Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay nó tra một người, là ai?" – Lưu Thao thấp giọng mở lời.

"Báo cáo tư lệnh. Tên là Tống Á Hiên, là bạn học cấp ba của thiếu gia, hiện tại đang học cùng trường đại học, hồi cấp ba thiếu gia từng đưa cậu ấy về Bắc Kinh."

"Trước nay tôi chưa từng thấy thằng nhóc này để tâm đến ai như vậy, để ý kỹ, đừng để nó ở bên ngoài gây chuyện cho tôi đấy."

Tống Á Hiên ở viện truyền nước nên giảm sốt rất nhanh, nhưng Lưu Diệu Văn nhất định không để cậu xuất viện, hắn luôn yêu cầu bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cậu. Tống Á Hiên và bác sĩ đều không khuyên được Lưu Diệu Văn, đành kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, tối đến chỉ có thể ở lại bệnh viện thêm một đêm nữa.

Lưu Diệu Văn ngồi bên giường nhìn Tống Á Hiên, vì bị bệnh nên gương mặt của Tống Á Hiên trắng hơn bình thường một chút, không có sắc hồng, đôi mắt to chớp chớp, nhìn rất đáng thương. Lưu Diệu Văn nắm lấy bàn tay của Tống Á Hiên, xoa rồi lại xoa, muốn để tay cậu ấm hơn một chút.

"Anh nói xem, sao tay của anh lại nhỏ như vậy chứ? Anh xem, còn ngắn hơn tay em một đốt." – Lưu Diệu Văn đặt bàn tay ấm nóng của mình lên tay Tống Á Hiên, hơi ấm men theo ngón tay Tống Á Hiên truyền vào trong tim.

"Có thể là vì em thường xuyên chơi bóng rổ đó." – Tống Á Hiên mỉm cười nhìn Lưu Diệu Văn đang nghiêm túc so sánh tay của cả hai.

Đột nhiên Lưu Diệu Văn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tống Á Hiên: "Không sao, như vậy em có thể nắm chặt lấy tay anh, anh sẽ không chạy đi đâu được nữa."

"Được." – Tống Á Hiên đan ngón tay vào ngón tay Lưu Diệu Văn, nắm chặt bàn tay của người con trai trước mặt mình, nghiêm túc trả lời như thể đây là quyết định cả một đời vậy.

"Văn ca, em lên đây ngủ với anh đi."

"Được thôi." – Lưu Diệu Văn cởi áo khoác và giày ra, nằm bên cạnh Tống Á Hiên.

Giường bệnh của bệnh viện không lớn, Lưu Diệu Văn lại vừa cao vừa to. Tống Á Hiên cuộn mình trong lòng Lưu Diệu Văn, cảm nhận hơi ấm trong lòng hắn. Lưu Diệu Văn đặt tay lên lưng Tống Á Hiên, vỗ nhẹ từng nhịp, trân quý người con trai đang nằm trong lòng mình.

Lưu Diệu Văn đặt trán mình lên trán Tống Á Hiên, chóp mũi chạm nhau, hơi thở hòa quyện. Ở cự ly gần, Lưu Diệu Văn có thể thấy được hàng lông mi dày cùng bờ môi đỏ mềm của Tống Á Hiên, hắn bất giác đặt môi lên, đôi môi sau khi hạ sốt vẫn còn mang chút hơi ấm. Lưu Diệu Văn day nhẹ môi Tống Á Hiên, từng bước từng bước tách đôi môi rồi đến hàm răng. Nụ hôn dịu dàng ban đầu dần dần trở nên tràn ngập hương vị của dục vọng. Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn hôn đến choáng váng, đến áo bệnh bị hắn cởi ra lúc nào cũng không hay biết. Cậu cảm nhận được Lưu Diệu Văn đang mơn trớn trên từng tấc da của mình, và phần thân dưới cũng đã trở nên nóng rực. Tống Á Hiên có chút sợ hãi, cậu bắt đầu cảm nhận được chuyện này không chỉ đơn giản với một cái hôn là có thể kết thúc.

