[LONGFIC][Trans] Can't You See Me? [Chap 3], JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

Tôi không thể tin nổi vào tai mình. Một khối u não!?. Tôi nghĩ tình trạng mình tệ, nhưng không ngờ nó lại xấu đến mức này… Chuyện gì đang xảy ra với tôi?..Tifffany…

“Tôi xin lỗi Miss Jung, tôi không rõ về tình trạng của cô, tôi sẽ gửi cho cô một bác sĩ chuyên khoa về vấn đề này, bác sĩ Park Yoochun. Đây là thông tin chi tiết về văn phòng của anh ta” bác sĩ Kim đưa tôi một tấm danh thiếp.

“…” Tôi vẫn còn thấy chóang, mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng.

“Miss Jung?”

“huh? Oh vâng, cám ơn”

Với đôi tay run rẩy, tôi bỏ nó vào túi và rời khỏi phòng.

------------------------------------------------------------------------------------------

Khối u não nằm ở thùy trán não và vùng thùy thái dương , Miss Jung, tôi sợ tình trạng của cô không được ổn lắm. Khối u đã lớn hơn 5cm, có vẻ nó đã ở đó một thời gian” Bác sĩ Park nói, nhìn vào X-quang.

“Bác sĩ Park, tôi không hiểu. Chuyện đó làm sao có thể xảy ra được? Tôi chỉ mới 18” Tôi không thể chấp nhận được điều này.

“Không có nguyên nhân rõ ràng cho việc xuất hiện khối u, nó xảy ra với cả người lớn và trẻ em, nó phổ biến với những người trẻ tuổi như cô, Miss Jung. Đó là lý do tại sao gần đây, cô hay trãi qua những cơn đau đầu, mặc dù trước đây cô không cảm thấy đau, dường như nó đã phát triển trong vài năm gần đây. Và khi cô bị tai nạn xe hơi, có vẻ điều đó đã làm kích thích một thứ gì đó trong não làm cho cô đau đầu.”

“Nhưng tôi chỉ bị tổn thương nhẹ ở đầu! Tình trạng của tôi như thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Khối u nằm gần động mạch não của cô, do đó, nó có thể gây ra xuất huyết động mạch não. Những cơn đau đầu của cô gần đây có lẽ liên quan tới khối u này. Dường như tình trạng của cô không được tốt lắm đâu Miss Jung, cách điều trị duy nhất là thông qua việc phẫu thuật”.

Tôi bị đóng băng. Phẫu thuật? Những giọt mồ hôi bắt đầu lăn xuống mặt và tay tôi bắt đầu thấy lạnh. Tôi nuốt khan trước khi bắt đầu đặt câu hỏi.Và trước khi hỏi mà tôi đã có cảm giác chết để nghe câu trả lời.

“Tỷ lệ thành công của nó?”

Bác sĩ Park đánh một cái gì đó vào máy tính trước khi nhìn vào tôi. Sự im lặng đang giết chết tôi.

“…Chỉ có 18%”

Tôi bất động, nhìn anh ta trong tuyệt vọng, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào để có thể thấy anh ta đã sai lầm, rằng tôi hòan tòan khỏe mạnh và ổn. Nhưng khuôn mặt của anh ta vẫn giống nhau, thể hiện sự chắc chắn.

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi tự do xuống khuôn mặt tôi. Điều đó là không thể!. Tôi vẫn còn trẻ! Làm thế nào mà tôi lại có một khối u não được? Đây phải là một trò đùa? Ngay bây giờ, một người nào đó sẽ nhảy ra từ phía sau bác sĩ Park với một cái camera trên tay quay lại phản ứng của tôi và la lên “Ngạc nhiên chưa!” và tất cả điều này chì là trò đùa và sẽ được phát sóng trên chương trình đùa cợt nào đó, và tất cả chúng ta sẽ cười về sự phát hiện đó, có lẽ tôi sẽ nhận được một giải thưởng cho chương trình giải trí có nhiều người xem. Nhưng không có gì xảy ra cả, tất cả mọi thứ vẫn vậy. Không ai cả, không camera và không có giải thưởng. Tất cả mọi thứ vẫn vậy. Tất cả mọi thứ điều thật. Tình trạng của tôi là thật.

