14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có hai ngày nghỉ, thật sự là quá ngắn ngủi để nói đến những chuyện sau đó diễn ra giữa Top và Mew. Nhưng chắc chắn rằng, người có tình rồi cũng trở về bên nhau thôi. Hãy gặp lại họ ở cái kết nhé.

Hôm nay cả bốn người JoongDunk, PondPhuwin đều quay lại trường. Do Joong và Pond đã là năm cuối rồi, sau kỳ thi vừa rồi thì cũng đến học kỳ mới, trên trường chỉ còn lại vài môn là cần đến lớp, thời gian còn lại chính là dành cho đi thực tập và làm luận văn tốt nghiệp. Do đó, theo lý mà nói thì họ cũng không cần đến trường nhiều. Phuwin và Dunk đã thống nhất với nhau là cả hai sẽ tự đi học như lúc trước, hai người kia không phải nhọc công đi đi về về.

-Thật sự anh không mệt mà Phuwin, để anh đưa em đi học nhé ?

Nhưng Phuwin vẫn là một mực không đồng ý, cuối cùng Pond vẫn phải nghe theo lời nóc nhà.

Hôm nay được một ngày không phải đi thực tập, cũng chẳng có lịch học, thế nên anh đã bí mật lên trường muốn đợi bảo bối nhỏ của mình tan học sau đó sẽ đưa cậu đi chơi, coi như bù đắp cho mấy ngày bận rộn không thể thường xuyên ở cạnh cậu.

-Au ~ P'Pond ? Sao anh lại ở đây vậy ?

-Anh đến đón người người của mình v...

Phuwin vội chạy đến bịt miệng Pond, hai má đỏ ửng, lí nhí nói "Ai đã là người của anh chứ ?". Pond cũng tranh thủ cơ hội, nắm lấy tay Phuwin đang che miệng mình, đưa lên hôn một cái rõ to.

-P'Pond !

Hiện tại Phuwin đang ôm gương mặt đỏ hơn cả cà chua vì bị Dunk và bạn bè trêu chọc, im lặng ngồi bên ghế phụ lái.

Pond nhìn mèo nhỏ nhà mình đầy cưng chiều, biết người kia đang ngại nên cũng không chọc nữa. Vì Phuwin không như Dunk, cậu mà ngại quá thì sẽ hóa giận, sau đó người lãnh hậu quả sẽ là Pond, thế nên anh vẫn là có chọc nhưng không dám chọc quá nhây hay làm cậu giận đâu.

-Hôm nay em muốn ăn gì ?

Pond nghĩ có lẽ bé cưng của mình học cả ngày đã mệt và đói rồi, phải mau mau tìm gì đó ngon ngon để em ấy nạp vào mới được. Và tất nhiên vẫn là phải theo ý em ấy rồi.

-Gì cũng được, anh chọn đi.

Rồi, rồi. Tới nữa rồi, Phuwin là đang muốn trả thù anh vì ban nãy đã để em bị bạn bè trêu đây sao. Một câu "Gì cũng được" này nó không đơn giản tí nào. Lần trước đi hẹn hò Pond cũng hỏi vậy, nhưng sau khi anh liệt kê các món ra thì Phuwin Tang lại chẳng ưng ý món nào, chọn qua chọn lại cả nửa ngày cũng không biết ăn gì.

Pond thích một hơi thật sâu, cố vận dụng não bộ hết công suất để suy nghĩ. "Gì cũng được, anh chọn đi, nhưng phải vừa ý em".

-Chỗ này sao ?

-Ừa, đồ Nhật chỗ này làm rất ngon, anh và Joong thường ghé qua đây lắm. Anh không biết em đã thử qua chưa, nhưng nếu chưa thì hôm nay thử đi.

Pond sau một hồi suy nghĩ thì đã chở Phuwin đến một nhà hàng Nhật nổi tiếng trong trung tâm thành phố. Ngày trước khi chưa cùng Phuwin hẹn hò, anh thường cùng Joong đến nơi này. Đây cũng là nơi ghi dấu tình bạn đẹp giữa anh và hắn, bởi vì sau mỗi bữa ăn đều là một câu chuyện về "mấy mi tằng, hôm nay mày trả đi". Lúc order hết mình, lúc nhìn bill hết hồn.

Phuwin nhìn cũng không có vẻ gì là phản đối, thế là cả hai cùng nhau vào bên trong. Chỉ có đều Pond cảm thấy hình như Phuwin đối với nơi này còn quen thuộc hơn cả anh thì phải. Nhìn phản ứng của nhân viên và bếp trưởng khi thấy Phuwin ai ai cũng chào hỏi, vẻ mặt hớn hở.

-Em từng đến đây rồi sao ?

-Không, đây là lần đầu.

Pond không tin, anh chắc chắn là mèo nhỏ đã đến đây rồi, không những đến mà còn đến rất nhiều lần, có thế thì mọi người ở đây mới có thái độ thân quen như vậy.

Các món ăn hôm nay phục vụ lên có vẻ nhiều hơn bình thường thì phải, Pond cảm thấy vậy. Không những vậy mà phục vụ còn bưng lên cho họ những món mà Pond lẫn Phuwin đều không order, sau đó chỉ bỏ lại một câu "đây là khuyến mãi ạ". Pond ôm một bụng nghi hoặc, khuyến mãi cái gì chứ, rõ ràng là đặc biệt làm riêng cho bọn họ mà. Đến khi tính tiền thì chân tướng đã được sáng tỏ.

Nhân viên không chỉ không tính tiền, mà cả quản lý cũng xuất hiện, niềm nở đi đến bên bàn của hai người.

-Phuwin, lâu rồi không gặp. Thế nào, các món hôm nay phục vụ tốt chứ ?

