Chap 1 Chiến dịch kén rể xuyên lục địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Đoàn, doanngoc, ngocdoan đều là au cả ^^

Couple: JiSoRi

Category: humor, romance

Rating: all

Park So Yeon-con gái độc nhất của tập đoàn thương mại xuyên thế giới LV, chuyên sản xuất các mặt hàng từ Lông Vịt như áo choàng lông vịt, áo tắm lông vịt, dầu gội, xà bông, nước hoa chiếc xuất từ… lông vịt, nói chung là hầm bà lằng các thứ có nguồn gốc từ lông vịt. Tập đoàn LV độc quyền tất cả các sản phẩm này vì một lẽ rất đơn giản, đống phát minh độc đáo trên đều do đại tiểu thư thiên tài Park So Yeon sáng chế.

Park So Yeon-tiến sĩ hóa học, vật lí học, tâm lí học, xã hội học, nhân chủng học, tội phạm học, giỏi giang, tài năng, lại xinh đẹp hơn người, tính tình hiền lành nết na, đến cả con kiến cũng không dám cắn, tóm lại một câu, cô ấy là người con gái hoàn hảo, đúng chuẩn đẹp gái để làm người yêu và giàu có để lấy làm vợ.

Nhưng…

Có một vấn đề nho nhỏ…

Dù đã trải qua 25 cái xuân xanh mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Đó là câu hỏi luôn làm đau đầu giới khoa học thuộc bộ phận phân tích tâm lí tuổi hậu dậy thì (nói trắng ra là hội bà tám) phải đau đầu. Nguyên nhân vì sao, lí do tại sao cô tiến sĩ tài năng kiều diễm ấy lại bị ế thì chỉ có người trong cuộc mới biết thôi (không ai khác đó chính là au).

Tiến sĩ Park là một người bản lĩnh đầy mình, cô bỏ ngoài tai những lời xì xào bàn tán của hội bà tám ( mà hội trưởng là au) hiên ngang hùng dũng bước qua những lời đàm tiếu. Chuyện! Người bản lĩnh như cô thì không đời nào phải bận tâm về những việc cỏn con đó. Yêu đương ư? Cô chả quan tâm, mục tiêu hàng đầu của cô bây giờ là làm việc thật chăm chỉ để năm sau tự ứng cử vào quốc hội để tranh cử chức tổng thống. Park So Yeon tự nhận thấy mình rất khiêm tốn, không hiếu danh, không kiêu ngạo vậy nên việc có trở thành nữ tổng thống đầu tiên trong lịch sử cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Ấy vậy mà sự đời trớ trêu…Ai ngờ một người hoàn hảo như Park So Yeon đây lại gặp phải một tên vô lại, ác đạn hơn là cô ấy bị trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên.

Vợ chồng chủ tịch tập đoàn LV- HwaRam, tuy đã già cả nhưng vẫn còn rất tung tăng, nhí nhảnh.

Ở đây phải nói một chút về lịch sử hình thành công ty LV. Ngày xưa, từ thuở còn hàn vi, vợ chồng HwaRam hành nghề bán cháo vịt. Hàng cháo rất ngon, hàng đêm thịt trăm con vịt là chuyện thường, vậy nên số lượng lông vịt cũng tăng theo. Con hẻm nhỏ phía sau hàng cháo chẳng mấy chốc đã ngập tràn lông vịt. Cũng vì tình trạng sống chung với lông vịt như thế ( đang ngủ mà cũng nằm mơ thấy vịt tràn vào giành nhà tắm) khiến cư dân trong hẽm rất bức xúc, họ cùng nhau nổi dậy khởi nghĩa chống đối vợ chồng hàng cháo. Vì tính tình hiền lành mà đôi vợ chồng trẻ phải dọn nhà đi nơi khác tiềm kế sinh nhai. Trước khi đi bà con dân hẻm cũng không quên bắt đôi vợ chồng tội nghiệp dọn sạch đám lông vịt. Hai con người nhỏ bé tội nghiệp đó phải gom từng cọng lông vịt một cách khổ sở, cuối cùng sau nhiều giờ làm việc mệt mỏi, họ đã gom được một xe thồ lông vịt. Đôi vợ chồng đẩy chiếc xe đi giữa trời đông giá rét, suốt nhiều phút liền không có thứ gì nhét vô bụng, cô gái nhỏ Boram hiền lành không khống chế được hành động của mình mà làm thịt nốt con vịt xiêm cuối cùng của gia đình để ăn đỡ đói. Tài sản lúc bấy giờ của hai vợ chồng chỉ là mấy bao tải lông vịt, Ram không kềm được nước mắt khóc thút thít, Hwa thấy xót xa không thể tả, cô lao những giọt nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt vợ mình

_Đừng khóc, unnie, em thề với unnie, dù chỉ còn có một cọng lông vịt cuối cùng em cũng không để cho unnie phải chịu đói đâu. Em nhất định sẽ biến những cọng lông vịt này thành vàng- Hwa ôm chặc Ram vào lòng, những cọng lông vịt chồng lên nhau trên mặt đất, bay phất phơ trong không gian...

Và 9 tháng sau, con gái của họ ra đời…

_Rammie, unnie đang nghĩ gì thế?

Ram giật mình ngó Hwa, vội vàng lau những giọt nước mắt

_Unnie nhớ ngày xưa thôi

Hwa ôm chặt lấy Ram

_Ôi Rammie bé nhỏ của em

Hwa vội buông Ram ra khi thấy bà giúp việc bưng ra một đĩa hàu sống ước chừng khoảng hai chục con. Hwa há hốc mồm nhìn Ram, nhưng Ram thì vẫn tỉnh bơ, nháy mắt nói với Hwa

_Siêu nhân bé nhỏ của unnie không biết sao, ăn hàu sống thì khỏi cần uống Viagra.

