Chap 2 Cuộc gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một làng nào đó bên xứ Ma Rốc, có một tên siêu trộm, cũng vì ở cái xứ này nhà nào cũng biết mặt hết nên tên trộm có biệt danh Ji Bạch Tuyết không có đất làm ăn, sống không nổi. Một hôm chạnh lòng nhớ cố hương, nên quyết định trở về.

Nói một chút về cái biệt danh Bạch Tuyết, không những nổi tiếng về tài chôm chỉa, Ji còn là hoa hậu của giới ăn trộm. Cô nổi bật với làn da trắng sáng của mình. Ji không thích biệt danh đó chút nào, cô cho rằng nó quá ủy mị, không xứng đáng với tài năng và danh tiếng lẫy lừng của mình.

Ji Bạch Tuyết là một người tự do chỉ nung nấu trong đầu một điều duy nhất: Làm giàu. Trộm bất cứ thứ gì mình thích, đôi khi cũng trộm mướn, nhận tiền thưởng rồi chuồn. Không giống như các “đồng nghiệp” trộm cắp khác, Ji không chơi bời trác táng. Tiền kiếm được cô đều để dành. Để dành làm gì? Để sang Hàn nhuộm da nâu, cô chán ngấy cái biệt danh Bạch tuyết của mình, cô muốn mọi người gọi mình là Ji njnja cơ.

Việc xem mắt trước tiên là để chiều umma Ram, thứ hai là để hỗ trợ cho công việc của công ty , dù sao thì cứ đi xem thử, nếu thấy không thích thì về bảo với umma một tiếng, uống một ly cà phê cũng không có lỗ gì, nghĩ kiểu gì cũng thấy đáng, thế nên So nhà ta tỏ ra khá ngoan ngoãn, trang điểm trang nhã, đến quán cà phê sớm ngồi chờ đối phương.

So vừa hớp một ngụm trà, chợt nghe mấy tên cạnh bàn reo lên

_Đẹp gái quá, đẹp gái quá, nhìn bên kia kìa!

So hóng hớt nhìn theo hướng người đẹp! Vì cô thích nhất là nhìn người đẹp. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy người này mặt đẹp như tượng tạc, mày sắc như kiếm, đôi mắt đen huyền như thể nhìn thấu tâm can người khác, mái tóc dài bồng bềnh như suối, đặc biết là trang phục long lanh lấp lánh khiến So phải chớp mắt liên tục.

Con người sáng chói ấy lại nở một nụ cười chói sáng không thể tả với So

_Chào em! Xin lỗi tôi tới trễ

So mặc kệ không thèm nói câu nào, trong đầu lại bắt đầu tính toán. Nếu lúc này ầm ỹ với cô ta ở đây thì chỉ làm cô bị mất giá .Nghĩ vậy, So xoay người giả bộ như không có chuyện gì

_Không sao, tôi tới đây cũng vì umma tôi thôi

Ri nghe xong câu này, ánh mắt sâu kín, chăm chú nhìn So một lát rồi mới ngồi xuống phía đối diện, cười

_Không ngờ tôi là đối tượng được em chọn xem mắt, tôi hâm mộ em lâu lắm rồi, đến hôm nay mới có dịp gặp mặt, em thật xinh đẹp

So nhướng mày, bày ra vẻ mặt tươi tắn

_Thân thế của tôi thì chắc ngài giám đốc đã biết rất rõ rồi, tôi không cần phải giới thiệu lại chứ? Ok, buổi xem mắt kết thúc.

Dứt lời, So liền đứng dậy định đi, Ri thấy thế, nhanh như chớp túm lấy So kéo lại, quán cà phê vốn đang im lặng nhất thời quay hết cổ lại, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

_Chúng ta sẽ kết hôn chứ?

So nghiến răng trèo trẹo

_Đồ khùng, bỏ tôi ra

Đôi mày đẹp đẽ của Ri nhanh chóng nhíu lại, nhưng miệng thì vẫn cười

_Tôi sẽ cưới em

Lửa giận đè nén đã lâu của So ngùn ngụt phụt lên, trừng mắt nói

_Mau bỏ ra, đồ biến thái

Ri mím môi, dường như đang suy nghĩ cái gì, tay thì vẫn cứ nắm chặt không buông, So nhắm mắt trầm tĩnh hai giây cân nhắc hậu quả, sau đó nhấc đôi giày cao gót 3cm lên, hít sâu một hơi, không chút do dự đạp mạnh xuống.

