Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Taehyung, mau xuống ăn cơm.

Jimin dọn những món mình vừa làm ra bàn, lấy thêm hai chiếc bát và hai đôi đũa. Taehyung đặt mông ngồi xuống, tùy tiện gắp một món lên ăn thử.

- Thế nào? Có ngon không?

- Cũng tạm.

Đôi mắt long lanh của cậu lập tức biến đổi, híp tịt lại.

- Cũng được? Đồ ăn tôi nấu hơi bị ngon đấy.

- Chứ muốn sao?

- ... -.-

- Rồi rồi, ngon lắm. Vừa lòng cậu rồi chứ gì?

- Chả có tâm gì cả.

Cậu bĩu môi, mặt ủy khuất hết phần thiên hạ.

Đây dỗi.

Dỗi dỗi dỗi dỗi.

Và cái biểu cảm ấy đã là bạn Kim Taehyung nhà ta phì cười đến híp mắt.

- Làm gì nhìn tôi chằm chằm vậy? Không phải của chùa đâu, muốn nhìn thì đưa phí hư tổn đây.

Đúng là chỉ giỏi làm người ta tụt mood. -.-

- Chỉ là chưa bao giờ được nhìn cậu cười như vậy.

- Thì vừa được nhìn rồi còn gì.

- Xì. Mà cậu cười đẹp lắm, vậy nên cười nhiều lên nhé.

Taehyung ngẩng đầu nhìn cậu nhóc trước mặt, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười.

- Ranh con biết ăn nói tử tế từ bao giờ thế?

- Yah, nhường tôi thì cậu chết à?

Phải rồi, cười đẹp thì cũng chẳng liên quan đến cái bản tính đáng ghét ăn sâu vào máu của tên đao này đâu. Hầy, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.

---------

Ăn xong Taehyung cũng rất tự giác phụ giúp cậu dọn dẹp. Thì dù gì đây cũng là lần đầu Kim thiếu động tay động chân đến mấy cái việc này, thế nên sai sót là điều khó có thể tránh khỏi. Đại loại như là...

Choang.

- Tôi.. lỡ tay.

Anh nhe răng cười trừ hết nhìn cậu rồi lại nhìn cái đĩa tan tành dưới sàn, tay vân vê cái tạp dề hồng đeo lủng lẳng ở cổ.

Thề có trời cao chứng dám, Kim Taehyung không hề muốn mang cái thứ màu mè này đâu, tại cậu cứ bắt anh mặc thì mới cho đặt chân vào bếp ấy.

- Haizzz, thôi để tôi dọn được rồi cậu ra ngoài chơi đi.

- Tôi giúp được mà.

Và tưởng tượng thì huy hoàng nhưng thực tế lại phũ phàng. Ví dụ sinh động cho chân lí ấy chính là...

Choang.

Jimin dở khóc dở cười nhìn chiếc đĩa thứ ba và chiếc bát thứ sáu bị vỡ làm đôi nằm chỏng gọng trên sàn chờ được hốt vào thùng rác. Anh phụ cậu dọn cậu mừng lắm chứ, nhưng thà anh không giúp còn hơn.

- Vậy thôi tôi lên phòng trước.

- Nae.

Cậu rửa bát xong thì gọt trái cây đem lên cho anh rồi về phòng lấy sách.

Trong khi hai người đang "say sưa" thì tiếng gọi quen thuộc vang lên làm đứt mạch cảm xúc học bài.

- Taehyung ahhhhh.

À quên chưa giới thiệu, vị khách đó không ai khác ngoài Jung Hoseok.

Chuyện hắn đến đây là hết sức bình thường vì xưa nay vẫn vậy. Nhưng hôm nay lại khác, vì hắn chưa biết anh và cậu chung nhà.

Tiếng bước chân ngày càng gần nhưng anh và cậu vẫn đang trong tình trạng load thông tin.

- Tae... Ủa mày định đi đâu à?

- Không. Mày tới nên ra.

- Thật á? Trước giờ toàn tao gọi mỏi mồm mày mới cho tao vào phòng cơ mà. Hay ăn nhầm gì à?

- Jung.Ho.Seok.

Sau những lời không mấy đẹp đẽ của bạn Jung, bạn Kim đã chính thức đen mặt.

- Hihi thôi vào phòng đi.

Hắn vừa chạm vào tay cầm cửa liền bị anh giữ lại.

- Vào làm gì?

- Thì vào chứ làm gì?

