Chap 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cố tìm cách chui ra khỏi đống đổ nát.Tôi gào thét kêu cứu hết sức mình.Nằm trên khu đất lạnh lẽo,tôi tự hỏi liệu mình còn có thể nhình thấy người thân của tôi nữa hay không,liệu tôi còn có thể ngắm hoàng hôn hay pháo hoa nữa hay không 

2 giờ sau thì đội cứu hộ đến.Khi họ tìm thấy tôi thì cơ thể tôi đã lạnh ngắt và suýt chết vì mất máu.Họ khiêng tôi lên cáng cứu thương.Tôi không nhớ gì nhiều vì mọi thứ đều nhạt nhòa mờ ảo

Những hình ảnh kì lạ và màu sắc cứ uốn lượn trước mắt tôi

Cuối cùng thì tôi cảm thấy 1 cái mặt nạ chụp lên mặt mình và để khí mê đưa tôi chìm vào giấc ngủ không còn những đau đớn

1 tuần sau,tôi tỉnh dậy trong bóng tối.Thoạt đầu,tôi nghĩ là cái gì đó đã che mắt mình,nhưbg khi tôi với tay để cởi bỏ nó thì tôi chẳng tìm thấy gì cả.Tôi hoảng loạn và bắt đầu kêu cứu.Cửa mở và tôi nghe khỏang 3 hay 4 người chạy vào phòng.Họ tìm cách giữ tôi trong khi tôi cố vùng vẫy.Tôi nức nở và lắp bắp những điều vô nghĩa.Tôi không thể suy nghĩ bình thường,và hơn hết,tôi đã sợ,rất sợ...

Khi tôi đã bình tĩnh lại,1 trong số họ,có lẽ là bác sĩ,nói cho tơi biết tôi đang ở đau và chuyện gì xảy ra sau tai nạn

Những gì ông ấy nói khiến tôi bị sốc nặng.Những mảnh kiếng vỡ đã hủy đi đôi mắt của tôi...

Tôi sẽ không bao giờ nhìn lại được nữa.

Tôi biết ,cuộc đời của mình đã thay đổi.Tôi sẽ sống,nhưng...

Tôi sẽ không thể nhìn thấy gia đình mình được nữa.

Tôi sẽ không còn nhìn thấy pháo hoa .

Và cảnh hoàng hôn mà tôi yêu thích.

Tôi sẽ chẳng bao giờ kết hôn được nữa.Ai muốn lấy tôi cơ chứ...

Cơ thể tôi đầy những vết sẹo chằng chịt.Người không ra người,ma không ra ma...

Đã 3 năm rồi kể từ ngày đó.Tôi đã quen với những lời xì xào bàn tán.Tôi đã học được cách bỏ chúng ngoài tai.Tôi luôn bị xa lánh,cô đơn...

Đến khi em đến, bước vào đời tôi...

Seohyun-ah...Bây giờ em nơi đâu...? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net