Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, để bắt đầu buổi học đầu tiên tại trường trung học Lincoln High School, Samantha quyết định xõa mái tóc xoăn của mình ra. Nhưng đó lại là một điều sai lầm. Trông cô cứ như "người rừng" vậy vì tối qua cô mới gội đầu nên tóc rất dễ bung.

Một chiếc school bus ghé đến, Samantha nhanh chóng leo lên. Phút giây cô xuất hiện, mọi ánh mắt đổ dồn sang chứa đầy sự ngạc nhiên. Samantha mỉm cười với bọn họ nhưng chẳng ai thèm đáp lại. Cái cảm giác thất vọng y hệt như ngày hôm qua chợt ập tới.

Cô bắt đầu đi tìm chỗ ngồi. Trên chiếc xe schoolbus đã kín người, và cũng không học sinh nào có ý định nhường chỗ cho người mới lên, hay đúng hơn là cho một người với cái vẻ bề ngoài đó. Samantha đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đứng trong suốt quãng đường đến trường. May mà sáng nay thể trạng của cô cũng khá tốt.

Bỗng, có ai đó lên tiếng gọi:

- Bạn gì ơi, ở đây còn một khoảng trống này! Nếu thích thì cứ lại đây ngồi với tớ!

Vội quay sang, Samantha trông thấy một cô bạn gái khá hiền lành, xinh xắn với phong cách ăn mặc cực ổn đang vẫy tay với mình. Cô vô cùng bất ngờ, mừng rỡ và liền bước đến.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm!

- Không sao đâu mà. Buổi sáng sớm nếu phải đứng như thế thì khó chịu lắm.

Cô bạn đó dịch qua một chút cho Samantha ngồi xuống bên cạnh.

- Cậu tên gì? - Cô bạn vui vẻ hỏi.

- Tớ là Samantha Lawrence, học sinh cuối cấp mới chuyển đến trung học Lincoln High School. Hôm nay chính là buổi học đầu tiên của tớ.

- Ồ vậy à? Thảo nào trông cậu hơi xa lạ, vì thế tớ cũng muốn chúng ta làm quen với nhau và trở thành bạn. Tớ tên Ashley Cooper, ước mơ lớn nhất trong đời là chỉ số IQ có thể đạt tới mức 150 để đậu được vào đại học Harvard.

- Ừ, ước mơ của cậu rất đẹp. - Samantha mỉm cười đáp - Và nhất định nó sẽ trở thành hiện thực thôi. Ý tớ là ước mơ về trường Harvard ấy.

- Cảm ơn cậu vì đã an ủi, nhưng tớ nào có được thông minh như vậy. Còn cậu thì sao? IQ của cậu là bao nhiêu thế?

- Ừm... IQ của tớ hả? Tớ cũng không nhớ rõ nữa nhưng chắc 180 gì đó.

- Thật ư? - Ashley kinh ngạc.

Samantha không trả lời mà gật đầu.

- Cậu đúng là một thiên tài mà! Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tớ đã đoán ra rồi.

- Vậy ngoài ước mơ vào đại học Harvard thì cậu còn ước muốn nào nữa không?

- Có chứ. Tớ rất thích trở thành một nhà thiết kế thời trang hay stylist, người chuyên tạo phong cách cho người khác. Dường như giấc mơ này có khả thi hơn.

- Đúng rồi, phong cách của cậu cực ổn!

- Cảm ơn nhé, Sam.

- Ừm... Còn phong cách của tớ, cậu thấy như thế nào? - Samantha hồi hộp hỏi.

- Ờ... - Ashley có vẻ bối rối, không biết phải đưa ra câu trả lời ra sao vì sợ sẽ làm mất lòng người bạn mới quen.

- Thôi, cậu không cần phải nói đâu. Tớ biết mình dị hợm mà...

- Không...

- Chỉ bởi vì tớ chẳng biết cách kết hợp mọi thứ. Tớ là người mù đối với thời trang nhỉ? - Samantha cười nói.

- Cũng còn tùy vào cảm nhận của từng cá nhân. Nếu cậu cảm thấy thoải mái với những gì đã chọn thì không nhất thiết phải thay đổi nó. Chẳng ai có quyền bắt người ta thay đổi khi họ không muốn, dù thế nào đi nữa.

- Nhưng tớ để ý thấy mọi người xung quanh có vẻ không thích cách ăn mặc của mình.

- Mặc kệ họ chứ!

- Nếu vẫn giữ nguyên như vậy thì tớ sẽ bị ghẻ lạnh và cô độc.

- Cậu còn có tớ làm bạn đây mà!

- Ừ, phải rồi!

- Tớ muốn kết bạn vì chính con người và trí thông minh của cậu, Sam à. Vẻ bề ngoài chẳng nói lên được điều gì cả.

