Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6

“When the person suddenly touches or fixes my bangs, my heart might beat faster.”

— Jessica

Jessica chở Tiffany đến trường, việc đó gây shock vơi rất nhiều người nhất là nhóm bạn của Jessica. Vừa chống chân xe đạp trong bãi giữ xe thì Yuri cũng vừa chạy xe đến và xí một chỗ cạnh Jessica.

_Fany cậu đi học lại rồi. Mấy cái cây nhớ cậu lắm đó. - Yuri với nụ cười dork vui vẻ nói.

_Awww, tớ cũng nhớ chúng lắm. - Tiffany chớp chớp mắt.

Jessica nhận ra rằng âm giọng cũng như thái độ của Tiffany hình như cao hơn một bậc khi trò chuyện cùng Yuri. Và Jessica rất ghét khi bản thân mình như kẻ kì đà giữa họ. Mỗi lần hai người này nói chuyện là y như rằng Jessica bị bơ thôi.

_Cậu chở Tiffany đến trường à Jessica?

_Uh.

_Lạ thật haha. Thôi tớ vào lớp đây. Chào hai cậu nhé. 

Yuri chạy vút đi khỏi đó để lại Jessica và Tiffany, cả hai im lặng đến ngột ngạt.

_Cảm ơn cậu Jessie.

Jessica nhìn Tiffany khó hiểu? Jessie sao? 

_Jessie? 

_Nghe hay mà. Rút ngắn âm tiết nữa. - Tiffany tươi cười giải thích.

_Không có gì. Vào lớp.

Tiffany bước theo sau Jessica, cô bé nhận thấy rằng nhìn từ đằng sau Jessica đúng thật có dáng vẻ bang chủ. Tính lạnh lùng làm cậu ấy cool hơn. Nhưng Tiffany ước gì Jessica ít lạnh lùng với mình một tí, một tí xíu thôi cũng được.

-.-.-.-.-.-

_Jung hôm nay vào cùng lúc với Fany luôn đấy. - TaeYeon cười ngụ ý.

_Aiya không biết có ý gì nữa. - SooYoung nhai bánh nhóp nhép nhưng vẫn cố trêu Jessica.

_Liên quan đến cậu sao shikshin? Yeah, tớ chở cậu ấy đi học thì sao hả? - Jung bang chủ lên tiếng.

_Tụi tớ mừng chứ sao. Thế là cậu với Tiffany vui vẻ rồi, không kình nhau nữa.

Jessica gật gù rồi nằm dài ra bàn ngủ tiếp. Hôm nay sẽ không phải ngồi một mình nữa rồi. 

Thỉnh thoảng Jessica hí nhẹ mắt liếc nhìn người bên cạnh, Tiffany thật sự rất chăm chỉ, cậu ấy chú tâm nghe giảng rồi đánh dấu vào sách nữa cơ. Cây bút chì màu hồng chuyển động liên tục, Tiffany viết không ngừng nghỉ vào tập và sách. Gương mặt Tiffany khi tập trung dễ thương lắm, môi hay chím lại, cau mài nữa chứ.

Ngủ đi Jessica ah. Tự dưng lại ngắm cậu ấy rồi nhận xét nữa chứ. Ngủ ngủ ngủ.

-.-.-.-.-.-

Tan học. Jessica và Tiffany cùng nhau xuống vườn sinh học. Jessica còn phải dọn dẹp chừng ba tuần nữa là xong hình phạt. Bỗng dưng Jessica ước chi hình phạt được tăng lên xíu nữa.

Jessica để ý rằng balo của Tiffany có vẻ phình to hơn mọi ngày. Mồ hôi thì lăn daì trên mặt.

_Balo cậu chứa gì mà lắm thế? 

_Vở của TaeYeon. Tớ phải chép bài bị thiếu lúc nghĩ. 

