Chap 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seo Hyun POV

Tôi là Seo Hyun.Mọi người thường gọi tôi là Seo Hyun.Tôi học năm nhất trường đại học Seoul

Tất cả mọi người đều rất thân thiện và hay giúp đỡ tôi.Việc học hành hơi khó khăn,nhưng tôi thích sự thử thách này.Chúng tôi có cả phòng riêng của mình!

Cá nhân,tôi nghĩ việc chọn trường này là sự lựa chọn khôn ngoan nhất trong đời mình.

Nhưng có 1 việc luôn khiến tôi buồn.Là thế này,trong trường tôi có 1 cô gái.Mọi người gọi cô ấy là ''con quái mù''

Thật khủng khiếp khi họ đối xử với cô ấy như thể cô là rác rưởi...Tôi ghét nó.Ngay cả các giáo viên cũng ngoảnh mặt làm ngơ khi người ta hành hạ hiếp đáp cô ấy.

Tôi muốn lại gần cô ấy,an ủi cô ấy,nhưng tôi sợ họ cũng sẽ đối xử với tôi như thế nếu tôi làm vậy....

Trong 1 thời gian khá dài,tôi đã mặc kệ cô ấy,tôi thậm chí còn cười phá lên với những người khác khi họ đem cô ấy ra làm trò cười ,khi họ bày đồ trên lối đi để khiến cô vấp ngã.Nhưng, tận sâu trong thâm tâm,tôi thật sự muốn giúp đỡ cô ấy.

1 hôm,tôi nhìn thấy cô ấy ngồi trên chiếc xich đu gần nhà tôi.Tôi ngừng lại và 1 cơn thịnh nộ nổ ra trong đầu.Vì thương hại,hay là ý thích riêng của tôi?

Tôi quyết định rằng nếu tôi mặc kệ cô ấy thì tôi cũng tồi tệ như họ,những kẻ đã hành hạ cô ấy.

Thu hết can đảm,tôi bước lại gần chiếc xích đu.Lần đầu tiên,tôi nhìn rõ mặt cô ấy.Dù với những vết sẹo nhỏ trên mặt,cô ấy vẫn đẹp vô cùng.Đôi mắt nhắm chặt khiến cô trông như 1 nàng công chúa đang say ngủ.Tôi ngẩn ngơ nhìn cô ấy suốt mấy phút.Bỗng cô ấy nói"Bạn sẽ nói chuyện với tôi hay là nhìn tôi cả ngày vậy?"

Cô ấy khiến tôi giật mình.Tôi vô tình la lên.Tôi bối rối ,xấu hổ và che mặt cho đến khi nhớ ra là cô ấy bị mù.

''Tôi-tôi-tôi không có nhìn bạn!Tôi chỉ đi ngang qua thôi''

Cô ấy phá lên cười,Âm thanh nghe mới đẹp làm sao''Bạn đứng đó đã gần 10' rồi.Khó mà tin được là bạn ''chỉ đi ngang qua thôi''."

Tôi đằng hắng và và nói với giọng lạnh lùng nhất''Tôi-tôi đi rất chậm...''Nghe thật tức cười,ngay cả với tôi

Cô ấy nhướng mày''Hmm...được thôi,nếu bạn đã nói vậy...''rồi im lặng.

Chúng tôi đứng đó trong khi lá thu rơi xào xạc,tạo nên bản giao hưởng của tự nhiên.Gió thổi qua chúng tôi,làm tung bay mái tóc dài của cô ấy.Cô ấy trông cứ như 1 thiên thần vậy.Tôi thật sự không hiểu sao người ta có thể tàn nhẫn với cô ấy như vậy

''Vậy...bạn không đi tiếp sao...?''Cô ấy hỏi tôi

Thu hết can đảm,tôi hỏi''Tôi ngồi với bạn 1 chút được không?''

