Chap 35: Anh đi cùng em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quan Nguyên Bạch cũng từng thấy phụ nữ khóc.

Khi còn là sinh viên, là bạn học, khi đó cô gái tỏ tình với anh, năm ấy anh nói chuyện không có gì đúng mực, so hiện tại tàn nhẫn hơn nhiều, anh sẽ không chừa bất kỳ khoảng trống nào để từ chối. Cô gái khóc như mưa hoa lê trước mặt anh, anh có chút áy náy, nhưng càng thêm cáu kỉnh.

Tiếp đó, là em gái anh Quan Tri Ý, khi còn nhỏ ,em ấy đã khóc to hơn bất cứ thứ gì khi em ấy không thể hoàn thành bài tập hoặc bị anh mắng vài câu vì điều gì đó. Dỗ không được, anh cũng không thèm dỗ nên giao cho ba hoặc là gọi Thích Trình Diễn tới giải quyết.

Anh chưa bao giờ gặp một người sẽ lo lắng như vậy khi khóc trước mặt anh.

Giống như,chỉ cần có thể dỗ được cô thật tốt, chuyện gì cũng có thể làm được.

Nhân viên nhà hàng đều nhìn qua, không biết phát sinh chuyện gì, nhưng thấy ông chủ đang dỗ người nên cũng không quấy rầy nữa.

"Đừng khóc, nếu bây giờ em muốn đi sân bay đem người tìm trở về, anh sẽ đưa em đi. Nếu em không muốn cũng không sao, hôm nay đồ không có lãng phí, đồ ăn cũng có thể tiếp tục làm, cứ coi như...... ăn một bữa ăn ngon, anh đi cùng em."

Chu Phạn Phạn nắm chặt tay, là thất vọng cũng là cực hạn mất mát.

Bởi vì quá nâng niu cho nên mỗi khi mất đi, mỗi lần không được chọn, cô rất dễ gục ngã.

Trong suốt thời gian qua, cô cũng chưa nói qua và cũng không thừa nhận rằng cô thực sự nhớ Phương Đình, cũng rất muốn cô có thể ở bên cạnh bà ấy.

Nhưng Phương Đình không thể, bà ấy có Tiểu Hằng, cũng có một ngôi nhà mới.

Thật ra, cô cũng rất thích đứa em trai này, cậu bé rất đáng yêu. Nhưng đồng thời, cô cũng không kiểm soát được mà ghen ghét, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Hằng trên vòng bạn bè của Phương Đình, nhìn bà ấy chơi đùa với cậu, cô rất ghen tị.

Phương Đình rất ít về nước, lần này trở về, cô rất hạnh phúc và trân trọng từng phút ở bên cạnh bà ấy. Đương nhiên, cũng rất muốn biểu hiện cho bà biết, cô rất quan tâm và nhớ bà ấy rất nhiều.

Thật ra cô cũng biết rõ ràng, lần này vì muốn tạo bất ngờ cho Phương Đình nên không nói cho bà ấy biết, biết rõ không thể trách bà ấy nhưng cô vẫn rất buồn.

Quả bóng chứa đầy oán niệm lúc này một khắc nổ mạnh, cô khống chế không được ủy khuất.

Nhưng dù vậy, nghe được Quan Nguyên Bạch nói có thể đi sân bay tìm bà ấy, cô vẫn là lắc đầu.

Để cô cố ý gọi điện thoại cho Phương Đình làm bà ấy trở lại và để bà bỏ qua những việc gấp ở Mỹ, cô không thể làm được.

Trước mặt mẹ, cô luôn tỏ ra là một đứa trẻ ngoan ngoãn và vui vẻ

Quan Nguyên Bạch sau đó mới biết cô chỉ là muốn phát tiết nên không nói thêm lời khuyên nhủ nào nữa mà đưa tay đặt nhẹ lên lưng cô, vỗ về an ủi.

Suy nghĩ của anh cũng có chút loạn, nhưng trong lúc bối rối, đột nhiên cũng nhận ra lúc ở khu trẻ em ở Nam Tước, Chu Phạn Phạn không thích hợp là cái gì.

Ánh mắt của cô lúc đó, hẳn là cực kỳ hâm mộ.

Cô ở cực kỳ hâm mộ Tiểu Hằng.

Chu Phạn Phạn cũng không để mình suy sụp quá lâu, sau vài phút khóc ngắn ngủi cô liền tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn Quan Nguyên Bạch, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

"Xin lỗi......"

Cô cố kìm nước mắt, giọng nói khàn khàn, chán nản.

Quan Nguyên Bạch nói: "Không có gì phải xin lỗi, là chuyện bình thường."

Chu Phạn Phạn không biết nói cái gì, trong lòng trống rỗng.

Quan Nguyên Bạch nói: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, bánh kem của em nhìn ngon đấy, anh ăn hai miếng nhé?"

Chu Phạn Phạn nhìn bánh kem mà cô đã cẩn thận làm, rầu rĩ gật đầu: "Vậy anh ăn đi...... cho anh đấy."

Nói xong, cô xoay người muốn rời đi.

Quan Nguyên Bạch nhíu mày, vươn tay kéo cô lại: "Mới vừa rồi không phải em cũng muốn ăn bánh kem này sao, một mình anh ăn không hết, cùng nhau ăn đi."

Chu Phạn Phạn do dự một lúc, Quan Nguyên Bạch không đợi cô từ chối, trạng thái này của cô, đi ra ngoài cũng không biết sẽ phát sinh cái gì. Vì vậy anh trực tiếp kéo cô ngồi xuống bàn ăn bên cạnh cửa sổ, vị trí này, là nơi tốt nhất trong nhà hàng.

Quan Nguyên Bạch nói: "Nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi ở đây có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp nhất của thành phố. Hôm nay không ăn là tổn thất lớn nhất của bà ấy"

Chu Phạn Phạn khẽ ậm ừ, lại nói: "Bà ấy cũng không phải cố ý không tới, nếu như bà ấy biết em hôm nay nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho bà ấy, bà ấy nhất định sẽ ở lại ăn bữa cơm này trước, đúng không ......"

Quan Nguyên Bạch ánh mắt chuyên chú mà nhìn cô, chậm rãi nói: "Đương nhiên, không cố ý để em thất vọng."

Chu Phạn Phạn ngước mắt, trong lòng thoải mái vài phần.

Quan Nguyên Bạch nhìn cô cười, nói: "Đừng buồn, ăn bánh kem đi, rất ngon, sẽ không lãng phí đâu."

"Ừm......"

Hai người cứ như vậy yên lặng ăn bánh, một lúc sau, đồ ăn từ phòng bếp được bưng lên, phục vụ hai người, Chu Phạn Phạn hít một hơi thật sâu, nghĩ không nên lãng phí bữa ăn cô cẩn thận lựa chọn và vùi đầu vào ăn.

Trong suốt quá trình, cô cùng Quan Nguyên Bạch cũng không có giao lưu, nhưng có lẽ là bởi vì biết có người bên cạnh, trong lòng cô dần dần bình tĩnh lại, không còn cảm giác suy sụp lúc đầu.

Kết thúc bữa ăn, bánh kem còn hơn phân nửa.

Cũng là, bánh kem cô làm là để bốn người ăn, hai người cũng không thể ăn hết.

Nhưng Chu Phạn Phạn đã rất biết ơn Quan Nguyên Bạch, cũng không biết anh buổi tối hôm nay có cuộc họp hoặc có xã giao nào không, đột nhiên ở đây ăn cơm, không biết có làm phiền đến anh không.

"Quan tiên sinh, hôm nay cảm ơn anh đã cùng em dùng bữa này."

"Không cần, dù sao cũng muốn ăn cơm."

Chu Phạn Phạn nói: "Ừm...... Vậy ăn xong rồi. Vừa rồi bà nội em gửi tin nhắn, em phải về trước, anh thì sao?"

Quan Nguyên Bạch: "Anh đưa em về."

Chu Phạn Phạn lắc đầu: "Không cần, đã quấy rầy thời gian của anh lâu rồi, anh có thể đi làm việc của mình. Em không sao, xe em ở dưới lầu...... Hơn nữa, em muốn về nhà một mình bây giờ."

Quan Nguyên Bạch thấy cô đã bình tĩnh lại, trong lòng cũng bớt lo lắng.

Bây giờ cô có thể muốn có không gian riêng của mình.

Quan Nguyên Bạch cũng không có miễn cưỡng, nói: "Về đến nhà nhắn tin cho anh."

"Ừm."

Chu Phạn Phạn rời đi trước.

Quan Nguyên Bạch sau khi cô đi rồi cũng đặt dao nỉa xuống, không ăn nữa. Sau khi ngồi họp, quản lý nhà hàng tiến tới.

"Quan tổng, những này có thể bỏ đi sao."

"Bỏ đi."

"Được."

Quan Nguyên Bạch nhìn bàn ăn, đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Quản lý dừng lại.

Quan Nguyên Bạch nói: "Đem nửa bánh kem này gói lại, lát nữa tôi mang đi."

Quản lý ngẩn người, sau đó vội vàng nói: "Được, ngài chờ một lát."

——

Quan Nguyên Bạch lái xe trở về Tinh Hòa Loan, khi anh tới cổng, vừa lúc gặp vợ chồng Quan Tri Ý tản bộ trở về.

"Anh! Đã về rồi." Gần đây Quan Tri Ý ở Đế Đô công tác, cho nên buổi tối đều có thể cùng Thích Trình Diễn ở nhà.

Quan Nguyên Bạch gật đầu.

Quan Tri Ý ánh mắt sắc bén, hỏi: "Anh cầm cái gì vậy? Bánh kem sao?"

Hộp bánh trong suốt, đến gần xem mới phát hiện, là chiếc bánh ăn dở.

Quan Tri Ý có chút kinh ngạc nhìn Quan Nguyên Bạch : "Ăn một nửa? Anh còn đóng gói mang về."

"Ừm."

"Chắc là bánh ngon lắm, anh mua ở đâu vậy."

Quan Nguyên Bạch cũng không nói quá thẳng, trực tiếp nói: "Khách sạn đưa."

Khi Quan Tri Ý nghe anh nói như vậy, tự nhiên nghĩ rằng đó là do đầu bếp bánh ngọt của khách sạn làm, mà anh trai đã không ngừng cải thiện, muốn mang nó về nếm thử và chuẩn bị cho sản phẩm mới của khách sạn.

"Để em nếm thử, em vừa ăn cơm xong, muốn ăn một chút tráng miệng."

Nhưng mà, Quan Nguyên Bạch nhanh chóng từ chối: "Không được."

Quan Tri Ý sửng sốt: "Hả?"

Quan Nguyên Bạch ho nhẹ: "...... Lần sau em có thể đến khách sạn nếm thử."

"......?"

Nói rồi, như che chở một kho báu nào đó, anh cầm lấy nửa cái bánh quay vào nhà.

Quan Tri Ý phải mất một lúc để phản ứng, buồn bực mà nhìn Thích Trình Diễn bên cạnh: "Tại sao không được? Như bảo bối vậy."

Thích Trình Diễn nghĩ nghĩ, cười: "Có lẽ, tương đối đặc biệt."

Thích Trình Diễn đã quen biết Quan Nguyên Bạch nhiều năm như vậy, gần đây trong khoảng thời gian này, nhìn thấy được sự khác thường của Quan Nguyên Bạch, mà nguyên nhân khác thường, chính là cô gái nhỏ Chu gia.

Tối nay, chắc là có chuyện liên quan đến cô ấy.

Quả nhiên, nửa đêm hôm đó, Quan Nguyên Bạch đột nhiên gọi điện thoại cho hắn.

Thích Trình Diễn còn chưa ngủ, người trên giường nói khát nước muốn uống nước nên hắn liền xuống lầu, chính là lúc này, nhận được điện thoại của Quan Nguyên Bạch.

"Có chuyện gì, không ngủ được sao."

Quan Nguyên Bạch: "Hỏi chuyện này."

Thích Trình Diễn thoạt nghe ngữ khí nghiêm túc của anh, còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng, vì vậy cũng nghiêm túc lên: "Chuyện gì?"

"Tiểu Ngũ ngày thường nếu buồn bực chuyện gì, cậu sẽ làm như thế nào."

Thích Trình Diễn vững chắc mà ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau mới nói: "Cậu hỏi cái này?"

Quan Nguyên Bạch: "Rất khó đáp sao?"

"Không phải khó đáp, cậu hỏi cái này...... Không phải là muốn đi dỗ ai đó chứ?"

Quan Nguyên Bạch bất mãn nói: "Hỏi cậu một câu, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì. Tớ cảm thấy cậu có biện pháp dỗ Tiểu ngũ, không đến mức cùng tớ nói không nên lời đó chứ."

Đây là lần đầu tiên Thích Trình Diễn nhìn thấy Quan Nguyên Bạch như vậy, cây vạn tuế ra hoa loại sự tình này, phá lệ mới mẻ, "Loại chuyện này mỗi người mỗi khác, cậu có thể dẫn cô ấy đi làm những gì cô ấy thích. Trước tiên có thể ngẫm lại Chu tiểu thư thích làm cái gì đi."

"Em ấy thích làm cái gì......" Quan Nguyên Bạch dừng một chút, lại nói, "Tớ nói là Chu Phạn Phạn sao."

Thích Trình Diễn nghiền ngẫm nói: "Không phải? Vậy không nói nữa, cúp máy đây."

Quan Nguyên Bạch hít sâu một hơi, nói: "Được được được rồi, là cô ấy, cậu chỉ điểm đi, nói cho tớ biết cậu ngày thường như thế nào làm là được."

Thích Trình Diễn biết điều này sẽ xảy ra, cười đắc thắng trước, mới nghiêm túc suy nghĩ: "Tớ làm cái gì không quan trọng, tùy người mà khác nhau, xem đối phương thích gì. Tớ nghĩ, nếu là đối với Chu tiểu thư, cậu không bằng bồi cô ấy theo đuổi thần tượng đi?"

Quan Nguyên Bạch: "?"

Thích Trình Diễn nói: "Để tớ cho cậu một gợi ý, vào ngày 16 tháng này, Tiểu Ngũ sẽ có một buổi biểu diễn thương mại. Đó là buổi biểu diễn được quy tụ bởi hơn chục diễn viên và ca sĩ. Vé cho khán giả tại địa điểm đã chính thức bán ra, còn chỗ ngồi sẽ có người tranh giành. Nếu cậu cảm thấy không thành vấn đề ,tớ sẽ nói người đại diện cùng ban tổ chức cho hai vé, đến lúc đó cậu dẫn cô ấy đi xem."

"......"

"Nguyên Bạch?"

Quan Nguyên Bạch cắn răng nói: "Đây là biện pháp của cậu."

"Đúng vậy, tớ nói muốn làm cái gì cô ấy thích." Thích Trình khẽ nói, "Người cô ấy thích nhất là em gái cậu, cậu không phải biết rõ sao."

"......"

——

Sau khi Phương Đình về Mỹ, đã gọi cho Chu Phạn Phạn ở nước ngoài, và xin lỗi cô một lần nữa.

Chu Phạn Phạn dừng lại một lúc, nói không sao, lại nói cô đã mua một món quà cho bà ấy và đã nhờ người khác mang nó đến cho bà trong vài ngày nữa.

Phương Đình không có nhận thấy cảm xúc của cô, thật vui vẻ mà cùng cảm ơn cô.

Sau khi hai người hàn huyên ngắn ngủi, điện thoại liền cúp.

Chu Phạn Phạn đã bình tĩnh lại, đối mặt với Phương Đình, tất cả cảm xúc đều được giấu kín.

Thật ra không phải cô không muốn biểu lộ, mà là cô cảm thấy biểu lộ cũng vô ích, bà là người mẹ ở xa, cũng là người mẹ cô vô cùng yêu quý. Mẹ cô không làm gì sai, vì vậy cô không thể trách, càng không thể làm nũng, giả vờ xin cô đi cùng .

Chỉ là tuy đã bình tĩnh lại, nhưng cảm xúc vẫn là chịu ảnh hưởng.

Hơn nữa ngày đó ở nhà hàng, ở trước mặt Quan Nguyên Bạch, cô thực sự suy sụp quá nhiều, sau đó cô mới nhận ra và cảm thấy mất mặt.

Vì thế sau mấy ngày, cô vẫn luôn bơ phờ.

【 Ngày mốt là dạ tiệc lễ hội mùa xuân, ô ô ô ô thật buồn, không thể tranh được vé, hơn nữa dạ tiệc này cũng không có phát sóng! Chỉ có thể dựa vào hiện trường fans ghi lại......】

Trong nhóm ding dong, là Thất Thất gửi đến.

Chu Phạn Phạn đang ngồi ở phòng tự học, nhìn đến tin nhắn này, đã gửi một biểu tượng cảm xúc nhỏ để đáp lại.

Thất Thất: 【 Phạn Phạn cậu cũng không tranh được vé đúng không! A! Minh tinh tụ tập, nhiều làn sóng người hâm mộ cùng nhau tranh, nếu đoạt được, coi như là trúng số 】

Chu Phạn Phạn cúi đầu trả lời: 【 Không cướp được 】

Lục Lục: 【 Tớ muốn đi a! Đáng giận!!! 】

Từ Hiểu Thiên: 【 Bên ngoài sẽ có những đầu cơ......】

Thất Thất: 【 Nhất định là có, nhưng vé bán cực kỳ đắt, hơn nữa rẻ cũng không thể mua được! Ý ý đã nói, không thể để những kẻ đầu cơ có cơ hội! 】

Từ Hiểu Thiên: 【 Còn nữa...... Này, danh sách chương trình vừa được công bố, Ý Ý sẽ hát 《 Chiêu Dương 》】

Thất Thất: 【 Chết tiệt! Thật vậy chăng!!! 】

Quan Tri Ý đã không hát《 Chiêu Dương 》kể từ thời gian quảng bá phim truyền hình, nhưng bài hát này có ý nghĩa đặc biệt với người hâm mộ, dù sao đó cũng là nhân vật khiến Tri Ý trở thành diễn viên nổi tiếng.

Họ đã từng mơ ước được nghe Tri Ý hát trực tiếp, hiện tại có, các cô thế nhưng không có cướp được vé!!

Khi Chu Phạn Phạn nghe được Từ Hiểu Thiên nói như vậy cũng nhanh chóng lên Weibo để tra cứu danh sách chương trình mới được công bộ, thật đúng là 《 Chiêu Dương 》.

Ngay lập tức, tâm trạng vốn đã tồi tệ lại càng giảm xuống.

Chu Phạn Phạn thở dài một hơi: 【 Hy vọng những người đến có thể ghi âm tốt......】

Trong nhóm người liên tục đồng ý, tiếp tục than vãn.

Chu Phạn Phạn không có trả lời tin nhắn nhóm nữa, chuẩn bị buông điện thoại, tiếp tục đọc sách.

Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên, lần này không phải tin nhắn của nhóm.

Ảnh đại diện của Quan Nguyên Bạch nhảy lên.

Chu Phạn Phạn dừng một chút, nhấp vào.

Quan Nguyên Bạch: 【 Ngày mốt Tiểu Ngũ có buổi biểu diễn, vừa lúc có hai vé, em muốn đi không? 】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net