“Sẽ ra sao nếu tôi không tiến hành phẫu thuật?” Tôi hỏi.

“Theo tình trạng của cô, khối u đã phát triển rất lớn và nó có thể gây ra nguy hiểm cho tính mạng của cô bất cứ khi nào. Lọai bỏ khối u bằng cách phẫu thuật là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất đấy, Miss Jung.”

Tôi im lặng, đợi phần còn lại.

“Và nếu cô không tiến hành phẫu thụât…cô sẽ có nhiều nhất là vài tháng để sống”

“…” Đột nhiên, tôi thấy mình như được đánh thức trước thực tế khắc nghiệt của cuộc sống.

“Vậy thì tôi sẽ làm nó”

“Cô cần phải chuẩn bị tinh thần, Miss Jung. Não của cô là một cơ quan rất nhạy cảm, nếu phẫu thuật thành công, cô có thể bị mù, mất trí, hay quên hoặc thậm chí bị liệt cũng như các tác dụng phụ khác”.

Cuộc sống thật không công bằng.

“Hãy xem xét lại nó Miss Jung” Tôi sẽ chờ cuộc gọi của cô.

Với điều đó tôi rời văn phòng trong tuyệt vọng.

------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi nên làm gì? Tôi không thể nói cho Fany, không được. Nó sẽ làm đau cậu ấy khi thấy tôi phải chịu khổ.Tôi không muốn làm tổn thương cậu ấy nữa, tôi đã hứa với cậu ấy sẽ không làm cho cậu ấy lo lắng về tôi. Tôi sẽ chết bất cứ lúc nào. Tôi chắc rằng sẽ không để cậu ấy biết được cho đến khi tôi ra đi. Nhưng điều đó vẫn làm cậu ấy tổn thương, phải không? Với điều đó, tôi quyết định tốt nhất là không nên cho Fany biết về tình trạng của mình.

------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi trở về phòng mình thì thấy Fany đang đọc một cuốn sách. Tôi đọc trang bìa “P.s I love you”. Tôi cười khúc khích và nghĩ về cuốn sách đó cũng giống như tình hình của tôi hiện giờ, có lẽ tôi nên giống như chàng trai Gerry đó? Fany nhìn lên cuốn sách và bĩu môi.

“Jessi~Chuyện gì mà lâu thế? Bác sĩ đã nói gì?”

“Hey Fany-ah, xin lỗi vì đã để cậu đợi, oh, cô ấy chỉ nói rằng tớ được chữa bệnh khá tốt và cô ấy thấy ấn tượng về điều đó” Tôi nói dối. Fany sẽ không bao giờ tìm hiểu về nó. tôi sẽ làm cho nó chắc chắn.

-------------------------------------------------------------------------------------------

“Cô ấy chỉ nói rằng tớ được chữa bệnh khá tốt và cô ấy thấy ấn tượng về điều đó” Jessica trả lời.

Có một điều gì đó rất khác về cậu ấy…cách mà cậu ấy nói, gần như là đang che giấu một điều gì đó.

Nhìn thấy sự hòai nghi trên khuôn mặt của Fany, Sica nhanh chóng chuyển chủ đề.

“P.s I love you huh? Wow, Fany-ah, cậu lãng mạn thật.Cuốn sách đó thật nhàm chán và sáo rỗng, ý tớ là,viết những lá thư trước khi chết sau đó gửi cho cô ấy khi anh ta đã chết. Không phải là rất đáng sợ sao? Nó gần như một bóng ma ám ảnh cô ta.

Tôi đánh nhẹ lên vai cậu ấy.

“Không phải thế! Đó là điều tuyệt vời! Đó là quyển sách đã làm tớ khóc rất nhiều! Gerry là một người vô cùng lãng mạn. Oh god, tớ không biết làm gì nếu tớ ở vị trí của cô ấy! ý tớ là, có một người yêu che giấu một bí mật lớn như khối u não và sao đó đột nhiên chết! Tớ không nghĩ rằng tớ muốn sống.

