Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh, đa phần thời gian của Tống Á Hiên đều ở bên Lưu Diệu Văn trong căn nhà thuê, cùng nhau xem phim, nấu nướng, chơi game, quấn quýt bên nhau.

"Nha Nha." – Bàn tay Lưu Diệu Văn xoa mái tóc của Tống Á Hiên. Tống Á Hiên nằm trên chân hắn, nhắm mắt ngửi mùi hương dễ chịu tỏa ra trên người hắn.

"Hửm? Sao vậy?"

"Đợi đến khi về Bắc Kinh rồi chuyển ra ngoài ở cùng em đi."

Tống Á Hiên mở mắt nhìn Lưu Diệu Văn, gật đầu: "Được."

Lưu Diệu Văn cúi đầu xuống hôn cậu.

Hai người về Bắc Kinh trước mấy ngày, Lưu Diệu Văn sớm đã chuẩn bị nhà từ lâu, kế bên trường của Tống Á Hiên, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc đi học của cậu. Căn nhà đều được trang trí theo sở thích của Tống Á Hiên, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa chi tử, Tống Á Hiên rất thích hoa chi tử, hoa chi tử đại biểu cho lòng dũng cảm kiên cường, âm thầm bảo vệ và tình yêu vĩnh hằng.

Lưu Diệu Văn đi từ phía sau đến ôm lấy cậu, ghé sát vào tai cậu nói: "Nha Nha, chào mừng anh về nhà. Nhà của chúng ta."

Tống Á Hiên cảm thấy mặt trời thật ấm áp, cái ôm Lưu Diệu Văn trao thật ấm áp, trái tim cũng thật ấm áp. Ánh chiều tà phác họa bóng hình của đôi trẻ yêu nhau, dường như thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này, chớp mắt một cái là có thể đến được vĩnh hằng.

***

"Văn ca, sao anh lại đến rồi?" – Phương Vãn ở cửa nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Lưu Diệu Văn, kể ra Lưu Diệu Văn đã rất lâu không đến đây rồi.

"Sao? Nhà tôi tôi không thể đến à?"

Phương Vãn là tình nhân lâu nhất trong số những tình nhân của Lưu Diệu Văn, năm 2012, lần đầu tiên hắn gặp Phương Vãn là ở quầy bar, đó là lần đầu tiên Phương Vãn tiếp khách, mới vừa 17 tuổi, bị một khách nam hung hãn kéo tay lôi vào phòng riêng, y sợ, túm chặt vạt áo vest của người đàn ông đi ngang qua như nắm được ngọn cỏ cứu mạng vậy, ánh mắt ngập nước nhìn hắn. Ngày hôm đó Lưu Diệu Văn thay Phương Vãn sắp xếp nghỉ việc, đưa y về căn hộ ở chung cư của mình.

"Tại sao lại cứu em?" – Phương Vãn không biết vì sao Lưu Diệu Văn lại chọn y.

"Bởi vì mái tóc và đôi mắt màu nâu nhạt của em rất đẹp."

Phương Vãn không biết thân phận của người con trai đang đứng trước mặt mình, nhưng nhìn cách ăn mặc và nói năng cử chỉ của hắn nhất định không phải là người bình thường. Phương Vãn thừa nhận Lưu Diệu Văn rất đẹp trai, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng khiến người khác run sợ khi nhìn vào. Thật ra là Lưu Diệu Văn mua y, trở thành kim chủ của y, Phương Vãn hiểu rõ vì sao Lưu Diệu Văn lại đưa y về, không phải là Bồ Tát đại từ đại bi gì cả, nhưng ở bên Lưu Diệu Văn vẫn luôn tốt hơn ở bên những tên dê già ghê tởm kia.

Tối hôm đó Lưu Diệu Văn rất hung tợn, không có một chút dịu dàng nào. Phương Vãn không ngờ rằng người có vẻ ngoài nho nhã như Lưu Diệu Văn cũng có một mặt hung dữ đến vậy. Tối hôm đó y nghe Lưu Diệu Văn vẫn luôn gọi tên một người bên tai y: "Nha Nha"

Sau này Phương Vãn vẫn luôn ở lại căn hộ đó, Lưu Diệu Văn đối xử với y rất tốt, nhà, xe sang trọng, thứ y muốn Lưu Diệu Văn đều sẽ thỏa mãn y, y nói y muốn đi học lại, Lưu Diệu Văn sẽ thay y làm thủ tục. Trừ khi ở trên giường thì Lưu Diệu Văn vô cùng dịu dàng.

Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Lưu Diệu Văn nổi giận với y là vì y hỏi một câu: "Nha Nha là ai?"

Tối hôm đó Lưu Diệu Văn đã đập vỡ hết tất cả đồ đạc trong căn hộ, Phương Vãn bị dáng vẻ cuồng loạn ấy của hắn dọa cho sợ hãi.

Thường thường mỗi tuần Lưu Diệu Văn sẽ đến căn hộ vài lần, trừ lên giường cùng y ra hắn cũng sẽ cùng y ăn cơm, xem phim. Phương Vãn rất thích Lưu Diệu Văn, thậm chí ngày càng ỷ lại vào hắn, nhưng Phương Vãn biết Lưu Diệu Văn không yêu y, ánh mắt hắn vẫn luôn lạnh lùng, nhưng Phương Vãn chỉ cần Lưu Diệu Văn vẫn còn đến chỗ y, dù cho chỉ là mỗi quan hệ bao nuôi y cũng thấy không sao cả. Nói không chừng một ngày nào đó Lưu Diệu Văn sẽ thật sự yêu y thì sao?

Cho đến năm 2015, đột nhiên Lưu Diệu Văn rất lâu không còn đến căn hộ nữa, thỉnh thoảng đến cũng không nói gì, chỉ lôi y lên giường làm, y phát hiện Lưu Diệu Văn nghe điện thoại sẽ rất dịu dàng, dù chỉ là cách đường dây điện thoại, Phương Vãn cũng cảm nhận được sự dịu dàng đầy yêu thương trong ánh mắt Lưu Diệu Văn, an ủi người đó, nói rằng hắn sẽ về ngay thôi. Phương Vãn biết y không phải là người tình duy nhất của Lưu Diệu Văn, nhưng người con trai ở đầu dây bên kia có lẽ không đơn giản chỉ là tình nhân, ít nhất, Lưu Diệu Văn chưa từng để lộ ra ánh mắt dịu dàng đó với y lần nào.

Y dùng tiền mà Lưu Diệu Văn cho y để thuê một thám tử tư, nếu như để Lưu Diệu Văn biết được y dám điều tra hắn thì mối quan hệ của hai người cũng sẽ đi đến cái kết. Nhưng Phương Vãn muốn biết người đang khiến Lưu Diệu Văn dần dần thay đổi ấy là ai, nếu không sớm muộn có một ngày Lưu Diệu Văn cũng sẽ tạm biệt y.

Y cầm tư liệu về người con trai đó và vài tấm ảnh chụp chung của hai người, người đó tên là "Tống Á Hiên", khi Phương Vãn nhìn tấm ảnh cuối cùng y cũng đã nhận ra, về biệt danh "Nha Nha" và lời Lưu Diệu Văn nói thích mái tóc và đôi mắt màu nâu nhạt của y.

Trong tấm ảnh Lưu Diệu Văn nắm tay Tống Á Hiên, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc màu nâu nhạt của Tống Á Hiên, cậu mỉm cười nhìn Lưu Diệu Văn, màu tóc và màu đôi mắt giống y, trong đôi mắt ấy như ẩn chứa ánh sao, còn Lưu Diệu Văn cũng cưng chiều dịu dàng nhìn Tống Á Hiên.

Phương Vãn nắm chặt tấm ảnh trong tay, thì ra thời gian trôi đi lâu rồi, con người sẽ quên mất vị trí của chính mình.

Hôm nay tâm trạng của Lưu Diệu Văn không tốt, ngồi trên sô pha nhắm mắt lại đưa tay lên day day thái dương, Phương Vãn rót cho hắn một ly whisky mà hắn thích, cầm lấy tay hắn đặt xuống, ngón cái nhẹ nhàng xoa bóp vầng trán hắn.

"Văn ca, tâm trạng không tốt sao? Có chuyện gì vậy?"

"Không sao."

Phương Vãn biết dù y có hỏi Lưu Diệu Văn cũng sẽ không nói với hắn, những năm qua trừ thân phận chủ tịch tập đoàn Lưu Thị mà y biết ra thì dường như y không hiểu một chút gì về hắn cả.

"Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh nha." – Phương Vãn nói xong định đứng dậy nhưng bị Lưu Diệu Văn kéo vào lòng.

