Chap 36: Ăn đậu hũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng tự học yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang sách nhàn nhạt.

Chu Phạn Phạn nhìn những lời này, sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy như đang ở trong bóng tối......

Mọi người trong nhóm vẫn đang nói về buổi biểu diễn, lo lắng rằng chất lượng ghi hình buổi biểu diễn sẽ không tốt lắm.

Khi Chu Phạn Phạn nhìn thấy điều này, đã bắt đầu tâm động.

【 Có thể chứ? 】

Quan Nguyên Bạch: 【 Dù sao anh chỉ cần một vé, cái kia sẽ lãng phí, nếu em muốn thì cho em. 】

Chu Phạn Phạn đương nhiên không muốn vé này bị lãng phí như vậy, nếu cô có được nó, cô có thể quay video chất lượng cao cho tất cả người hôm mộ.Vì thế, không chút do dự, cô trả lời Quan Nguyên Bạch: 【 Em muốn! 】

Sau đó lại gửi một câu: 【 Cảm ơn anh, anh giúp em cảm ơn Tiểu Ngũ! 】

Quan Nguyên Bạch: 【 Ừm. 】

Chu Phạn Phạn trong lòng ẩn ẩn bắt đầu hưng phấn, cũng có chút tò mò: 【 Anh nói anh chỉ cần một vé, anh cũng muốn đi nghe biểu diễn sao? 】

Quan Nguyên Bạch: 【 Vừa lúc có một ca sĩ anh rất thích 】

Chu Phạn Phạn: 【 Vậy anh thích ai? 】

Quan Nguyên Bạch: 【 Trương Lạc. 】

Chu Phạn Phạn biết ca sĩ này ,một lão tiền bối đã rất nổi tiếng hơn mười năm trước.

Chu Phạn Phạn: 【 Ồ! Em biết ông ấy, ông ấy hát rất hay, vì vậy anh thích ông ấy. 】

Quan Nguyên Bạch: 【 Ừm. 】

Chu Phạn Phạn: 【 Anh thích bài hát nào của ông ấy? 】

Khi nói đến thần tượng, tâm trí của Chu Phạn Phạn rất dễ bị chiếm giữ, lập tức quên mất chuyện xấu hổ khi khóc trước mặt Quan Nguyên Bạch vài ngày trước.

Cô hứng thú bừng bừng mà cùng Quan Nguyên Bạch hàn huyên về ca sĩ kia, mặc dù thời điểm ông ấy nổi tiếng,cô vẫn còn học tiểu học, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cô,có mấy bài hát đến bây giờ cô vẫn còn rất thích.

Khi kết thúc cuộc trò chuyện, Quan Nguyên Bạch nói đến việc gặp nhau, Chu Phạn Phạn cũng không có dị nghị, cùng anh hẹn thời gian.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Gala mùa xuân đã đến.

Đêm đó, Quan Nguyên Bạch lái xe đến nhà Chu Phạn Phạn, cả hai cùng nhau đến buổi biểu diễn.

Hai người đã mấy ngày không gặp, sau bữa tiệc sinh nhật của mẹ cô, Quan Nguyên Bạch đại khái cũng biết tâm trạng của cô không tốt, anh cũng không nhắc đến "Một trăm bữa cơm", Chu Phạn Phạn cũng yên tâm thoải mái, vẫn luôn không đến nhà anh.

Nhưng bây giờ gặp mặt cũng không xấu hổ, bởi vì khi cô ngồi vào trong xe, phát hiện trong xe Quan Nguyên Bạch đang phát nhạc, là bài hát ít được chú ý của ca sĩ Trương Lạc mà ngày đó bọn họ nhắc đến.

Chu Phạn Phạn trước đây cũng ngồi xe anh, nhưng âm nhạc trong xe anh không phải loại tình ca này, nhưng...... Cũng có thể lúc ấy vừa lúc không có phát.