- Cậu đã làm tớ vui lên nhiều rồi đó, Ashley.

Hai cô bạn tiếp tục trò chuyện thật vui vẻ suốt quãng đường còn lại và trở nên thân thiết với nhau hơn.

Chiếc school bus đã chạy đến nơi, Samantha cùng Ashley bước xuống. Giống như ngày hôm qua, những học sinh vẫn đứng rải rác xung quanh. Tuy nhiên sự chú ý của họ dành cho Samantha có vẻ giảm so với ngày hôm qua.

- À, cậu có thời khóa biểu của mình chưa? - Ashley hỏi.

- Chưa, tớ cũng đang định đi lấy rồi vào học luôn đây.

- Thế thì đi với tớ nhé! Tớ vừa được thông báo có vài tiết thay đổi.

- Ừ. Tớ vẫn chưa nắm rõ vị trí các phòng học cho lắm. Nếu cậu chỉ dẫn thì may quá.

- Ta đi nào!

Sau khi cập nhật thời khóa biểu của riêng mình, hai cô bạn cùng so sánh với nhau để xem giữa bọn họ có trùng được tiết nào không.

- Ồ ồ, một tiết Khoa học này, một tiết Lịch sử và cả một tiết Đại số nữa! Tớ không ngờ lại tình cờ như vậy. - Ashley thích thú - Chắc người xếp thời khóa biểu đã biết được chúng ta là một cặp B.F.F mới nên cố ý sắp xếp thế đấy!

- Ừ, tớ cũng rất vui.

Nếu trong một buổi học có tất cả bảy tiết thì khoảng nửa số đó Samantha và Ashley được ngồi chung phòng. Nhờ vậy mà Samantha không phải cảm thấy quá lạc lõng.

Trong giờ học, cho dù bất cứ môn nào thì cũng là sân khấu để cô tỏa sáng. Mọi người đều bất ngờ với học sinh mới chuyển đến, vừa khó chịu vừa đố kị. Ashley rất tự hào và luôn khoe rằng đó chính là người bạn mới của mình.

Giờ ăn trưa đến. Hai cô bạn cùng xuống căn tin. Lấy đồ ăn xong, Samantha chỉ tay về phía cái bàn nằm ở chính giữa và bảo:

- Chúng ta ra chỗ đó ngồi nhé!

- Ồ, không được đâu.

- Tại sao vậy? - Cô ngạc nhiên.

- Đó là bàn của Krad.

- Bàn của ai cơ?

- Cậu không cần phải biết. Chúng ta còn nhiều chỗ khác nữa cũng rất thoải mái mà.

- Tớ chỉ nghĩ đây là một nơi công cộng chứ không phải thuộc quyền sở hữu riêng của ai đó thôi.

- Cậu nhầm to!

Samantha và Ashley đến một cái bàn nhỏ hơn và cách đó không xa lắm. Vừa đặt người ngồi xuống, hai cô bạn cảm nhận rất rõ rệt có một đám người sượt qua mình. Ashley vẫn bình thản vì đã quen với việc này, nhưng Samantha thì quay lại nhìn... và cực kì bất ngờ khi nhận ra Brad Nelson cùng một tốp con trai, trông ai cũng như "công tử bột". Họ dừng lại tại cái bàn to ở chính giữa mà cô vừa có ý định ngồi vào.

Brad đã trông thấy Samantha khi cô đang giương mắt nhìn cậu ta chăm chú, tuy nhiên lại quay đi ngay chỗ khác sau vài giây dù biết đó chính là cô gái mua nước ngọt ở cái máy bán tự động "cứng đầu" ngày hôm qua. Samantha bèn đứng dậy.

- Này, định đi đâu vậy Sam? Mau ăn trưa đi chứ!

- Chờ chút, tớ cần phải gặp một người.

- Cậu gặp ai?

Thấy cô bạn thân bước đến chỗ không nên tới, Ashley lo lắng:

- Đừng, Sam...

Brad rất sốc vì không thể ngờ người đang đứng ngay trước mặt mình lại là một cô gái với mái tóc không được chăm sóc cẩn thận cho lắm. Xưa nay chưa ai dám chủ động tới gần cậu ta, chẳng phải vì sợ mà do thiếu sự tự tin. Cả căn tin đều hồi hộp chờ xem phản ứng của Brad sẽ như thế nào.

- Xin chào, tớ là Samantha Lawrence. Cậu còn nhớ tớ không? Hôm qua chúng ta đã mua Coke cùng nhau đấy! - Samantha vui vẻ nói.

- Ờ... Tôi nhớ. - Brad tỏ ra không quan tâm.

- Chỉ là lúc đó chúng ta vẫn chưa nói chuyện được nhiều, lại gặp cậu ở đây nữa nên tớ muốn nói thêm vài điều thôi mà. Rất vui khi làm quen với cậu. Hi vọng bọn mình có thể là bạn.