Cô ấy há hốc,nhưng ngậm lại ngay lập tức.Cô ấy trông như sắp khóc đến nơi.Sau 1 thời gian im lặng tưởng dài như cả thế kỉ,cô ấy nói'''Tất nhiên rồi''

YoonA POV

Thoạt đầu,tôi cứ nghe tiếng chân và nghĩ là ai đó muốn sỉ nhục tôi hoặc đem tôi ra làm trò cười.

Ngược lại,sau 10',chẳng có gì xảy ra.Tôi chủ động

"Bạn sẽ nói chuyện với tôi hay là nhìn tôi cả ngày vậy?"

Tôi nghĩ tôi đã khiến cô ấy giật mình vì tôi cô ấy la nhỏ.Nghe thật dễ thương.

''Tôi-tôi-tôi không có nhìn bạn!Tôi chỉ đi ngang qua thôi''Cô ấy nói.Giọng dịu dàng,ấm áp.

Tôi cười'Bạn đứng đó đã gần 10' rồi.Khó mà tin được là bạn ''chỉ đi ngang qua thôi''."

Cô ấy đằng hắng và nói với giọng chắc cô ấy tin là lạnh lùng nhất''Tôi-tôi đi rất chậm...''

Nghe thật tức cười,nhung tôi bỏ qua''Hmm...được thôi,nếu bạn đã nói vậy...''

Cô ấy không bỏ đi,Cuối cùng,tôi hỏi''Vậy...bạn không đi tiếp sao...?''

Và cô ấy nói 1 câu mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến'Tôi ngồi với bạn 1 chút được không...?''

Những cảm xúc bùng nổ trong tôi.Tôi đã học cách mặc kệ người khác và những trò hành hạ của họ,nhưng tôi đã không nhận ra là mình nhớ nó đến mức nào.

Tôi nuốt nước bọt'''Tất nhiên rồi''

Nó ĐÃ là lựa chọn khôn ngoan nhất trong đời tôi

Seo Hyun POV

Tôi vô cùng nhẹ nhõm bởi câu trả lời của cô ấy.Tôi bước tới chiếc xích đu bên cạnh cô ấy và ngồi xuống.Tôi kể cho cho cô ấy tất cả về tôi,tên,tuổi ,sinh nhật,món kem ưa thích,và cứ thế mà tiến><

Tôi say mê kể về mình đến mức tôi không nhận ra là tôi đã nói suốt gần...nửa tiếng đồng hồ

Xấu hổ,tôi ngừng''bài diễn văn'' của mỉnh lại và...nói"Ôi chúa ơi,tôi nói chuyện không ngừng gần nửa tiếng rồi phải không...?"

Cô ấy mỉm cười"Không sao sao đâu,có người nghe mìmh nói vốn dễ chịu mà...''

Lời nói đó khiến tim tôi đau nhói.Đã bao lâu rồi từ khi cô ấy nói chuyện với người khác?Đã bao lâu rồi từ khi cô ấy có 1 người bạn?Đã bao lâu rồi...cô ấy phải cô đơn như thế này...?

''Sao bạn lại để họ hành hạ mình như thế?''Tôi hỏi

Cô ấy có vẻ giật mình bởi câu hỏi''Vậy tôi nên làm gì chứ?"

"Chống lại họ!Đừng để họ đối xử với bạn như thế!''

Cô ấy lại cười''Tôi không thể băng qua đường mà không có người giúp,làm sao tôi có thể tự bảo vệ mình trước họ?"

Cô ấy tiếp tục cười.Nhưng nó không phải tiếng cười hạnh phúc,mà là tiếng cười của bi ai,đau đớn.Tận sâu,tôi hiểu được cảm giác của cô ấy.

Không...

Tôi hoàn toàn không hiểu được cảm giác của cô ấy...

Nhưng tôi đã quyết định từ giây phút đó.Tôi muốn làm cho người con gái này cười.Tôi muốn làm cho cô ấy hạnh phúc.Tôi muốn làm cho cô ấy mìm cười.

Tôi nhảy khỏi chiếc xích đu và đến đứng trước cô ấy.

''Được rồi nghe đây.Từ bây giờ,kể từ giây phút này,mình sẽ là đôi mắt của cậu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net