Hwa rụt cổ

_Bụng em yếu, sợ ăn vào chịu hổng nổi. Bụng em đâu bằng bụng của unnie. Bụng của unnie còn chứa nổi sắt thép, ximăng,… nói gì ba con hàu sống lẻ tẻ…

Chưa kịp nói xong thì Hwa đã bị Ram tống vào miệng hai con hàu, Ram nghiến răng

_Cũng tại em mà bao năm qua chúng ta chỉ có mỗi độc nhất một mụn con

Hwa trợn tròn mắt một cách rất là nai… già

_Một đứa thì mới chất lượng chứ, unnie không thấy So của chúng ta rất là thông minh sao?

_Nhưng đến giờ nó vẫn cô đơn một mình, biết bao nhiêu mối unnie làm mai cho nó đều bị nó đá văng không thương tiếc- Ram thở dài

Vừa lúc đó So bước vào

_Con chào umma, chào appa, hai người đang ăn gì thế, sao không rủ con?

So vừa nhón tay định lấy một con hàu thì Ram cản lại

_Con không được ăn!

_Sao thế umma?-So thắc mắc

Ram tằng hắng

_E hèm, đống hàu này là giành riêng cho appa con, với lại người chưa có người yêu như con thì không nên ăn thứ này

So trề môi

_Chuyện không có người yêu thì liên quan gì đến việc ăn mấy con hàu này hả umma?

_Con còn dám nói, đống hồ sơ umma đưa con đã xem chưa? Đã chọn được ai chưa?

_Ôi umma, bây giờ con chưa muốn có seobang đâu, có seobang sớm sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của con, bla, bla…- So giở giọng điệu phân tích của tiến sĩ ra

_Con còn nói nữa hả, 15 năm nữa là con 40 tuổi rồi, bây giờ không chịu kết hôn thì biết đến chừng nào, hồi bằng tuổi con, umma và appa của con đã…

Hwa kịp lấy tay chặn họng Ram

_Thôi thôi cho appa xin hai mẹ con, có mỗi việc cỏn con đó mà ngày nào cũng cãi nhau

Ram trừng mắt nhìn Hwa

_Thế appa nó có sáng kiến gì hay à?

Hwa vỗ đùi đánh đét

_Hay là mình kén seobang bằng cách thả tú cầu, ai chụp được thì cưới người đó, phim chưởng Hồng Kông hay có mấy cảnh đó lắm

So lắc đầu ngao ngán còn Ram thì được dịp tọng vô họng Hwa vài ba con hàu nữa

Ram lấy khăn ăn lau nước mắt

_Sao số tôi khổ thế này, có mỗi mụn con gái mà đến tuổi gần đất xa trời mà nó vẫn không cho tôi bồng cháu, huhu, thôi để tôi chết đi cho rồi, huhu..

Hwa khổ sở ôm Ram rồi quay sang nói với So

_Con ráng chiều ý umma con lần này nữa thôi, con mà không gật đầu là tối nay appa khổ

So thở dài

_Thôi được rồi…

Ram đang vật vã bên Hwa nghe thấy thế thì đột ngột bật dậy

_Con nói đó nha, đây này, umma đã chọn trước giùm con rồi, con thấy người này thế nào, nhà thiết kế thời trang Ham Eun Jung chuyên thiết kế áo khoác lông cáo, lông gấu? hay là người này, tổng biên tập tuần báo Con Thỏ Park Hyomin

_Không còn ai khá hơn nửa hả umma?

Ram vẫn không bỏ cuộc, khệ nệ ôm chồng giấy cao như núi

_Có chứ, có chứ, hàng tá hồ sơ đang chờ con đây nè

So thở dài, thò tay rút đại một hồ sơ rồi quăng xuống bàn

_Đây, con chọn người này!

Nói xong cô quay lưng bỏ đi

Hwa thắt mắt

_Nó chọn ai vậy unnie?

Ram cầm tập hồ sơ, hí hửng

_Nó chọn ngay chóc người unnie vừa ý nhất, tổng giám đốc nhà máy sản xuất kim cương đá quí Lee Qri

_A, cái con bé đấy được đấy- Nói đoạn nhìn Ram gian tà_Đêm nay, ăn hàu sống, chắc em ngọ ngoạy suốt đêm quá

Và đêm hôm đó, căn phòng ngủ màu hồng của đôi vợ chồng già vang lên những tiếng động lạ, khó hiểu.

Sáng ra, So hơi ngạc nhiên khi thấy phụ thân, phụ mẫu đại nhân mặt mày phờ phạc.

Cả hai đều có bộ dạng mất ngủ như nhau nhưng vì hai lý do khác nhau: một “ngọ ngoạy” và một không ngọ ngoạy nổi vì trót dại chén nhiều quá. Tuy nhiên, bộ dạng của Hwa trông thảm hại hơn, cứ như con ma trong phim kinh dị. Mặt mày chỏm lơ, mắt thụt vào thâm quầng… Dáng đi như zombie đội mồ kiếm mồi. Ram nhìn thấy vừa thương vừa giận

_Cũng tại unnie mà tối qua em ngọ ngoạy cả đêm, lần sau unnie không bắt em ăn hàu nữa

Hwa nói không ra hơi

_Ngọ ngoạy, ngọ ngoạy chạy vô toa-lét vì… So ơi, chạy xuống tiệm thuốc tây mua dùm appa mấy viên thuốc trị tiêu chảy cấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net