Một tiếng ồ chế nhạo vang lên, tiếp theo là giọng của ai đó:

"Người như cô ta mà đòi làm bạn với Brad sao?"

Samantha vội ngó qua để xem ai vừa nói những lời cay độc này. Mọi người liền quay đi để tiếp tục với bữa trưa. Ashley thấy vậy thì quyết định ngừng ăn và bước tới chỗ bạn thân.

- Sao cũng được. - Brad đáp.

- Cậu có muốn uống cam ép không? - Samantha chìa lon nước ra trước mặt cậu ta mời.

- Không, cảm ơn.

- Ừm. - Cô cảm thấy hơi tiếc vì lời từ chối đó - Mà tớ có thể ngồi ăn trưa với cậu chứ?

Lần này thì tất cả đều đồng loạt dán mắt vào Samantha. Cả mấy tên con trai ngồi cùng bàn với Brad cũng ngẩng lên.

- Sam, cậu bị làm sao vậy hả? - Ashley khẽ hỏi.

- Tớ chỉ muốn kết thêm một người bạn mới thôi.

- Nhưng không phải lúc nào cũng thực hiện được điều đó một cách dễ dàng đâu, đặc biệt là đối với...

- Brad, ý cậu thế nào? - Samantha chẳng thèm nghe.

- Ờ...

- Tất nhiên không được rồi. - Một giọng con gái "nhẹ nhàng" cất lên.

Đó chính là Kimberly Morgan, bạn gái của Brad. Cô ta trông na ná như người yêu mình: sở hữu ngoại hình đẹp, tóc vàng, diện đồ hiệu đắt tiền. Còn tính tình thì... cũng từa tựa Brad. Samantha bỗng nhớ ra đó cũng chính là người cô vẫy tay chào ngày hôm qua nhưng không hề được đáp lại. Bây giờ mới có dịp nhìn rõ hơn Kimberly, và biết rõ cô ta là ai khi cô ả choàng cánh tay lên vai Brad hỏi:

- Cưng à, tớ ngồi đây ăn trưa với cậu nhé?

- Okay! Lại đây nào Kim!

Sau đó, Kimberly ném lại một ánh mắt như vừa có ý cảnh cáo vừa khinh thường.

Samantha rất buồn và hụt hẫng. Cô vân vê lon nước cam trong tay mà chẳng biết phải làm gì.

- Chúng ta ăn trưa tiếp thôi Sam. - Ashley nói - Mặc kệ bọn họ.

- Cậu ấy là bạn gái của Brad sao?

- Ừ, Kimberly Morgan, đứa giàu nhất trường trung học Lincoln High School này, và cũng tỉ lệ thuận với độ xấu nết.

- Cậu ấy trông xinh đẹp đấy chứ?

- Việc gì phải bận tâm đến Kim? Cả tên Brad kia nữa!

- Hóa ra từ Krad cậu vừa nói có nghĩa là...

- Đúng vậy, Kim và Brad.

Samantha đành thở dài. Hai cô bạn quay trở về chỗ ngồi của mình.

Trong suốt bữa ăn trưa hôm đó, thỉnh thoảng Samantha lại khẽ liếc qua bàn bên kia và lần nào cũng bắt gặp cái cảnh hai người đó âu yếm với nhau. Cô đành phải chấp nhận sự thật này, đồng thời cảm thấy thật tủi thân.

Giờ ăn trưa đã kết thúc. Còn nửa tiếng mới vào tiết học tiếp theo - Đại số. Ashley kéo Samantha vào toilet nữ để tranh thủ "tút tát" lại nhan sắc trước khi vào học.

Samantha đứng nhìn bạn thân thoa son mà chẳng biết làm gì, nên quay qua nhìn bản thân mình trong gương. Cô đưa tay vuốt lên mái tóc cho nó đỡ bù xù.

- Cậu nên buộc lại hết cho gọn. - Ashley lên tiếng - Như vậy sẽ tôn được gương mặt sáng sủa của cậu, Sam à.

- Ừ, phải rồi. Nhưng tiếc là tớ không mang theo dây buộc.

- Ồ, đừng lo. Tớ luôn có sẵn những thứ đồ này bên mình.

Ashley đóng nắp cây son môi rồi lục tìm trong túi xách Chanel của mình một lúc, sau đó đưa cho Samantha một sợi chun màu đen và một cái lược. Tuy nhiên, loay hoay mãi cô vẫn chẳng buộc nổi mái tóc của mình.

- Nào, để tớ giúp cậu.

Ashley là một chuyên gia trong mấy chuyện tóc tai làm đẹp này. Cô dùng lược chải vào mớ tóc trên đầu Samantha, nhưng bất ngờ lại bị rối cứng một chỗ.

- Ouch!

