều này…..” Bác sĩ Kim ngừng lại trước khi nhìn tôi bằng ánh mắt xin lỗi.

“Chúng tôi đã phát hiện ra 1 khối u não”.

End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net