Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông reo lên một lần nữa báo hiệu kết thúc tiết Đại số. Các học sinh bắt đầu đứng dậy và từng người bước ra khỏi phòng. Samantha tiến đến chỗ Brad.

- Chào cậu.

- Ờ, chào... Cậu tên gì nhỉ? - Brad vừa kéo khóa ba lô vừa cau mày hỏi.

- Samantha Lawrence, cậu quên rồi sao?

- À, chỉ là tớ phải suy nghĩ quá nhiều chuyện. Với lại hình như mới nghe cậu giới thiệu tên một hai lần thôi.

- Ừ, chắc vậy.

- Mà cậu có việc gì muốn nói với tớ không?

- Về chuyện hai chúng ta có thể làm bạn, cậu đã trả lời sao cũng được nên tớ phải hỏi lại một lần nữa.

- Thì là bạn. - Brad miễn cưỡng đáp.

Samantha cực kì mừng rỡ khi nghe câu trả lời đó.

- Thật chứ?

- Nếu cậu thích.

- Vậy... Cho tớ số điện thoại được không?

- Để làm gì? - Cậu ta ngạc nhiên.

- Để tiện liên lạc hơn ấy mà. Nếu gặp gì khó khăn chúng ta có thể dễ dàng giúp đỡ nhau!

- Cậu giúp được gì cho tớ?

- Thì bài tập về nhà đó. Có chỗ nào còn thắc mắc cứ việc hỏi tớ.

Brad đắn đo một lúc, rồi hỏi lại:

- Chắc là cậu học giỏi lắm nhỉ?

- Không hẳn thế, nhưng tớ nắm rất vững các kiến thức đã học.

- Okay. - Cậu ta gật đầu hài lòng, sau đó ghi cho Samantha số điện thoại của mình vào một mảnh giấy.

- Cảm ơn nhé! - Cô vội đón lấy nó.

Hai người ra trước cửa phòng học và tạm biệt nhau. Ashley đã chứng kiến thấy hết những điều cô bạn thân vừa nói và làm, và cảm thấy chuyện này có gì đó rất không ổn.

- Tại sao cậu lại muốn lấy số điện thoại của tên Brad?

- Tớ đã nói lúc nãy rồi, là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ.

- Kimberly mà biết thì cậu sẽ không yên ổn với cô ta đâu.

- Nhưng việc tớ làm có gì là sai?

- Bạn gái của Brad chẳng cần phân biệt bất cứ chuyện nào đúng hay không đúng, chỉ cần trái ý là cô ta sẽ không bỏ qua. Tin tớ đi, tớ đã học ở ngôi trường này lâu hơn cậu mà!

- Kimberly có thể nhỏ nhen và ích kỉ đến mức nào?

- Cô ta sẽ giở những trò hèn hạ chẳng mấy tốt đẹp để bôi nhọ cậu. Trước đây Kim cũng đã từng làm thế với nhiều người rồi. Nếu bất cẩn cậu chắc chắn không phải ngoại lệ đâu, Sam à. Cô ta còn có cả một đám tùy tùng đi theo mình nữa. Mặc dù từng được ngỏ lời mời vào nhóm của Kim nhưng tớ đã từ chối vì thấy sao sao ấy. Kết quả là từ lúc đó cô ta cạch mặt tớ luôn, không cho phép tớ giao lưu với bất cứ ai trong đám bạn đó, và cũng chẳng còn nhận được một lời mời dự tiệc nào nữa.

- Tớ không sợ đâu. Đằng nào với vẻ bề ngoài xấu xí này thì tớ cũng chẳng có tí danh dự nào rồi. Brad và tớ chỉ là bạn bình thường, Kimberly muốn nghĩ sao thì cứ nghĩ.

- Có thật không đấy, Sam? - Ashley đầy vẻ ngụ ý.

- Ý cậu là sao?

- Ừm... Đi theo tớ!

Sau khi dẫn Samantha đi vào toilet nữ, cô ngó nghiêng xung quanh rồi đóng kín cửa lại.

- Chuyện gì không thật cơ? Mà sao phải vào tận đây?

- Cậu thích Brad Nelson, đúng chứ?

Samantha bị bất ngờ khi được nghe câu hỏi đó. Cô chỉ ấp úng:

- Ờ...

- Hãy trả lời thật lòng, không phải giấu đâu. Tớ nhìn là biết hết.

- Ừ, thì tớ cũng có một chút tình cảm với cậu ấy... - Cô ngượng ngùng thú nhận.

- Biết ngay mà! - Khuôn mặt Ashley trông cực kì thất vọng. Cô bắt đầu đi vòng quanh toilet nữ với vẻ chán chường - Trời ạ, tại sao cậu lại có thể thích được Brad chứ hả Sam? Tại sao?

- Cậu ấy trông thật hấp dẫn... Ước gì một ngày nào đó bọn tớ có thể nói chuyện một cách thân mật, vui vẻ về việc học tập lâu ơi là lâu. Tớ có thể ngồi ngắm nhìn đôi mắt đó cả ngày mà vẫn không chán...

