Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến trước kỷ nghỉ hè năm hai, Tống Á Hiên đã dự định về nhà từ sớm, nhưng không biết phải nói như nào với Lưu Diệu Văn, lần nghỉ hè trước, nói cả một ngày mới có thể khuyên được Lưu Diệu Văn ở lại Bắc Kinh còn mình về Trùng Khánh, Lưu Diệu Văn vì chuyện đó mà giận cậu cả một tuần. Lần này không biết phải nói mất bao lâu đây.

Nhưng không ngờ rằng khi cậu nói với Lưu Diệu Văn chuyện cậu sẽ về Trùng Khánh vào kỷ nghỉ Lưu Diệu Văn liền đồng ý ngay: "Được đó, đến lúc đấy em tiễn anh đi."

Tống Á Hiên cảm thấy kỳ lạ, dù sao cậu cũng đã chuẩn bị một bài luận dài dằng dặc để thuyết phục Lưu Diệu Văn rồi: "Em, đồng ý rồi???"

"Tại sao lại không đồng ý chứ? Anh muốn về nhà thì em có gì để cản đâu." – Lưu Diệu Văn xoa đầu Tống Á Hiên, gương mặt lộ rõ vẻ cưng chiều.

Tống Á Hiên hoàn toàn quên mất rằng, con người lắm mưu mô như Lưu Diệu Văn sao lại có thể dễ nói chuyện như vậy.

Quả nhiên, khi Lưu Diệu Văn tiễn Tống Á Hiên ra sân bay cũng kéo theo vali lớn vali nhỏ, còn cầm một tấm vé máy bay, điểm đến cùng chỗ với Tống Á Hiên.

"Em làm gì vậy?" – Tống Á Hiên không thể tin được nhìn gương mặt phơi phới sắc xuân của Lưu Diệu Văn.

"Đi thăm hỏi bố mẹ vợ chứ gì?"

"Em đừng có quậy, nói vớ vẩn gì thế? Đây là lý do em dứt khoát đồng ý cho anh về nhà đấy à?"

"Nha Nha, kỳ nghỉ hè dài quá rồi, gần hai tháng không thể gặp mặt đó, anh không nhớ em à? Em sẽ nhớ anh đó! Sẽ nhớ anh đễn độ ăn không ngon ngủ không yên, sẽ bị bệnh, sẽ ầm thầm rơi nước mắt đó."

Tống Á Hiên nào có không nhớ hắn: "Nhưng...nhưng mà......"

"Không có nhưng mà, một tháng trước em đã đặt một căn phòng ở gần nhà anh rồi, anh về nhà cùng bố mẹ, có thời gian rảnh, nhớ đến em, thì chạy qua nhìn em một cái, như vậy em cũng mãn nguyện rồi."

Lưu Diệu Văn giả vờ đáng thương, Tống Á Hiên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý để hắn cùng cậu về Trùng Khánh, nhưng lại không thể không thừa nhận cảm giác ngọt ngào đến từ trong tim. Trong kỳ học quá bận rộn, cũng đã lâu cậu không ở bên Lưu Diệu Văn một cách đúng nghĩa rồi.

Căn phòng Lưu Diệu Văn thuê ở rất gần nhà Tống Á Hiên, mỗi ngày Tống Á Hiên đều lấy lý do đến thư viện rồi len lén chạy đến gặp Lưu Diệu Văn. Giống như hồi cấp ba vậy, cùng nhau đi dạo phố, ăn đồ ăn vỉa hè, xem phim, len lén nắm tay nhau trong rạp phim, hôn nhau dưới ánh đèn đường mờ ảo.

"Nha Nha, qua chỗ em ở đi."

"Không được, bố mẹ anh còn ở nhà mà, không biết nói sao với bố mẹ cả."

"Aizz, ai bảo em yêu phải một bé ngoan vậy chứ, mỗi ngày chỉ có thể một mình trong căn phòng trống."

"Thứ 6..." – Tống Á Hiên nhỏ giọng nói.

"Thứ 6 làm sao?"

"Thứ 6 bố mẹ anh đi Thành Đô, con gái của chú cưới, bố mẹ anh đi tham gia, đến chủ nhật mới về."

"Thật không! Thật hả! Vậy quá tốt rồi! Hôm nay là thứ mấy? Em quên mất rồi, em xem xem!"

Lưu Diệu Văn vui vẻ như một đứa trẻ, cầm điện thoại xem lịch.

"Hôm nay là thứ 4 rồi! Vậy thì là ngày kia! Aizz sao hôm nay không phải là thứ 5 chứ? Ngày mai chắc chắn sẽ rất dài. Nha Nha, anh muốn ăn gì, em làm cho anh ăn! Vịt quay được không? Cái đó khó quá, em chắc chắn làm không ngon, cá hấp đi, anh thích ăn món đó, em phải suy nghĩ thật kỹ..."

Tống Á Hiên nhìn dáng vẻ tự hỏi tự trả lời của Lưu Diệu Văn, cậu bắt đầu mong chờ đến ngày thứ 6, đêm thuộc về riêng cậu và Lưu Diệu Văn.

Thứ 6, Lưu Diệu Văn dậy từ rất sớm, phi vào bếp nghiên cứu các món ăn, trước nay hắn chưa từng nấu cơm, nhưng vì Tống Á Hiên nên vẫn dốc sức thử, thất bại hết lần này đến lần khác, thùng rác chứa đầy những vật phẩm thí nghiệm.

Đợi đến gần 4 giờ chiều mới làm xong ba món ăn, trứng xào cà chua, cá hấp, cánh gà chiên coca, dù vẻ ngoài không được tốt lắm nhưng dù sao cũng là lần đầu hắn xuống bếp, hy vọng Tống Á Hiên có thể được vui vẻ.

Lưu Diệu Văn đứng trước cửa đi đi lại lại chờ Tống Á Hiên. Tống Á Hiên vốn nghĩ rằng Lưu Diệu Văn nói muốn làm cơm chỉ là tùy ý nói mà thôi, không ngờ trên bàn ăn lại có ba món ăn thật, đều là món cậu thích ăn.

"Văn ca, thật sự là em làm hả?"

"Thật đó, anh mau nếm xem, vì ba món này mà em đã hy sinh rất nhiều gà, cá, trứng đó."

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên cho trứng vào miệng, chờ đợi cậu đánh giá, Tống Á Hiên cười tươi nhìn Lưu Diệu Văn gật đầu: "Ngon lắm, thật đó."

"Vậy là được rồi, sau này em nhất định sẽ làm ngon hơn, em phải nuôi anh trắng trắng tròn tròn, sau đó cưới anh về nhà!"

"Chúng ta...đều là con trai, sao có thể kết hôn..."

Hai tay Lưu Diệu Văn nựng gương mặt của Tống Á Hiên, dùng ánh mắt nghiêm túc cùng khẳng định nhìn vào mắt Tống Á Hiên, nói từng chữ: "Chúng ta, sẽ kết hôn!"

Tống Á Hiên nhìn sự kiên định trong ánh mắt của hắn, là thứ có thể phát sáng.

"Tóm lại là, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời."

"Vậy sao? Một đời dài như vậy..."

"Đúng vậy! Lưu Diệu Văn em nói được là được, ăn cơm! Đừng suy nghĩ lung tung nữa!"

Trong kế hoạch của Tống Á Hiên đều là từng bước từng bước, cậu chỉ có thể nhìn được đến ngày mai, căn bản không dám nghĩ đến sau này, càng không dám nghĩ đến một đời. Cậu và Lưu Diệu Văn, bao gồm cả bố mẹ cậu, bố mẹ hắn, có quá nhiều quá nhiều nguyên tố trong đoạn tình cảm này khiến cậu không dám nghĩ đến bất cứ điều gì.

Tình yêu có thể vượt qua tất cả không? Một tình yêu không được cho phép.

Bữa cơm này Tống Á Hiên ăn rất no, hai người ngồi trên sô pha xem phim, thật ra phim cứ chiếu, nhưng hai người họ căn bản đều không có lòng xem, sau lần ở bệnh viện đó, Tống Á Hiên có thể cảm nhận được mỗi lần Lưu Diệu Văn lại gần mình đều đang tự khống chế bản thân, nỗ lực giữ chừng mực và khoảng cách. Thật ra cậu đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, nhưng vẫn bị căng thẳng, cậu len lén tra baidu, sẽ rất đau...

"Nha Nha, anh có buồn ngủ không? Chúng ta về phòng ngủ đi."

"Hửm? Được..."

"Nha Nha, nếu như anh không muốn vậy thì em ngủ ở sô pha, em sợ em không khống chế được..."

Tống Á Hiên không nói gì, chỉ đứng dậy kéo Lưu Diệu Văn tỏ ý bảo dậu đi về phòng ngủ.

Lưu Diệu Văn nhìn vành tai Tống Á Hiên đỏ au như có thể chảy được ra máu, kéo Tống Á Hiên vào lòng, trao cho cậu nụ hôn vừa vội vàng vừa nóng bỏng.

Khi tới phòng ngủ áo của Tống Á Hiên đã bị cởi ra, hai người đắm mình trong chiếc giường mềm mại, Lưu Diệu Văn nhìn người đang ở dưới thân mình, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của người này đều có thể chạm đến cảm quan của hắn.

"Tống Á Hiên, em hỏi anh lần cuối, anh chắc chắn?"

Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn, chớp chớp mắt.

"Anh chắc chắn."

.

.

.

Cuối cùng Tống Á Hiên ngủ thiếp đi, Lưu Diệu Văn làm hai lần, ôm Tống Á Hiên vào phòng tắm tắm rửa cho cậu, lại không nhịn được mà làm thêm một lần nữa trong phòng tắm. Lưu Diệu Văn nhìn cậu thiếp đi cảm thấy bản thân có chút quá đáng, dù sao cũng là lần đầu tiên của Tống Á Hiên.

Khi ôm Tống Á Hiên về đến giường Tống Á Hiên đã ngủ rồi, vẫn còn nói mớ gọi tên Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn ôm lấy cậu, trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định liên quan đến tương lai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net