CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cút ra khỏi phòng tao ngay, đồ con hoang.

Đó là tiếng mắng nhiết đứa em tội nghiệp cùng cha khác mẹ của Tiêu Chiến. Anh không thể nào chịu được sự xuất hiện của nó trong ngôi nhà này. Thằng nhóc thật phiền phức tuy nó chẳng làm gì đụng chạm đến anh cả, chỉ đơn giản là anh ghét cái bản mặt lúc nào cũng ủ rũ của nó.

Cũng phải thôi, khi thằng nhóc vừa lên 12 tuổi thì mẹ nó đã bị tai nạn qua đời, ông Tiêu bất đắc dĩ mới đem nó về nuôi, trong nhà này coi như chỉ có ông là người thân duy nhất của nó.
Nhưng lại nói, không phải lúc nào ông cũng có mặt ở nhà để quan tâm chăm sóc nó. Thằng nhóc cứ như bị cô lập trong căn biệt thự rộng lớn, cũng may là còn có Hải Lan , mẹ của Tiêu Chiến không nỡ đối xử tệ với nó, lần nào nó bị Tiêu Chiến ăn hiếp bà cũng ra mặt giúp nó, nên thằng bé cũng rất kính trọng và yêu quý bà như là mẹ nó, nếu không có bà Tiêu chắc có lẽ nó đã bị Tiêu Chiến bức chết từ lâu rồi.

Có thể nói bà Tiêu là một người rất hiền từ, không toan tính hơn thua với ai cả, dù Vương Nhất Bác là con của một người phụ nữ khác với chồng bà nhưng thằng bé cũng đâu có tội tình gì mà bà phải ghét bỏ nó, lỗi là ở người lớn không giữ được sự chung thủy mới đẩy trẻ con vào hoàn cảnh bất hạnh như thế này.

Vương Nhất Bác lẳng lặng đi ra ngoài, nó cũng không muốn chạm mặt Tiêu Chiến vì biết rõ anh không thích nó, bất quá là ngày mai nó phải nộp bài tập về nhà cho giáo viên nhưng bài tập này tương đối khó nên nó mới đánh liều tới tìm anh. Ai ngờ còn chưa kịp nói lời nào đã bị anh mắng chửi thậm tệ, đuổi ra ngoài.

Vương Nhất Bác tự hỏi rốt cuộc nó đã làm gì đắc tội với anh.

- Tiêu Chiến, con lại ăn hiếp Tiểu Bác nữa sao?

Bà Tiêu vừa kịp lúc hai đứa trẻ cãi nhau liền cóc vào đầu Tiêu Chiến một cái thật đau.

- Mẹ - Tiêu Chiến bực tức "A" lên một tiếng - Con thèm để ý nó sao, là nó tự mò đến mà.

Sau đó mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, căn bản không để tâm tới lời bà Tiêu nói.

Bà quay sang Vương Nhất Bác, thấy mắt nó đã rưng rưng, liền xoa xoa đầu nó dịu dàng hỏi.

- Tiểu Bác có chuyện gì vậy con?

- Dạ là...bài tập về nhà, có đôi chỗ rất khó hiểu nên con chỉ muốn... - Nó hít mũi vài cái, trả lời một cách đứt quãng.

- À, dì hiểu rồi... - Bà nói rồi quay về phía Tiêu Chiến vẫn đang chăm chú nghịch điện thoại - Nào Tiêu Chiến, mau giúp em làm bài tập đi.

- Sao? - Tiêu Chiến lập tức rời mắt khỏi màn hình điện thoại ngẩng đầu lên nhìn bà Tiêu. - Tại sao con phải giúp nó? - Rồi lại đảo ánh mắt sắc bén như dao về phía Vương Nhất Bác, cau mày.

- Vì Tiểu Bác là em con.

- Em gì chứ? - Anh nhếch miệng cười khẩy - Nó chỉ là đồ con hoang.

- TIÊU CHIẾN. - Bà Tiêu gằng giọng, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh, nhẹ giọng nói - Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, con không được gọi Tiểu Bác là con hoang.

- Tại sao? Mẹ nó giựt chồng người khác mà, tại sao con không được gọi nó là con hoang chứ?

- Tiêu Chiến, câm miệng cho mẹ. - Bà Tiêu giận dữ quát.

Những lời này Vương Nhất Bác từng câu từng chữ đều nghe rất rõ, mặc dù anh đã mắng chửi nó như thế rất nhiều lần nhưng nó vẫn cảm thấy rất tủi thân. Nó sinh ra là sai sao? Nó được sinh ra bởi một người phụ nữ không có danh phận là sai sao? Bất quá nó cũng chẳng muốn đến đây để bị anh xua đuổi lăng mạ, chỉ là kỳ thực nó không có nơi nào để đi, cũng chẳng có người thân nào để nhờ giúp đỡ.