Vì vậy Chu Phạn Phạn mới vừa lên xe liền mở máy hát, nói rằng cô cũng thích bài hát này, nhưng nó không phổ biến lắm.

Nhưng trên thực tế, Quan Nguyên Bạch căn bản không biết bài nào không phổ biến, lúc trước anh tải xuống một lượt và nghe đi nghe lại nhiều lần.

"Ăn cơm chưa." Hàn huyên vài câu, Quan Nguyên Bạch hỏi cô.

Chu Phạn Phạn gật đầu: "Ăn một chút, quá kích động, ăn không ngon."

Quan Nguyên Bạch cười nói: "Vậy mang một chút đồ ăn vào đi."

"Không sao, em không đói."

Quan Nguyên Bạch khởi động xe, sau đó không lâu, hai người đã đến bên ngoài địa điểm buổi biểu diễn hôm nay.

Còn nửa tiếng nữa mới mở màn, hội trường đã chật kín người, có thể thấy được một số là người hâm mộ, bọn họ mang theo đèn phát quang, trên mặt hoặc trên tay cũng ít nhiều đều có dán hình thần tượng.

Lần này đến vội vàng, Chu Phạn Phạn không có chuẩn bị bất kỳ đồ hỗ trợ nào, nhưng cô biết trong những dịp này các fans Tri Ý chắc chắn sẽ phân phát đồ hỗ trợ ngay tại chỗ, cô nhìn xung quanh và nhanh chóng nhìn thấy điểm phân phát.

Vừa định đi qua lấy, đột nhiên ý thức được bên cạnh là Quan Nguyên Bạch.

"Như thế nào?" Quan Nguyên Bạch thấy cô đột nhiên nhìn mình, nghi hoặc nói.

Chu Phạn Phạn nói; "Trương Lạc có vật phẩm hỗ trợ nào không? Anh có cần đi xem có nhóm fans của ông ấy phân phát không?"

Quan Nguyên Bạch khẽ cau mày hạ, mơ hồ hiểu ra, nói: "...... Không biết, anh không cần."

Chu Phạn Phạn nghĩ những ca sĩ kỳ cựu như Trương Lạc có những người hâm mộ lớn tuổi hơn, khả năng không có giống thế hệ minh tinh mới sẽ có fans tiếp ứng.

"Được, vậy em đi lấy một chút đồ Ý Ý."

Chu Phạn Phạn vừa nói vừa đi về hướng đó, đi được vài bước thì phát hiện Quan Nguyên Bạch cũng đi theo cô, cô lập tức ngăn anh lại: "Anh đừng đi!"

Quan Nguyên Bạch: "......"

Chu Phạn Phạn: "Chỉ cần là fans Ý Ý thâm niên, đều sẽ nhận ra anh."

"Cho nên?"

Chu Phạn Phạn: "Cho nên...... để tránh những rắc rối không cần thiết, anh ở đây chờ em. Anh yên tâm, em sẽ lập tức quay lại!"

Chu Phạn Phạn nói xong lập tức chạy đi ,Quan Nguyên Bạch không ngăn cản cô.

Mười phút sau, Chu Phạn Phạn trở lại với rất nhiều thứ, chẳng hạn như đèn, mũ đội đầu, giấy dán, còn có hai cây quạt nhỏ hình Tri Ý trên đó.

"Giúp em cầm một chút." Chu Phạn Phạn nhét mọi thứ vào tay Quan Nguyên Bạch, từ trong túi lấy ra một chiếc gương nhỏ, "Em dán một chút ha."

Cô xé giấy dán, dán sticker hình Quan Tri Ý lên mặt hình, sticker có rất nhiều, sau khi dán hai cái vẫn còn thừa, cô liếc nhìn Quan Nguyên Bạch rồi cười nói: "Vẫn còn nhiều."

Quan Nguyên Bạch không hiểu hỏi: "Cái gì?"

"Em vừa rồi dùng vé vào cửa lấy hai vật phẩm tiếp ứng, dù sao anh không tiếp ứng Trương Lạc, bằng không tiếp ứng Ý Ý đi."