Sica nuốt khan và nhìn xung quanh một cách lo lắng.

“Y-yeah..Thật là buồn”

“Pfft, Jessi, chỉ 2 giây trước, cậu nói nó sáo rỗng và nhàm chán như thế nào và giờ đây cậu lại nghĩ nó buồn? Buồn cười, cậu thay đổi tư tưởng nhanh thật. 

“Tớ--”Jessica bị cắt ngang bởi một người nhỏ bé bước vào phòng.

“JESSICAAA!” Một đứa nhóc tiểu học gọi tên Sica.

“Oh hey cô bé, em bị lạc bố mẹ àh? Sica trả lời lạnh lùng.

“YAH! TỚ LỚN TUỔI HƠN CẬU!” Đứa trẻ la lên.

“TAETAE!” Tôi kêu lên, eye-smiling.

“Tippani!” Tôi cười khúc khích khi nghe cậu ấy phát âm tên của tôi.

“Taeyeon! Cậu đã ở đâu trong thời gian này?”.

“Xin lỗi Nấm, tớ vẫn còn công việc ở Mỹ, tớ đã đến đây ngay khi nghe về vụ tai nạn của Sica”.

Taeyeon, Jessi và tôi từng là những người bạn khi học tiểu học, chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, chúng tôi không thể tách rời và luôn làm mọi thứ cùng nhau nhưng giờ Taetae đã chuyển đến Mỹ để tiếp tục công việc của cha cậu ấy vào năm ngóai, chỉ còn lại tôi và Jessi. Mặc dù chúng tôi vẫn giữ liên lạc.

“Yay! Sum họp nào!” Tôi la lên không giấu nỗi phấn khích.

“Tiff, bình tĩnh” Tôi nghe một giọng nói bên cạnh.

“Nhóm ôm nào!” Tôi đột ngột tuyên bố và ôm lấy cả hai cùng lúc.

“Yah, N-Nấm” Taeyeon nghẹn lại.

“C-Cần, K-Không khí!” Lần này là Sica.

Tôi buông họ ra khi mặt họ dần chuyển sang màu tím.

“Oopsie~” Tôi cười khúc khích

Thật là một ngày thú vị, đầu tiên là tin Jessi phục hồi nhanh chóng và bây giờ là Taetae ở đây! Ngày này còn có thể nhận được gì tốt hơn nữa chứ?

------------------------------------------------------------------------------------------

Sau màn ôm nhau của chúng tôi, Fany đã đi tắm. Tôi gọi Taeyeon.

“Hey Taeng, sẽ không phiền nếu tớ nói chuyện riêng với cậu chứ? Nó là một chuyện quan trọng.” Taeyeon là người duy nhất biết được cảm giác của tôi dành cho Fany, cậy ấy là người duy nhất tôi tin cậy.

“Omo! Chuyện riêng mà cậu muốn nói? Có phải là cậu nhớ tớ rất nhiều không Sica? Well, well, well, hình như có ai đó không thể kiềm chế được hóoc môn của mình và chỉ có tớ ở đây.” Tae dorky nói, trong khi lông mày đang nhướn lên.

“YAH! Hãy thôi đi Buyntae!” Tôi đánh đùa vào tay cậu ấy.

“Haha, tớ chỉ đùa thôi mà Sica, chắc chắn đấy.”

“Nó thật sự nghiêm trọng …Gặp tớ trên sân thượng sau bữa ăn tối nay”

“Omona! Nó có thể sao, Ice princess nổi tiếng đang thú nhận với mình? Và cậu muốn điều đó trên sân thượng. Thật lãng mạn làm sao!”

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy.

“Và ở đây tớ nghĩ rằng cậu vẫn còn cảm giác với Fany, ý tớ là, sẽ không có gì ngạc nhiên khi cậu thấy tớ tuyệt vời như thế nào” cậu ấy hất tóc mình nói đùa.