Nó chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa tấm tức khóc.

- Tiểu Bác...Tiểu Bác.

Bà Tiêu gọi với theo, tức giận giựt lấy điện thoại trên tay Tiêu Chiến quăng về một góc.

- Con, đi xin lỗi và tìm Tiểu Bác về đây cho mẹ.

Tiêu Chiến mở to mắt nhìn bà Tiêu, tỏ vẻ không thể tin được những gì vừa nghe thấy, lại càng không tin bà có thể thẳng tay ném điện thoại của mình đi như vậy. Tất cả đều tại thằng nhóc đáng ghét đó, bảo anh đi tìm nó? Anh muốn nó ra khỏi nhà còn không kịp chứ đừng nói đến chuyện đi tìm nó về lại.

- Không đời nào.

- Con dám cãi lời mẹ?

- Được, vậy thì sinh nhật tới ba mẹ sẽ rút lại lời hứa tặng cho con một chiếc ô tô.

Bà Tiêu nói rồi tức giận bỏ ra khỏi phòng, Tiêu Chiến thừa biết một khi chuyện này đến tai ba anh thì việc mẹ anh vừa nói 100% có khả năng sẽ xảy ra. Bất quá với anh ô tô vẫn là quan trọng hơn nên đành phải hạ thấp cái tôi của mình xuống một chút, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Tiêu Chiến lái xe chạy một vòng quanh khu phố cuối cùng cũng phát hiện Vương Nhất Bác đang ngồi dưới một gốc cây ở công viên gần nhà, gục mặt xuống đầu gối, bờ vai bé nhỏ của nó đang run lên từng hồi.

Tiêu Chiến gạt chống xe, đi đến bên cạnh nó, giở giọng mỉa mai.

- Mày cũng giỏi quá nhỉ? Báo hại tao bị mẹ mắng, còn bắt tao phải đi kiếm mày về, mày quả là rất lợi hại đó, oách con.

- Em xin lỗi. - Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt nó đỏ hoe, ngập nước, nó nhỏ nhẹ nói rồi lại lặng lẽ cuối đầu, đưa tay quẹt đi nước mắt.

- Mày định ngồi đó khóc tới bao giờ? Mau đứng dậy rồi đi về nhà đi trước khi tao mất hết kiên nhẫn. - Anh lớn tiếng dọa nạt nó.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục khóc, dáng vẻ của nó vô cùng uỷ khuất, đáng thương, bất quá Tiêu Chiến lại không hề cảm thấy như vậy, với anh thằng bé làm gì anh cũng cảm thấy nó phi thường đáng ghét, giả tạo.

- Cái thằng nhóc này, mày có nghe tao nói không hả? - Tiêu Chiến bực tức dùng chân đá đá vào người nó.

- Nhưng chân của em... - Nó lên tiếng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, run rẩy kéo cao một bên ống quần lên, ngay mắt cá chân của nó nổi lên một mảng sưng tấy.

Do lúc nãy nó chạy khá nhanh, lại còn vừa chạy vừa khóc căn bản là không nhìn rõ cảnh vật xung quanh nên vấp phải một tảng đá mà ngã xuống. Bất quá không biết làm thế nào, lại trong lúc này càng cảm thấy tủi thân hơn nên chỉ đành ngồi xuống một góc mà tiếp tục khóc.

Anh nhìn mắt cá chân của nó, thoáng giật mình nhưng vẫn là không có biểu hiện gì rõ ràng ra mặt.

- Mày đúng là rất thích gây phiền phức cho tao.

- Vậy bây giờ làm sao?

Anh cau có hỏi nó nhưng thằng bé chỉ lắc lắc đầu, nó kỳ thật không biết phải làm gì. Anh thở dài một hơi:

- Thật sự tao không muốn chạm vào mày đâu, đụng vào người mày tao cảm thấy kinh tởm chết đi được nhưng không còn cách nào khác.

Tiêu Chiến nói rồi ngồi xổm xuống để Vương Nhất Bác leo lên lưng mình, nó có chút ngần ngại, kỳ thật từ trước đến nay nó và anh chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy, thậm chí là nó chưa bao giờ chạm vào người anh.

- Mau lên đi, không tao đổi ý bây giờ.

Tiêu Chiến thấy nó cứ chần chừ, vô cùng mất kiên nhẫn, liền chủ động kéo tay nó đặt lên vai mình.

Continute...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net