Jessica gật đầu rồi quay lại với công việc dọn dẹp. Nói chung cũng khôg có gì làm vì hôm qua Jessica đã dọn lại tất cả rồi. Chỉ xếp lại vài chậu cây theo đúng dòng họ của nó thôi. Xong xuôi Jessica ngồi xuống băng ghế gần đấy, chờ nói đúng hơn là nhìn Tiffany chăm lo cho mấy cái cây.

_Chúng xanh thật. Jessie chăm chúng hay thật đấy. - Tiffany giơ ngón cái lên cùng một nụ cười tươi nhất của cô bé.

_Tôi chỉ làm theo sách thôi.

Jessica đọc sách Sinh học quả là chuyện lạ nhất. Chẳng phải Jessica đã từng thề với lòng rằng sẽ không đến đây và khônh đọc sách sinh học nữa mà. Giờ đây thì ước rằng có thể chịu phạt lâu hơn xí chỉ vì muốn ở lại vườn sinh học và còn đọc cả sách nữa, Jessica đang thay đổi từng chút thì phải.

_Xong rồi. Về thôi Jessie. 

Jessica gật đầu, cầm lấy balo của mình và Tiffany đi thẳng ra bãi giữ xe. Tiffany trông theo mỉm cười không tắt. Cậu ấy xách balo dùm chẳng phải không muốn Tiffany đeo nặng sao? 

-.-.-.-.-.-

_Cậu không có nón huh? - Jessica quay về phía sau hỏi Tiffany, càng về trưa nắng càng gắt hơn.

_Tớ quên mang mất rồi.

_Trưa nào cậu cũng đi bộ về nhà?

_Uh. 

_Nắng noi. Không sợ bệnh hay sao vậy.

Tiffany không trả lời. Mấy ngày trước đúng là nắng thật nhưng hôm nay không nắng nữa. Vì người ngồi trước đã hứng nắng hết rồi, làm gì có nắng nào soi vào người Tiffany nữa chứ.

Chiếc xe đạp chạy mãi rồi dừng lại trước căn nhà hai tầng màu xanh dương. Jessica lấy chiếc balo của Tiffany đưa về phía sau, khẽ nói.

_Trả vở cho Tae đi. Về nhà tôi cho cậu mượn. Cần chi phải mang vác cho nặng nề ra thế.

-.-.-.-.-.-

Balo nhẹ hẳn đi khi vở đã được trả. Jessica đang đèo Tiffany về nhà. Mặt trời ngày một lên cao hơn, Tiffany có chút lo lắng rằng Jessica có thể bị say nắng.

_Đến rồi.

Jessica chống chân nhẹ nghiêng xe sang một bên cho Tiffany xuống. Tiffany không vào nhà ngay, cô bé lấy từ balo ra tờ khăn giấy rồi rướn chân một chút lau mồ hôi trên trán cho Jessica. Tiffany cứ ngỡ Jessica sẽ đẩy tay mình ra hay quát lên nhưng không Jessica ngồi yên đấy, nhìn chăm chăm vào gương mặt có chút lo lắng của Tiffany.

_Cậu về nhà đừng tắm liền nha, đợi khô mồ hôi rồi tắm. Không sẽ bệnh đấy. 

_Uhm.

_Trễ rồi, cậu về đi kẻo bác Jung trông. 

_Uhm. 2h tôi qua. 

Jessica chạy ù một cái là đã đến nhà. Nhìn theo Jessica cho đến khi cậu ấy vào nhà Tiffany mới chịu đi vào nhà mình. Ông Tiffany đứng gần đấy, nhìn thấy và nghe thấy những gì đã diễn ra nãy giờ. Ông cười thầm, tuy lạnh lùng trong lời nói nhưng hành động khác hoàn toàn. Khi Tiffany vào nhà Jessica đã dừng lại một chút để nhìn sang cô bé, tấ nhiên ông Tiffany trông thấy điều đấy, rất rõ ràng.

_Thưa ông Fany vừa đi học về. - Tiffany đứng sau lưng ông mình thưa.

_Fany về rồi. Đi học có mệt không nào? - ông Tiffany bế bổng cháu gái rồi cả hai cùng ngồi xuống sofa giữa nhà.

_Dạ không. Hôm nay Fany rất vui luôn đó ông.

_Vui vì cô bạn tóc vàng kia đúng không?

Tiffany bẽn lẽn gật đầu. Không gì có thể giấu được ông cô bé cả.

-.-.-.-.-.-

_Unnie, em thấy rồi nha. Chở Fany unnie về nha. Lau mồ hôi dùm nha. Nhìn nhau luôn nha. - Krystal lên giọng ở từ nha cuối câu, giọng điệu trêu chọc Jessica rất rõ ràng. 

_Thì sao?

_Thì đâu có gì. Nói vui vậy thôi mà. - Krystal chạy lại sau lưng bà Jug khi ngửi thấy mùi nguy hiểm.

_Jessica chở Tiffany về sao? 

_Đúng vậy đó omma. 

_Chẳng phải con nói sẽ chỉ chở người con thích thôi sao? 

_Unnie thích Fany unnie rồi. Vậy mà hồi trước bắt nạt Fany unnie. - Krystal chêm vào.

_Lắm chuyện thật. - Jessica càu nhàu tay thì lấy chiếc remote bật tivi lên xem. 

_Con không tắm sao Jessica? 

_Chút nữa con sẽ tắm. 

Bà Jung gật gù. Sau đó bà thoáng mỉm cười. Mọi ngày vừa về nhà Jessica đã chạy đi tắm ngay mặc cho bà nói mồ hôi mướt mát tắm sẽ bệnh. Còn hôm nay thì sao đây? Jessica ngồi xem tivi, tay thì kéo kéo áo cho mồ hôi nhanh khô nữa.

_Omma, lúc nãy Fany unnie lau mồ hôi cho Sica unnie đó. - Krystal theo bà Jung vô bếp, miệng không ngừng thông báo.

_Thật không?

_Thật mà omma. Có bao giờ unnie cho người lạ đụng vào người đâu. - Krystal bĩu môi.

_Uhm. Omma biết rồi. Cảm ơn tin tức của SooJung nhé. - bà Jung xoa xoa tóc Krystal.

_Lời cảm ơn con nghe nhiều rồi. Omma cho tiền con mua sinh tố ăn đi. - mè nheo.

Bà Jung thở dài. Biết ngay sẽ chẳng tốt lành gì khi khai báo hết tin tức cho bà mà. Bà lấy trong túi ra đồng 100 wons cho Krystal rồi tiếp tục làm đồ ăn trưa. 

-.-.-.-.-.-

Jessica sau khi tắm rửa, ăn trưa thì lên phòng soạn sách vở để qua nhà Tiffany như lời đã nói. Soạn xong xuôi cũng 1h, Jessica tranh thủ đánh một giấc ngủ trưa.

Tiffany ở nhà thì dọn sơ phòng, nhưng phòng của cô bé cũng gọn gàng sẵn rồi. Nhìn quanh phòng lần nữa Tiffany mới xuống phòng khách xem tivi cùng ông trong lúc chờ Jessica.

Đồng hồ điểm 2h. Tiffany ngồi trong nhà mà mắt và tai cứ hướng ra cửa mãi không thôi. 

Còn về phần Jessica, cô nhóc vẫn chìm đắm trong giấc ngủ trưa của mình. Bang chủ đã quen với múi giờ thức khi ngủ trưa là 3h nên thức dậy sớm cũng là một điều khó khăn. Không biết có phải nghĩ đến việc đến nhà Tiffany không mà Jessica bật dậy lúc kim dài chỉ vào số 4. Vò vò mái tóc vàng rối bù, Jessica nheo mắt nhìn đồng hồ rồi đột nhiên phóng như bay về phòng tắm, gấp gáp thay đồ, rồi xách chiếc balo chạy sang nhà Tiffany.

Tiffany có chút buồn, thất vọng một xí khi Jessica không sang. Mặt phụng phịu, môi thì chu chu ra, ngồi nghịch tai của chú Totoro to xụ trong lòng.

_Fany ah, Jessica đến này. - bà Hwang vừa mở cửa vừa đánh tiếng gọi Tiffany. 

Jessica cúi đầu lễ phép chào bà Hwang cũng như ông Tiffany rồi đi đến chiếc sofa, nơi Tiffany đang ngồi. Tiffany vui thì vui đó khi Jessica đến, nhưng cậu ấy trễ hẹn tận 45'. 

_Chào Tiffany. Errrr xin lỗi vì đến muộn. 

Jessica đặt chiếc balo xuống bàn rồi khẽ thì thầm lời xin lỗi. Tuy bang chủ tự cao tự đại nhưng trễ hẹn là một việc làm hết sức có lỗi nên Jessica đã xin lỗi Tiffany.

_Không sao đâu. - Tiffany mỉm cười, Jessica thật khác so với lúc đầu, chịu xin lỗi cô bé nữa cơ đấy.

Sau đấy Jessica và Tiffany lên phòng Tiffany để chép bài. Bà Hwang không phản đối mà còn vui vẻ mang bánh qui kèm nước trái cây lên phòng cho Tiffany nữa. 

Jessica ngồi trên chiếc ghế gần đấy nhìn quanh phòng, còn Tiffany thì cặm cụi chép bài. Mất bài những một tuần nên bài ứ đọng rất nhiều, thỉnh thoảng vừa chép Tiffany lại vừa xuýt xoa vì đau tay. Vở Jessica sạch sẽ lắm, chữ viết lại đẹp nữa. Tiffany không biết làm cách nào mà Jessica có thể chép bài khi cậu ấy toàn ngủ trên lớp, quả là khó tin thật. Thậm chí cách trình bày của Jessica còn đẹp hơn cô ShinYoung rất nhiều. Và đặc biệt Tiffany rất thích những hình vẽ ngộ nghĩnh lạ mắt mà Jessica vẽ ở một vài trang tập. 

_Nhiều lắm phải không? Đưa vở đây, tôi chép phụ. 

Chẳng đợi Tiffany trả lời Jessica đã lấy vài quyển vở rồi lui về chỗ cũ chép bài. 

Jessica tuy nói chuyện cụt ngũn và lạnh lùng nhưng hành động của cậu ấy thì ngược lại hoàn toàn. 

-.-.-.-.-.-

_Jessica đúng không? Ở lại dùng cơm tối rồi hãy về. - ông Tiffany đề nghị khi cả hai vừa xuống nhà vừa lúc giờ cơm.

_Có phiền gia đình không ạ? 

_Không không. Nào vào đây.

Bàn cơm 4 người, với ông Tiffany, bà Hwang, Tiffany và Jessica ngồi cạnh nhau. Ông Hwang bận một vài không việc nên không thể về nhà dùng cơm hôm nay. Ông Tiffany đặc biệt chú ý đến hành động và từng ánh mắt của Jessica. Thật ra ông có chút hài lòng về người bạn này của Tiffany. Lúc nãy ông đã lén đứng ngoài cửa để nghe ngóng chuyện sắp nhỏ, ông vô cùng ưng ý khi Jessica đã chép bài dùm cô cháu gái của ông. Và giờ thì Jessica đang lau vệt soup trên áo Tiffany khi không may Tiffany làm vương soup ra. 

Ông đang tìm một người bạn có thể luôn ở bên chăm sóc, bảo vệ và quan tâm cháu gái bé bỏng của ông...

Một người bạn thật tốt…

Tốt nhất nên bảo Fany mời bạn về nhà chơi. Như thế sẽ dễ quan sát hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net