- Xin lỗi vì làm cậu đau. Tớ phải chải ra cho mượt hết. Kiên nhẫn tí xíu nhé. Sẽ nhanh thôi!

- Ừ, nhưng cậu nhớ nhẹ tay giúp tớ.

- Okay.

Khoảng vài phút sau, tóc của Samantha trông đã ổn hơn trước rất nhiều, bằng chứng là có thể dùng lược chải vào bất cứ chỗ nào mà vẫn không bị rối. Ashley túm gọn mớ tóc, dùng sợi dây chun để cố định lại và để một chút mái cho Samantha nhìn trẻ trung hơn. Thực sự bây giờ trông cô rất đáng yêu. Sau đó, Ashley còn dùng thỏi son màu hồng đánh nhẹ lên môi cô bạn mình.

- Cảm ơn cậu, tớ thấy tự tin hơn rồi. - Samantha hài lòng nói.

- Có gì đâu. Đẹp hay không căn bản là nhờ khuôn mặt của mình thôi.

Chuông vào lớp reo lên ngay sau đó. Hai cô bạn dắt tay nhau cùng đến phòng học môn Đại số.

- Có vài bài tập khó quá, tớ chịu chẳng biết đường nào mà lần cả. Cậu giúp tớ được không Sam? - Ashley bắt đầu lôi đống sách vở ra sau khi đã ngồi vào bàn.

- Ừ, cứ đưa tớ xem.

- Đây này, bài về hàm số ấy. Tớ không muốn trở thành kẻ lười biếng nhưng thực sự là rất khó.

Samantha đọc thầm đề bài một lúc, rồi nhanh chóng tìm ra cách giải ngay. Cô bắt đầu hướng dẫn sơ qua cho Ashley.

Bỗng dưng, Samantha cảm nhận rất rõ có một người thật đặc biệt vừa bước vào căn phòng này. Quả đúng như vậy, chính là Brad Nelson. Vì cô và Ashley đang ngồi ở bàn đầu nên Brad đã phát hiện ra họ liền lúc đó, và lần này thì khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên vì vẻ bề ngoài khá mới mẻ của Samantha: mái tóc rối, xù đã được buộc lên gọn gàng cùng với làn môi hồng đầy nữ tính.

- Brad! - Cô mừng rỡ.

Nghe thấy thế, Ashley cũng ngẩng lên nhìn.

- Chào. - Cậu ta vui vẻ đáp.

- Cậu có tiết Đại số vào giờ này sao?

- Ừ, cậu cũng vậy à?

- Đúng rồi. Tớ không ngờ lại trùng hợp đến như thế đấy! Bọn mình sẽ được gặp nhau hằng ngày.

- Có gì đâu. Chuyện này vẫn thường xảy ra mà.

Brad tiến đến một chiếc bàn phía sau đó hơi chếch qua bên trái và ngồi xuống.

- Cậu đã biết trước về việc này chưa? - Samantha quay sang Ashley hỏi.

- Việc gì cơ?

- Brad cũng cùng giờ Toán với chúng ta đấy!

- Không, tớ mới đổi thời khóa biểu thôi mà.

Samantha nghĩ ngợi một lúc. Sau đó, cô kéo tay Ashley đi tới chỗ bàn cuối lớp.

- Xuống đây nào!

- Tại sao cậu lại muốn thế này chứ? Chẳng phải chúng ta sẽ học tốt và tập trung hơn nếu ngồi gần giáo viên sao?

- Cứ yên tâm, có thắc mắc gì hãy hỏi tớ.

- Được, cậu hứa đấy nhé?

- Tất nhiên rồi.

Mục đích Samantha làm vậy là để có thể thoải mái ngắm nhìn Brad mà không sợ sẽ bị phát hiện. Sau khi giáo viên vào lớp, rồi bắt đầu bài giảng, cô say mê ngắm nhìn cậu ta thực hiện từng hành động nhỏ: mở sách, xoay bút, nhịp chân...

Cứ tưởng sẽ chẳng ai nhận ra điều này, nhưng khi Ashley quay lại hỏi bài thì Samantha có vẻ như không được tập trung cho lắm.

- Cậu làm sao thế?

- À, tớ chỉ đang suy nghĩ thôi.

- Nhưng mắt cậu không hề nhìn vào trang sách hay lên bảng. Cậu suy nghĩ về chuyện khác hay là nhìn một cái gì đó phải không?

Samantha chỉ lắc đầu rồi đáp:

- Cậu quay lên đi. Tớ vẫn ổn mà.

- Thôi được rồi.

Suốt giờ học còn lại, Ashley dù không còn thắc mắc gì về bài học nữa nhưng vẫn từ từ quay người xuống nhìn Samantha, và nhận thấy ánh mắt của cô bạn thân đang dán chặt vào Brad Nelson... nên đã biết được chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lovestory