Chap 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy ngơ ngác''What?''

''Cậu nghe rồi đó!Từ bây giờ mình sẽ là đôi mắt của cậu.Mình sẽ giúp cậu khi cậu muốn bất cứ thứ gì,và mình sẽ bảo vệ cậu khỏi những người đó!''Tôi giơ nắm tay lên trời.Nó khiến tôi cảm thấy thật ngu ngốc khi mà cô ấy không thể nhìn thấy tôi.

''Tại sao chứ...?Bạn không sợ tôi sao?Hình dạng của tôi không khiến bạn kinh tởm sao!?!?''cô ấy gần như hét lên.Rồi chìm trong im lặng.Người cô ấy run bần bật.Cô ấy khóc không thành tiếng.Chỉ có những giọt nước mắt trong như pha lê thể hiện nỗi đau...

Tôi không biết mình phải làm gì.Cô ấy trông thật đáng thương..Tất cả những cứng rắn,mạnh mẽ giả tạo của cô ấy đã biến mất.

Đây là những gì mà trái tim cô ấy thật sự cảm nhận.

Tôi mở rộng đôi tay,chờ đợi cô ấy.Tôi đứng như thế trong vài giây cho đến khi 1 lần nữa đau đớn nhớ ra là cô ấy không thể nhìn thấy tôi.Nên tôi đến bên và ôm cô ấy vào lòng.

Cô ấy khóc trên vai tôi.Hương tóc ngọt ngào,cứ như mật ong vậy.Cơ thể mảnh mai và ấm áp.

Cảm giác này là gì vậy?Mãn nguyện?Tôi có thể ôm cô ấy như thế này mãi...Tại sao chứ?Tại sao tôi lại cảm thấy vô cùng thu hút bởi 1 người mà hôm nay tôi mới trò chuyện lần đầu tiên?

Có lẽ vì cô ấy và tôi có cùng nỗi đau...?

(FLASHBACK)

(9 NĂM TRƯỚC)

1 cô gái đến trường 1 mình.Ngày nào cũng vậy.

Tất cả mọi người,kể cả cha mẹ của cô ấy tránh né cô như thể cô là 1 thứ gì đó kinh tởm.Ở trường,bọn trẻ nhổ nước bọt vào cô,ném đồ vào cô,và đánh cô liên miên.

Người lớn thì hiển nhiên phủ nhận rằng những đứa con''tuyệt vời''của họ sẽ không bao giờ làm nhữ ng việc như ném đá vào 1 cô gái.

Họ nói rằng cô tự dùng đá đánh vào đầu mình.

Cô luôn không có lấy 1 người bạn.Cô nhớ rằng mọi người luôn xem cô như 1 kẻ đã bị xã hội vứt bỏ.

''Quái thai''Họ gọi cô như thế

Đã hơn 1 lần cô bị đưa vào bịnh viện bởi sự hành hạ của bạn cùng lớp.

Lý do là vì cô gái này,Seo Hyun,đã sinh ra với đôi mắt 2 màu.

1 bên mắt của cô ấy màu xanh lá cây đậm,trong khi con còn lại màu xanh da trời.Điều này là không bình thường,nhưng tất nhiên nó không phải là lí do để hành hạ người khác

Nhưng ,trớ trêu thay,ở nơi tư tưởng hạn hẹp mà cô ấy sống,điều đó là đủ để hành hạ cô ấy.

Sau nhiều năm,cô ấy không thể chịu đựng thêm 1 giây phút nào nữa.

Vậy là,cô ấy đeo contact lense màu nâu đậm,để có 1 cuộc sống bình thường,1 cuộc sống không có những tiếng xì xào sau lưng.

Tất cả những gì cô ấy muốn là 1 cuộc sống bình thường,1 người bạn,và bây giờ,nhờ đôi contact lense đó,cô đã có tất cả những gì mình muốn.

Nhưng đêm đêm...sau khi cởi bỏ nó ra,cô nhìn vào gương và thấy 1 thứ kinh tởm.

Cô ấy nguyền rủa việc mình đã sinh ra với sự khác biệt này.Rồi cô khóc đến mệt lả và ngủ thiếp đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net