Khi tay Lưu Diệu Văn bắt đầu đưa vào quần ngủ của cậu, Tống Á Hiên giật mình nắm lấy tay hắn: "Đừng, Văn ca, đây là bệnh viện đó..."

Lưu Diệu Văn nhìn đôi môi đã ửng đỏ cùng đôi mắt đầy ánh lệ của Tống Á Hiên cũng đã tỉnh táo lại. Dù sao Tống Á Hiên cũng đang ốm, hơn nữa, đây là lần đầu tiên của hắn và Tống Á Hiên, tuyệt đối không thể tùy ý như vậy được.

Lưu Diệu Văn nhặt áo lên mặc lại cho Tống Á Hiên rồi ôm cậu vào lòng, đặt nụ hôn lên trán cậu: "Ngoan, ngủ đi."

"Nhưng mà, cái đó của em..." – Tống Á Hiên vẫn có thể cảm nhận được vật đang chạm vào người mình.

"Không sao, nhịn vậy, mau ngủ đi, còn không ngủ em cũng không thể đảm bảo bản thân mình có còn nhịn được nữa hay không đâu."

Tống Á Hiên không nói thêm gì nữa, cũng không dám nhúc nhích, để mặc Lưu Diệu văn ôm lấy mình.

"Nha Nha, chuyển ra ngoài ở với em đi."

"Nhưng bây giờ tiết học quá nhiều, tụi mình đã nói rồi mà, đợi đến năm 3 rồi chuyển ra."

"Nhưng em không muốn đợi thêm nữa." – Lưu Diệu Văn ngửi mùi hương dễ chịu lại khiến người ta dễ nghiện trên cơ thể của Tống Á Hiên.

"Vậy thì thêm nửa học kỳ nữa được không, đến năm hai rồi chuyển ra."

"Được, vậy anh tránh xa Mã Gia Kỳ ra một chút."

Tống Á Hiên không hiểu tại sao Lưu Diệu Văn lại có lòng thù địch với Mã Gia Kỳ đến vậy.

"Ừm..."

Ngày hôm sau sau khi Tống Á Hiên xuất viện, Lưu Diệu Văn lái xe đưa cậu về ký túc, cả đoạn đường đi không mấy vui vẻ.

Khi Tống Á Hiên phải xuống xe Lưu Diệu Văn vẫn rầu rĩ không vui, Tống Á Hiên lại gẩy cúc áo hắn.

"Cũng không phải không gặp nữa, em làm gì mà không vui vậy, vui lên chút xem nào!"

"Không vui nổi, nghĩ đến việc anh ở cùng phòng với một người con trai khác là em thấy tức rồi."

"Không phải anh đã nói rồi sao, Mã Gia Kỳ chỉ là bạn, hơn nữa......người ta cũng không thích anh."

"Sao anh biết được anh ta không thích anh? Anh khiến người khác yêu thích như vậy."

Tống Á Hiên không nhịn được cười: "Em đừng quậy nữa, được, vậy dù cho anh ấy có thích anh, anh cũng không thích anh ấy."

"Vậy anh thích ai?" – Lưu Diệu Văn nhếch khóe miệng, nở nụ cười xấu xa tiến sát lại gương mặt của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên bị hắn hỏi liền đỏ mặt: "Thích một tên ngốc!"

Tống Á Hiên không đợi hắn kịp phản ứng lại, hôn nhẹ hắn một cái rồi quay người nhảy xuống xe. Khi Lưu Diệu Văn vẫn đang chìm đắm trong nụ hôn bất ngờ đó thì Tống Á Hiên đã xuống xe rồi.

Lưu Diệu Văn kéo cửa kính xuống hét lên: "Nói ai là tên ngốc đấy?!"

Tống Á Hiên không quay đầu lại chỉ giơ tay lên vẫy vẫy. Lưu Diệu Văn ngồi trong xe cảm thấy vừa cách xa một giây thôi đã thấy nhớ người ta rồi. Từ lần đầu tiên gặp Tống Á Hiên hắn đã bị người này hớp mất hồn rồi.

Khi Tống Á Hiên quay về phòng Mã Gia Kỳ vẫn ở đó, anh thấy cậu về liền ra đón: "Á Hiên, em khỏe chưa?"