- Brad không phải người như cậu nghĩ đâu! Cậu ta tỏ ra tử tế chẳng qua là chỉ để lợi dụng đám con gái mê mẩn mình thôi. Và cũng chưa chắc chắn được là Brad có thực sự yêu Kimberly không nữa. Cậu đừng để bản thân mình trở thành một trong số họ!

- Cậu yên tâm, chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu. Tớ không có một điều gì để Brad phải lợi dụng hết.

- Thật không?

- Tất nhiên rồi. Cậu nhìn vào tớ thì biết. - Samantha nhún vai nói.

- Vì lo cho cậu nên tớ mới kéo vào tận trong này để hỏi rõ mọi chuyện và đưa ra lời khuyên thích hợp dành cho cậu thôi. Nhưng Sam này, cậu phải hứa với tớ tuyệt đối không được đi quá giới hạn với Brad. Cậu ta vẫn là người đang có bạn gái đấy!

- Ừ, tớ hứa. Mà chắc gì Brad muốn tiến xa hơn với một người như tớ chứ... Chuyện đó là hoàn toàn vô vọng...

- Được rồi. - Ashley mỉm cười hài lòng.

Sau khi mọi khúc mắc đã được giải thích rõ ràng, hai cô bạn rời khỏi toilet và chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

---
Sau bữa ăn tối với bố mẹ, Samantha cứ chần chừ không biết có nên gọi vào số của Brad đã cho hay không. Đống bài tập về nhà cô chỉ cần làm một loáng là đã xong ngay.

Cuối cùng, Samantha cũng nhấc điện thoại lên. Sau vài hồi chuông, một giọng con trai phát ra từ đầu dây bên kia:

- Brad Nelson nghe. Cho hỏi ai đang gọi vậy?

Cô vui mừng đến nỗi suýt làm rơi cả điện thoại. Ít nhất thì Brad cũng đưa cho Samantha số thật của mình.

- Là tớ, Samantha Lawrence đây!

- Ủa? Cậu đấy à? - Brad có vẻ bất ngờ - Ừm... Có chuyện gì không?

- Tớ chỉ muốn hỏi thăm cậu một chút thôi. Bữa tối thế nào?

- À, cũng được. Còn cậu thì sao?

- Rất ngon miệng. Cậu đã làm xong bài tập về nhà môn Toán chưa?

- Chưa. Tớ thậm chí còn chẳng đụng đến nó đây này.

- Vậy cậu làm ngay đi. Việc học quan trọng lắm đấy!

- Tớ biết rồi, nhưng mà...

- Có chỗ nào chưa hiểu thì cứ hỏi tớ!

- Ừ, chờ một chút nhé.

- Okay.

Bên đầu dây kia bắt đầu im lặng. Có lẽ Brad đang đi lấy sách vở.

Đợi bên điện thoại vài phút xong, Samantha đột nhiên nghe cậu ta lên tiếng:

- Cậu mau lật sách ra đi! Bài tập VI trang 13.

- Bài này tớ cũng vừa làm xong. Để tớ nói sơ qua cách giải cho.

- Không cần đâu, cứ đọc thẳng luôn lời giải, tớ sẽ chép vào vở.

- Như vậy không được. Cậu phải tự làm bằng chính sức của mình chứ!

- Tớ chẳng quan tâm. Mà nếu cậu không thích thì thôi, tớ cúp máy nhé!

- Khoan đã!

- Sao thế?

- Thôi được rồi. Cậu cầm bút lên đi, để tớ đọc cho.

- Tốt quá!

Thế là Samantha tiết lộ luôn với Brad cách giải mà không cần một chút hướng dẫn nào. Sau đó thì cậu ta hỏi lân la thêm vài bài nữa, và nếu cô không đồng ý sẽ dọa cúp máy. Tất nhiên Samantha chẳng muốn bỏ mất cơ hội được trò chuyện với chàng trai trong mộng nên chiều theo ý Brad hết. Tiền điện thoại theo đó mà bay vèo đi.

Đọc xong phần giải tất cả các bài tập thì cũng đã muộn.

- Okay, vậy là đủ rồi. Cảm ơn nhé Sam. Tớ không cần phải lo cho sáng mai nữa.

- Có gì đâu mà. Giúp được cậu tớ cũng rất vui.

- Thôi, giờ tớ phải đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon.

- Ngủ ngon. Tạm biệt, Brad.

- Tạm biệt.

Samantha cúp máy mà trong lòng vẫn còn cảm thấy lâng lâng. Được hot boy của trường gửi lời chúc trước khi ngủ không phải là chuyện nhỏ. Cô mong cho ngày mai đến thật nhanh để có thể gặp lại Brad.

Suốt thời gian sau đó, vào mỗi tiết học Đại số, lúc nào Samantha cũng ngồi ngay phía sau bàn của cậu ta, còn bên cạnh là cô bạn thân Ashley. Cả hai con người được xem là sành điệu này lúc nào cũng có những khúc mắc cần giải đáp giúp, nhưng dường như Samantha ưu tiên trả lời cho Brad trước. Ashley hiểu và thông cảm cho hành động này, chỉ mong mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lovestory