_Aaa, đau chết mất

So nhướng mày

_Sao, có còn muốn cưới tôi nữa không? Tôi không dùng biện pháp mạnh thì cô cho rằng tôi là con thỏ trắng thuần khiết sao?

Từ trước Ri đã biết đầu óc nhỏ này có vấn đề nhưng không nghĩ là vấn đề lại nghiêm trọng đến chưa cưới mà đã bạo hành được như thế. Ri chỉ biết đứng trân trối nhìn So, rồi bất giác ôm bụng cười sặc sụa

So nhăn mặt

_Đã bị đạp mà còn cười được, không biết umma tuyển chọn hồ sơ cái kiểu gì nữa

Nói rồi xách giỏ bỏ đi, bỏ mặc Ri đứng ngơ ngác nhìn theo, mấy đứa trợ lí xúm xít ở phía sau

_Giám đốc, có cần chúng tôi đuổi theo So tiểu thư không?

Ri khoát tay

_Không cần, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cưới cô ấy

Buổi xem mắt xem như thảm bại, chẳng những không gây dựng được mối quan hệ tốt mà còn gây ra thương tích cho đối phương, không biết về ăn nói sao với umma, đang suy nghĩ mông lung bỗng So giật mình khi cảm giác sợi dây chuyền mình đeo đang trôi về một hướng khác, nói trắng ra là bị giực đồ, bóng đen phóng vút qua mặt So

_YA ! Tên...kia...hộc...hộc...đứng...

Bịch

_Ui da

So nhăn nhó khi nhận ra mặt mình và mặt đường đang hòa làm một

_Haha, chụp ếch đẹp quá

_Tên kia, đã giực đồ mà còn dám chọc quê tôi

So hùng hổ đứng dậy

Bẹp...

Chợt nhận ra cảm giác là lạ nơi bàn chân, So lẽ nhìn xuống bàn chân ngà ngọc của mình

_Aaaaaa

_haha, xin lỗi chị nha, con Bánh Bao mắc quá nên làm bậy ở đây, mà cũng tại chị xớn xơ xớn xác làm gì

So nhăn nhó, lụm cây que quẹt quẹt vô đế giày một cách khổ sở

Tên giực đồ thở dài

_Thôi thôi, lấy dép của tui mang đỡ đi

So tức xịt khói

_Cái đồ ăn cắp ngang phè, tôi không cần dép của cô, trả dây chuyền đây

_Chị có thấy ai đi giực đồ mà dắt chó theo không?

_Nhưng trên tay cô đang cầm sợi dây chuyền của tôi

_Thì sao?

_Thì cô là tên ăn cắp, mau trả đây nếu không tôi báo cảnh sát

_Tên ăn cắp thiệt đang nằm ở đây nè

Nói rồi chỉ tay vào người đang nằm bất động dưới đất

So ngơ ngác

_Là sao?

_Thì nó giực đồ của chị, tôi bắt được nó và tôi giực lại

Lúc này So mới nhìn rõ hơn cái con người ăn nói ngang phè đó, nhìn bề ngoài thì…đúng là một mỹ nhân, da trắng này, môi đỏ này…

_Này, làm gì nhìn tôi ghê vậy?

_Tôi xin lỗi vì đã nghi oan cho em!

_Khỏi cần-nói rồi người lạ dắt con Bánh Beo te te đi

_Á, khoan đã- So đuổi theo

_Chuyện gì?

_Làm ơn trả tôi cọng dây chuyền

_Không, bây giờ nó là của tôi

_Sao cô ăn nói vô lí vậy?

_Chả có gì vô lí cả, tôi đã giực được của tên này thì nó là của tôi! Chị già béo mau tránh ra, Bánh Bao nó đói rồi!

_Grrr... Nghe cho rõ đây: Điều 1: Cấm gọi tôi già. Điều 2: Cấm chê tôi béo. Điều 3: Cấm nói tôi xấu. Điều 4: Tôi không phải loại dễ ăn hiếp đâu

Vừa dứt lời So lụm chiếc giày lên định sử dụng bạo lực, thì bỗng nhiên cảm thấy toàn thân uể oải, rồi ngã xuống đường xỉu luôn

_ Thôi ráng chịu ở đây chút nha bà chị, mang danh siêu trộm nhưng tôi cũng nghèo lắm không đủ tiền mướn taxi đưa bà chị về đâu!

Nói đoạn quay sang Bánh Bao

_Mình đi thôi Bánh Bao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net