"Em nói xem, nếu như em làm việc bên ngoài mà tôi muốn em từ chức thì em có đồng ý không?"

Phương Vãn không hiểu vì sao Lưu Diệu Văn lại hỏi như vậy, tay ôm lấy cổ hắn, nói: "Có chứ, dù cho anh bảo em cả đời không được ra khỏi cửa em cũng sẽ bằng lòng."

Lưu Diệu Văn xoa mái tóc mềm mại của y: "Nếu như anh ấy cũng có thể nghe lời như em thì tốt rồi."

Phương Vãn vẫn chưa kịp hỏi tiếp thì đã bị Lưu Diệu Văn ôm dậy, đi về phía nhà tắm.

Sau khi xong chuyện Lưu Diệu Văn không đi, chỉ để y lại phòng ngủ, còn hắn đi đến phòng sách. Nhiều năm như vậy rồi, Lưu Diệu Văn chưa từng cùng y ngủ chung giường, mỗi lần kết thúc đều đi đến phòng sách ngủ, Phương Vãn cũng đã quen rồi, y không có tư cách yêu cầu Lưu Diệu Văn ôm y chìm vào giấc ngủ như những người yêu nhau thật sự, thỉnh thoảng y cũng sẽ nghĩ, Lưu Diệu Văn sẽ đối xử với người tên Tống Á Hiên đó như thế nào? Sẽ dịu dàng ôm lấy dỗ dành người đó sao? Sự đố kỵ không nói thành lời lấp đầy trái tim Phương Vãn.

***

Tống Á Hiên ôm đầu gối ngồi ngoài phòng khách cả một đêm, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu tưởng rằng là Lưu Diệu Văn liền vội vàng đứng dậy, bởi vì chân bị tê nên ngã khụy bên tường.

"Tống tiên sinh, cậu không sao chứ?" – Dì giúp việc đến dọn dẹp nhìn thấy Tống Á Hiên ngã liền vội vàng đến đỡ cậu dậy.

"Không sao ạ."

"Lưu tiên sinh không ở đây sao?"

"Vâng, cậu ấy không ở đây."

Dì giúp việc nhìn sắc mặt Tống Á Hiên không tốt cũng không dám hỏi nhiều.

"Dì à, dì cứ làm việc đi, con đi làm đây."

Tống Á Hiên đi về phòng làm vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ sạch sẽ, miễn cưỡng để bản thân không quá xanh xao rồi đi đến công ty.

Vừa đi đến cửa công ty đã nhìn thấy Mã Gia Kỳ đứng đợi ở dưới tầng lầu.

"Á Hiên, em không sao chứ?" – Mã Gia Kỳ cảm thấy tinh thần lẫn trạng thái cơ thể của Tống Á Hiên đều rất tệ, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe.

"Mã ca, sao anh lại đến đây? Tìm Từ tổng à?"

"Á Hiên, em biết mà, anh đến tìm em, anh không yên tâm."

"Mã ca, em không sao......" – Tống Á Hiên không muốn để Mã Gia Kỳ bận tâm thêm vì cậu nữa, Mã Gia Kỳ cho cậu càng nhiều cậu càng cảm thấy áy náy.

"Á Hiên, anh thật sự hối hận rồi, để em về nước, anh rất hối hận."

"Mã ca......chúng ta......không thể đâu."

"Á Hiên, cho dù chúng ta không thể ở bên nhau nhưng em chắc chắn rằng em muốn tiếp tục ở bên Lưu Diệu Văn chứ? Sau khi về nước anh có tìm hiểu, chủ tịch tập đoàn Lưu Thị - Lưu Diệu Văn làm chuyện phong lưu, cậu ta không xứng đáng có được tình yêu của em."

Tống Á Hiên sao có thể không biết những chuyện đó của Lưu Diệu Văn, những tin tức nhan nhản, trên người có các mùi nước hoa khác nhau, nhưng khi Mã Gia Kỳ đem những chuyện này bày ra trước mặt cậu cậu lại không muốn đối diện.

"Mã ca, em đi làm trước đây."

Tống Á Hiên vội vàng đi vào công ty, cậu phải nói gì đây? Lẽ nào nói với Mã Gia Kỳ rằng, dù Lưu Diệu Văn có tình nhân bên ngoài cậu cũng bằng lòng ở bên hắn sao? Cậu không muốn khiến bản thân trở nên nực cười đến vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net