-Vâng, ngon lắm ạ. Cảm ơn anh và mọi người rất nhiều.

Rồi anh quản lý lại đá mắt sang Pond, người hiện đang ngồi nhìn mà không hiểu gì.

-Đây là bạn em sao ?

Phuwin nhìn Pond một cái, rồi lại xoay sang mỉm cười bảo với người kia.

-Là người yêu của em. Anh ấy cũng thường hay đến đây lắm. Sau này anh và mọi người nhớ phải để ý người này dùm em. Xem xem anh ấy có dẫn người khác đến đây không, nếu có thì lập tức thông báo em.

Phuwin vừa nói vừa cười. Quản lý nghe xong cũng vui vẻ gật đầu đáp lại.

-Được, được. Nếu sau này mà bọn anh thấy cậu ấy dẫn ai khác đến đây thì nhất định sẽ nói cho em biết.

Sau một lúc thì Pond cũng đã biết, hóa ra nhà hàng này là của gia đình Phuwin, hèn gì tất cả mọi người đối với cậu lại niềm nở thân quen đến như vậy. Trước lúc quen Phuwin anh đã biết là gia cảnh nhà cậu tầm cỡ thế nào. Nhưng kể từ khi ở bên nhau thì không ai quan tâm đến gia cảnh của ai cả, đều cả hai quan tâm là đối phương đối với mình ra sao thôi.

-Pond, anh cùng em về nhà chính một chút nha. Lần trước về thăm nhà, em để quên ít đồ.

-Được, anh đưa em về.

Quen nhau cũng được một thời gian rồi, đây là lần đầu Pond nghe Phuwin nhắc đến "nhà chính" gì đó. Là nhà cậu ở cùng ba mẹ đó sao ? Pond thoáng chốc cũng muốn xem thử, thế nên anh liền đánh lái trở lại mà đưa Phuwin về nhà cậu.

-Phuwin, đây là nhà sao ? Nó rõ ràng là cái cung điện mà.

Tốn khoảng hai mươi phút thì cả hai cũng đến nhà Phuwin. Pond kinh ngạc khi lần đầu nhìn thấy nhà người yêu. Nhà anh đã to lắm rồi, nhưng nhà Phuwin còn to hơn, nó gấp cỡ bốn năm lần nhà anh. Chỗ này dành cho năm gia đình ba thế hệ ở còn được.

Phuwin nhìn biểu cảm biến hóa đa dạng trên mặt người yêu mình thì chỉ liếc lắc đầu cười.

-Mau vào thôi.

Cậu khoác tay anh, cả hai cùng nhau vào trong sảnh chính ở tầng trệt. Nơi đây bình thường không dùng để làm gì cả, nên mẹ cậu cho trưng bày tranh và đồ cổ ở đây, trông cứ như một triển lãm nghệ thuật vậy, ai muốn vào xem tranh hay tham quan kiến trúc ngôi nhà hoặc mượn bối cảnh để chụp ảnh cũng được. Bởi vì nhà cậu không ai sinh hoạt ở tầng này cả. Chủ yếu là từ tầng ba trở lên.

-Đây là phòng của em.

Nói là phòng vậy thôi, chứ thật ra là toàn bộ cả một tầng của dãy nhà phía đông đấy.

-Phuwin, em có chắc đây là phòng của em không ? Nó làm phòng hội nghị còn được đấy.

Phuwin chỉ phì cười chứ không nói gì, cậu đang bận đi tìm đồ của mình. Pond đi đến bên một kệ tủ, nhìn bao quát một lượt các món đồ trang trí đắt đỏ trên đó, xong lại vòng qua một kệ sách, trên đó không có nhiều sách nhưng lại có nhiều album ảnh.

-Phuwin, anh có thể xem cái này không ?

Pond giơ lên một quyển album để Phuwin xem, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ cậu thì mới mở ra. Bên trong vậy mà là toàn bộ hình ảnh chụp bé nhà anh từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành, Pond xem hết quyển này đến quyển khác. Mỗi quyển album như vậy là một giai đoạn của Phuwin. Pond xem đến phát mê, anh tự cảm thán "Sao Phuwin nhà mình lại đáng yêu như vậy !?" "Hóa ra em ấy xinh đẹp và giỏi từ nhỏ à !?" hay là "Xem tấm ảnh này này, hai má bánh bao khi đó dễ thương thật!".

-Anh đang xem gì vậy ?

Phuwin từ sau choàng tay qua cổ ôm lấy người yêu, đầu đặt lên vai anh, má mềm mềm dụi dụi lên sườn mặt người kia.

-Đang xem hình của bé đây. Phuwin à, thật không ngờ là em lúc trước lại dễ thương như vậy. Anh đang tự hỏi tại sao mình không gặp nhau sớm hơn ?

-Để làm gì ? Bây giờ chẳng phải đang ở bên nhau rồi đó sao ?

Pond lắc đầu, anh kéo Phuwin lại ngồi trên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo cậu.

-Gặp như này là trễ rồi. Lãng phí biết bao thời gian.

Chụt ~

Phuwin bất ngờ hôn lên má anh một cái khiến Pond ngạc nhiên, tim cũng bất đầu đập loạn. Sau vài giây thì ...

-Phuwin Tang, em giỏi lắm, dám lợi dụng lúc anh không đề phòng mà hôn trộm anh.

-Em không có hôn trộm, em là hôn công khai.

-Anh không biết, anh cũng phải hôn lại mới được.

Nói rồi Pond liền giữ lấy đôi má trắng trắng mềm mềm kia hôn tới tấp. Đang lúc này thì cánh cửa bật mở.

-Phuwin à, ba mẹ về r ...

Quặc ~ quặc ~ quặc ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net