Hoseok khó hiểu nheo mắt nhìn thằng bạn. Rồi chứ nay nó ăn nhầm gì thiệt hả trời?

Hắn vặn cửa tính đẩy vào, Taehyung lập tức nhảy tới chắn trước mặt.

- Nay mày kì lắm á. Hay trong phòng mày có cái gì mờ ám hả?

Hắn đẩy anh ra rồi nhanh tay mở cửa, còn chuẩn bị cả tư thế sắp tung quyền đánh người. Ngó dọc ngó xuôi, có cái gì đâu.

À tua tua lại đoạn trước một tí. Khi mà anh với hắn còn đang bận nói chuyện ở ngoài cửa thì cậu cuống cuồng tìm chỗ chú ẩn tạm thời. Và hiện tại là cậu đang ở... dưới gầm giường.

Hoseok ngang nhiên đi vào ngồi phịch xuống giường, nhìn đông ngó tây thấy có đĩa trái cây trên bàn liền bê ra chỗ mình.

- Ủa sao lại có hai cái dĩa?

- Thì sao?

- À không.

Hắn ăn mấy miếng lại thấy mấy quyển vở trên bàn liền nổi hứng tò mò muốn xem. Vở gì vậy ta?

Taehyung lao tới vơ hết sách vở ôm vào lòng, trừng mắt với hắn.

- Vở gì vậy Taehyung? Đừng nói là mày học à nha.

- Không phải chuyện của mày.

- Cho tao xem nào.

Hắn liều mạng xông tới giật đại lấy một quyển. Và cái quần què gì đang xảy ra vậy chời?

- What? Park Jimin? Sao vở Jimin lại ở đây?

Hoseok kinh ngạc trợn ngược hai mắt. Ôi mẹ ơi cái thế giới này loạn, loạn hết rồi.

Và bạn Park Jimin với cái bản năng thích hóng hớt, bò tận sát mép giường thò đầu xem kịch vui.

Taehyung hơi nhíu mày, đá lông nheo ám hiệu cậu mau chui vào. Hắn thấy cái biểu cảm khả nghi ấy đang chiếu ánh nhìn ra sau lưng mình liền quay ngoắt lại, hại bạn Park giật mình chui vào gấp quá mà đập đến cốp vào cạnh giường.

- Á.

- Tiếng gì vậy?

- Làm gì có.

- Rõ ràng tao nghe có tiếng cốp rồi á mà.

- Đi khám tâm lí đi. Mày bị ảo giác rồi đấy.

Anh nằm phịch xuống giường, gửi lời hỏi thăm trong âm thầm đến cậu.

Lại nói đến bạn Park, bây giờ trong đầu chỉ quanh quẩn một chữ duy nhất thôi: ĐAU !

- Mà mày chưa trả lời tao đâu.

- Cái gì?

- Sao mày có vở Jimin?

- Tao mượn thì có, thế thôi.

Hắn thài rồi.

Cái thế giới này thực quá quá quá nguy hiểm.

Hắn sợ rồi, muốn về hành tinh mẹ.

Ai cầm đĩa bay thì trả hắn đi để hắn còn về. ><

- À nay tao ngủ ở đây nhé.

- Ờ à không được?

Anh bất chợt lớn tiếng làm hắn giật nảy người. Ôi con tim bé nhỏ của hắn, hôm nay chịu nhiều sốc quá.

- Sao lại không được?

- À không, tùy mày.

Và hắn ngủ ở đây rồi cậu ngủ ở đâu? Chẳng lẽ phải ngủ dưới gầm giường? Àn tuê, cậu không muốn đâu.

- Mà không biết Jimin đang làm gì nhỉ?

Đang chui dưới gầm giường cậu đặt đít lên đó - anh và cậu không hẹn mà có cùng suy nghĩ.

- Mày làm gì đó?

- Tao á? Gọi cho Jimin.

Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại khiến hai con người giật mình thon thót.

- Tiếng gì vậy?

----------

Anh Kim nói dối cũng chơn chu ấy chứ 😂😂

Các cậu năm mới an lành, vui vẻ, hạnh phúc và đạt được điều mà mình mong muốn nhé 💜

Fic tui ngâm được hơn năm rùi đó 😂 bằng giờ năm ngoái đang up chap 6 😁😁

Lười quá, sang năm mới sẽ cố gắng chăm hơn😁

Cảm ơn các cậu đã ủng hộ truyện nhảm nhí của tui. Yêu các cậu 😂😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC