Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: Tơ vương

Ji chẳng đả động gì đến chuyện appa đã nhắc hôm qua. Lúc ấy cô đang mải nghĩ đến người yêu của mình. Giờ nghĩ lại, kể ra thì cũng tội cho Khun thật. Đẹp trai, con nhà giàu, thông minh,... ấy vậy mà bị chị cô từ hôn mới lạ, chuyện này đồn ra ngoài, chắc chắc cái danh hiệu hot boy xì style nhất trường sẽ không còn là của cậu nữa. Mà cô cũng không hiểu tại sao chị mình lại không đồng ý chứ, hay bả...có người yêu rồi!

Ji hỏi Qri unnie, chị ấy là bạn của Ram:

-Appa bảo em thay Ram unnie kết hôn với Khun! Vớ vẩn không chịu được, Nếu là Ri, Ri nghĩ sao ?

Ri thường không trả lời ngay. Cô thích tiêu hóa lời nói của người khác một cách nhẩn nha chậm chạp. Ri thận trọng trong từng lời nói như một bà cụ non, cô bảo:

-Ri nghĩ chuyện này không thể ép buột được, với Ram càng không được, cô ấy là một người bướng bỉnh, còn cậu, việc này cậu cũng phải cân nhắc, nó quan trọng đến cả đời người, tớ thấy appa của cậu suy nghĩ thế không đúng.

Ji hờ hững đáp:

-Ji cũng không biết phải làm sao nữa? Với lại Ji thấy Khun cũng tội, đường đường là hot boy số 1 trong lòng các cô gái, ấy vậy mà phải mang tiếng bị từ hôn, hay là câu đi nói với Ram unnie xem, tớ thấy Ram cũng nghe lời cậu đấy.

-Không được đâu.

-Sao lại không được?

-Tớ,...tớ... tớ đã bảo không được mà.

Ji nghĩ: không chấp nhận cũng đúng, dù thân đến đâu thì chuyện này cũng không liên quan gì đến Ri, cũng không chắc Ram unnie sẽ đồng ý.

-Thế tớ cãi lời appa có sao không?- Ji hỏi Ri, dù sao cô ấy cũng là người đọc sách nhiều.

-!!!

Ri lại nhấm nháp câu hỏi của Ji. Ji lại nói tiếp:

-Tớ chẳng muốn lấy Khun chút nào. Chuyện tình cảm, không phải giống như mình đi tắm, rồi bảo là như mình thay quần thay áo.

-Rồi appa của cậu cũng sẽ quên thôi- Ri sau cùng kết luận.

Cuốc đối thoại chậm rãi và ngắn ngủi ấy đã khiến Ji an tâm nhiều hơn với quyết định của mình.

Chiều đến appa lại gặng hỏi Ji. Đại khái là những câu chuyện ông khen rằng nào là Khun anh tuấn, thông minh, nhà giàu, ngoan ngoãn,... những thật ra sự thật chỉ đúng có 90%. Ji học chung với Khun lẽ nào cô chả biết tính tình của hắn. Tính hắn cứ ngổ ngáo y hệt Ram unnie ấy.

-Ji này, appa biết con là người rất ngoan, luôn nghe lời appa, lần này con cũng làm thế luôn nhé, nếu không appa cũng chẳng biết ăn nói với họ như thế nào. Con biết rõ rồi mà, chuyện hai bên gia đình kết thành thông gia là do lời hứa của người xưa lận, với lại mọi người cũng đã biết hết rồi, nếu không tiến hành như dự định thì sẽ mất mặt chết đấy!

-Nhưng con không thể làm vợ Khun được!-Ji cãi lại.

-Sao lại không? Con với nó đều là người đọc thân, trai chưa vợ, gái chưa chồng cớ gì mà không được chớ?

-Con đã có người yêu rồi-Ji nói toạc ra.

-Đứa nào đâu? Có bao giờ appa thấy con quen thằng nào đâu mà bảo!- Bố Ji không tin lời cô.

-Chả nhẽ chuyện gì của con appa cũng phải biết!- Ji bắt đầu cục với bố một cách vô cớ.

-Lại không à? Ơ hay cái nhỏ này, tự nhiên hôm nay gan nhỡ- Ông bố tỏ ra bất ngờ với thái độ của con.

-Đã bảo là không mà. Cái gì appa cũng bảo con. Chả nhẽ Ram unnie không chịu là phải bắt con thay hay sao?- Ji cãi bố, chưa bao giờ cô tỏ ra vô lễ như thế!

-Mày nói chuyện nghe hay quá. Danh tiếng, sự nghiệp của nhà này đang nằm trong tay mày đấy, con ơi!

Bố Ji gục đầu xuống bàn, hai tay ông ôm lấy ngực, mặt ông nhăn lại. Thần kinh của Ji co rúm lại. Cô chẳng bao giờ muốn làm cho bố buồn cả. Từ khi bố mẹ cô ly dị, bố cô tin thần ngày càng xa xút, sau đó ông mất bệnh cao huyết áp, từ đấy cô đã hứa với lòng sẽ chẳng bao giờ để bố phải khổ nữa.

-Appa. Appa sao vậy?

Cô đở bố ngồi dậy, lấy trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, rồi đưa cho bố một viên. Khi bố cô đã bình thường trở lại, cô nói tiếp:

-Hay con qua nói với umma, bảo umma đưa Ram unnie về nhá, dù sao thì unnie vẫn sẽ tốt hơn con chớ, unnie chưa có người yêu mà!

-Appa không biết, thôi con ra ngoài đi, appa muốn nghỉ ngơi.

Ji ra ngoài rồi đóng cửa phòng của bố lại.

Ji cảm thấy bất lực. Giá như thân xác của cô có thể được chẻ đôi ra như một cây tre, cô nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của bố. Đằng này chuyện hôn nhân không thể nói ví đơn giản như thế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net