“Im đi,đồ lùn”.

“Ooh, ai đó đang tức giận...” Tôi cảm thấy mắt co giựt và một tia sáng được bắn ra từ cậu ấy.

“Chỉ là đùa thôi mà Sica-baby! Hẹn gặp cậu trên sân thượng” cậu ấy làm rối tóc tôi và nhanh chóng rời khỏi.

God, nếu cậu ấy không phải một cô gái, tôi đã nghĩ cậu ấy hòan tòan đồng tính.

Không có sự cảnh báo nào, đầu của tôi bắt đầu đau một lần nữa. “Argh..”Tôi nghiến chặt răng. Phải chịu đựng. Hãy nghĩ tới Fany…Fany.

Như thể có gợi ý. Fany bước vào phòng lần nữa.

Và cơn đau đầu của tôi giảm xuống. Tôi mỉm cười vì thế cậu ấy không thấy được tôi đang đau.

“Jessi, Taetae đâu rồi?”

“Oh, cậu ấy vừa rời khỏi”

“Oh, ok, hey, cũng tới giờ ăn tối rồi, cậu có muốn lấy thứ gì để ăn không?”

“Chắc rồi, cậu định ăn gì?

“Hmm, chúng ta hãy ra ngòai ăn!”

“Uh, okay.Cậu muốn ăn ở đâu?”

“Oooh! Tớ thấy có một quá cà fê nhỏ rất cute trên đường tới bệnh viện cách đây vài ngày. Đó là một quán mới và blah blah blah blah blah”

Cậu ấy đang nói luyên thuyên và miêu tả về quán cà fê ấy cute như thế nào, tất cả mỗi thứ tôi nghe được đều là ngôn ngữ bla. Chết tiệt, tôi cứ nhìn chằm chằm vào môi cậu ấy khi cậu ấy đang nói bla. Tôi chỉ mỉm cười và một vài phút lại gật đầu để cho thấy tôi thật sự đang lắng nghe.

“Vậy cậu nghĩ gì Jessi?”

Oop.Tôi không có chút manh mối nào về những gì cậu ấy nói. Nghĩ đi Jessi, nghĩ đi!

“Um..Yes..?” Yes? Argh, tớ thấy ổn.

“Thật không? Đó là điều tuyệt vời Jessi! Cám ơn!” Cậu ấy ôm tôi.

Phew. May thật. Khoan đã…Tôi đã đồng ý về chuyện gì? Oh well, hy vọng là không có gì để tôi hối tiếc.

Chúng tôi dừng lại quán càfê “cute” mà Fany đang nói về nó. Ngay khi chúng tôi bước vào chúng tôi bị thu hút bởi những con mèo.Vâng. Những con mèo. Nhìn xung quanh tôi thấy rất nhiều con mèo với hình dáng và kích cỡ khác nhau ở mỗi một nơi xung quanh. Chúng đang ở trong thế giới của chúng, pooping, đang ăn và đang ngủ

“What the-”Tôi kêu lên.

“Tớ biết ngay mà! Nó thật sự rất cute! Hãy nhìn những con mèo kitty này đi!”

“Tiff, cái quái gì thế này!. Tớ nghĩ chúng ta đến quán café chứ không phải nơi chứa những con vật này!

“Đây là quán cafe mà tớ đã nói với cậu đấy Jessi! Quán café Giocat. Đây là nơi mà cậu có thể yêu thú vật và chơi với những con mèo nhỏ dễ thương trong khi ăn và uống café. Nó rất sạch sẽ phải không Jessi? Và cậu đã hứa với tớ là chúng ta sẽ đi đến quán có khỏang 20 con mèo, cậu nhớ chứ Jessi?

Khoan đã? Tớ đã hứa khi nào?

Flashback:

“Tớ nghĩ chúng ta nên đi đến quán có nhiều mèo!Chắc sẽ rất vui! Chỉ nghĩ đến việc có bao nhiêu con mèo kitty dễ thương là tớ đã thấy phấn khích rồi! Cậu có nghĩ thế không Jessi?