"Khỏe rồi, cảm ơn anh nha Mã Gia Kỳ, hôm qua làm phiền anh rồi."

"Không có gì, chuyện nên làm thôi. Lưu Diệu Văn đưa em về à?"

"Ừm..."

"Hai người...rất thân sao?" – Mã Gia Kỳ do dự hỏi.

Tống Á Hiên vô thức cắn môi: "Ừm, tụi em là bạn học cấp ba."

"Anh nhớ em là người Trùng Khánh, nhà họ Lưu ở Bắc Kinh nhỉ."

"Ừm, trước đây bố cậu ấy chuyển công tác, cấp ba cậu ấy học ở Trùng Khánh."

"Ồ, chẳng trách."

"Mã Gia Kỳ, Lưu Diệu Văn có tính khí không tốt lắm, bản chất không xấu đâu, hôm qua cậu ấy cũng không phải muốn nhắm vào anh, anh đừng để ý nha."

"Không sao, dù sao là bạn thân bị bệnh, nóng lòng cũng có thể hiểu được."

Tống Á Hiên không biết tại sao, khi nghe người khác hình dung cậu và Lưu Diệu Văn là "bạn thân" nghe thật sự rất nhói tai, nhưng lại là sự thật, phải làm sao mới có thể hình dung mối quan hệ của hai người chứ? Cũng chỉ là "bạn thân" mà thôi.

"Đúng rồi, anh và gia đình Lưu Diệu Văn rất thân sao?"

"Không thân, có điều bố anh làm việc ở chính phủ của Giang Thành, anh và cậu ấy cùng tham gia một buổi tiệc, có duyên gặp mặt một lần mà thôi."

"Ồ, vậy à."

Tống Á Hiên không hỏi sâu thêm, dù sao từ hồi cấp ba cậu cũng đã biết gia đình của Lưu Diệu Văn không phải tầm thường, chỉ có điều là bản thân cậu vẫn luôn mù quáng tránh né sự chênh lệch giữa hai người mà thôi.

Thời gian ở thời đại học vẫn luôn trôi qua rất nhanh, môn học của Tống Á Hiên rất nhiều, lên lớp, vẽ tranh, chạy đến thư viện. Lưu Diệu Văn vẫn luôn oán trách thời gian Tống Á Hiên ở bên hắn quá ít. Nhưng Tống Á Hiên hy vọng bản thân có thể trở nên ưu tú hơn nữa, dù cho không thể đứng sánh vai cùng Lưu Diệu Văn dưới ánh mặt trời thì ít nhất trong lòng cũng cảm thấy bản thân xứng với hắn, có thể tự tin yêu Lưu Diệu Văn hơn.

Thời gian Mã Gia Kỳ ở bên Tống Á Hiên ngày một nhiều hơn, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi đi về về. Tống Á Hiên không biết rằng mỗi khi cậu chuyên tâm vẽ tranh, Mã Gia Kỳ vẫn luôn lặng lẽ nhìn cậu, sẽ chú ý cậu thích ăn gì, không ăn gì, sẽ đắp lại chăn cho cậu vào mỗi tối.

Mã Gia Kỳ không thể giải thích được tại sao lại luôn không tự chủ mà chú ý đến Tống Á Hiên, quan tâm cậu, lo lắng cho cậu, muốn chăm sóc cậu, sẽ giận hờn mỗi khi cậu nhận điện thoại của Lưu Diệu Văn, thậm chí muốn chiếm hữu người có cùng giới tính với mình này cho riêng mình. Cả học viện thậm chí cả trường học này Mã Gia Kỳ đều rất xuất sắc, bất luận là thanh tích, tướng mạo, gia thế, năng lực đều là đứng đầu. Thư tình của con gái gửi đến cho anh cũng từng xấp từng xấp, nhưng Mã Gia Kỳ chưa từng nhận của bất kỳ ai, người ngoài chỉ cho rằng tầm nhìn của Mã Gia Kỳ cao, nhưng chỉ có bản thân Mã Gia Kỳ biết rằng, trong mắt anh, chỉ có Tống Á Hiên, người này không thuộc về mình, cũng vốn không nên thuộc về mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net