“Um..Có..?”

“Thật sao? Điều đó thật tuyệt vời,Jessi! Cám ơn!”

End flashback

Argh.Giờ thì tôi đã nhớ ra…Tôi quá bận rộn chú ý tới tiếng bla sexy của Fany.Chết tiệt. Tôi nên chú ý nhiều hơnT.T. Bây giờ tôi phải ngồi trong quán cùng những con mèo!

Tôi ngồi đó với một bộ mặt khó chịu và chán nản khi 20 con mèo ở xung quanh tôi và Fany, âu yếm và liếm vào mặt tôi. Tuyệt thật.

Tôi nhìn ngược lại từ nơi tôi đang ngồi và thấy Fany hòan tòan chìm đắm trong không gian của cậu ấy, cậu ấy đang vuốt ve con mèo với một tay và cho ăn bằng một tay khác trong khi nó liếm khuôn mặt của cậu ấy lần thứ 3 và nhiều lần nữa cùng với nụ cười lớn từ cậu ấy. Làm thế nào mà một ai đó có thể dễ dàng thích thú như thế?. Chỉ có thể là Fany.

---------------------------------------------------------------------------------------

Khỏang 1 tiếng 30 phút sao, Fany cuối cùng cũng vuốt ve con mèo xong.

“Jessi, chúng ta hãy trở lại bệnh viện.”

Cuối cùng cũng xong.

“Chắc rồi, Fany-ah, cậu có chắc không muốn ở lâu thêm nữa để vuốt ve chúng chứ?

“hmm,có lẽ nên ở lâu thêm chút nữa…

KHÔNG FANY-AH,KHÔNG!

“HUH?Ý cậu là cậu muốn ở lại lâu hơn?

Fany gật đầu hăng hái.

“Được không Jessi?”

“o-oh, chắc rồi…ổn thôi, tớ đóan thế…”

Aish.Tôi và cái miệng của tôi. 

Nữa tiếng sau,cuối cùng Fany cũng xong.

Tôi gần như nhảy lên khi Fany tuyên bố rời khỏi. Phew, hôm nay là một ngày dài.

------------------------------------------------------------------------------------------

Giờ là 8:07pm, tôi ở tầng thượng đợi Taeyeon đến. Tôi đang tập luyện về những gì muốn nói khi cậu ấy đến. Tôi sẽ nói với cậu ấy về tình trạng của tôi.

“Yo Sica, đã xảy ra chuyện gì?”

“Hey Taeng..”

“Cậu muốn nói với tớ chuyện gì?”

“T-tớ không biết phải nói thế nào...”

Thật bất ngờ khi cơn đau đầu của tôi đã trở lại, tôi quỳ gối xuống, cơn đau…không thể chịu đựng nổi.

“Jessica? Jessica! Cậu ổn chứ?”.

Tôi nắm chặt cổ tay Taeyeon.

“Sica? Có gì không ổn sao?” Taeyeon hỏi tôi một cách lo lắng.

“Tae..Nó đau, rất nhiều…” Tôi run lên.

“Cậu đau gì? Hãy nói cho tớ biết cậu đau gì? Tớ sẽ gọi bác sĩ!”.

“K-không Tae..” Tôi thì thào một cách yếu ớt trong khi móng tay tôi bấu vào cổ tay cậu ấy.

Taeyeon nhăn mặt khi bị móng tay của tôi bấu vào và cậu ấy vòng tay qua người tôi.

“T-tae, tớ bị đau đầu..” Tôi nói một cách yếu ớt cùng những giọt nước mắt đang rơi. Cơn đau này còn tồi tệ hơn những cơn đau mà tôi đã từng có.

“Shh, sica, không sao đâu. Chỉ là một cơn đau đầu thôi mà, phải không?”

“K-không Tae…”

“Ý cậu là gì” Tae hỏi trong sự bối rối.

“Tớ sắp chết Tae ah” Tôi thì thầm những từ cuối cùng cùng với những giọt nước mắt rơi từ từ xuống má một cách không kiểm sóat.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net