Quan Nguyên Bạch: "......"

Chu Phạn Phạn nói: "Cái này dán trên mặt, thế nào?"

Điều này thật điên rồ.

Đương nhiên, ý nghĩ đầu tiên của Quan Nguyên Bạch là anh sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy! Nhưng nhìn xuống đôi mắt phấn khích và mong đợi của Chu Phạn Phạn, đột nhiên lại nghĩ tới ngày đó cô ở trước mặt anh khóc thương tâm đến như vậy .

Anh hy vọng cô vẫn luôn giống như bây giờ.

Cho nên, có lẽ anh là thật sự điên rồi, Quan Nguyên Bạch trong lòng cùng khinh thường chính mình, nhưng người lại hơi hơi cúi người , hạ eo

"...... Tùy em."

Chu Phạn Phạn ánh mắt sáng lên, lập tức xé một miếng dán, hướng trên mặt anh dán.

Giấy dán kích cỡ không lớn, nhưng nếu dán không đúng cách rất dễ có nếp nhăn nhỏ, Chu Phạn Phạn chuyên chú mà đè lại một bên, đầu ngón tay của tay kia chạy dọc theo miếng dán, cũng tương đương với chạy trên mặt anh.

Thật mềm......

Chu Phạn Phạn mím môi, ánh mắt nhịn không được rời khỏi ngoài miếng dán, nhìn làn da của anh.

Hiếm khi cô có thể ở gần anh như vậy, nhìn anh như vậy, cô phát hiện làn da Quan Nguyên Bạch thật sự rất tốt, không chút tì vết, rất trắng và thanh tú.

Chu Phạn Phạn kinh diễm với làn da của một người đàn ông cũng có thể tốt như vậy, theo bản năng đưa tay ra véo nó một lần nữa. Véo xong mới ý thức được chính mình làm cái gì, cô khiếp sợ mà thu tay về, nhìn qua Quan Nguyên Bạch.

Lúc này mới phát hiện Quan Nguyên Bạch cũng đang nhìn cô, đôi mắt dưới lông mày phiếm một tầng sáng nhàn nhạt, an tĩnh mà thâm trầm, chuyên chú.

Chu Phạn Phạn trong lòng tim đập thình thịch, đột nhiên có điểm hoảng loạn.

"Anh, làn da anh rất tốt." Chu Phạn Phạn sau khi nói xong muốn cắn lưỡi, lúng túng mà cười cười, "...... Ý của em là, em dán tốt."

Quan Nguyên Bạch chậm rãi đứng thẳng, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của cô, nói: "Dán giấy dán vẫn là ăn đậu hủ."

Chu Phạn Phạn bỗng chốc ngước mắt: "Không có!"

Nhìn thấu anh cười như không cười, Chu Phạn Phạn biết anh đang đùa giỡn, có chút quẫn bách, nhỏ giọng nói: "Em không có ăn đậu hủ......"

Quan Nguyên Bạch cười nhạt, tâm tình rất tốt: "Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta vào thôi."

Chu Phạn Phạn thấy anh không hỏi nữa, nhẹ nhàng thở ra: "Được."

Khán giả cũng bắt đầu bước vào hậu trường.

Chu Phạn Phạn cùng Quan Nguyên Bạch ngồi ở vị trí 12,13 ở hàng thứ 6 của khu A. Sau khi ổn định chỗ ngồi, buổi biểu diễn cũng rất nhanh đã bắt đầu.

Trương Lạc là người đầu tiên xuất hiện theo thứ tự, khi ông ấy đi ra Chu Phạn Phạn lập tức lôi kéo Quan Nguyên Bạch, "Ra rồi."

Tuy nhiên, Quan Nguyên Bạch vẫn bình tĩnh, cũng không vẻ gì là kích động, Chu Phạn Phạn nghĩ, có lẽ đây là bộ dạng của những người thuộc thế hệ anh khi theo đuổi thần tượng!

Tình yêu đều ở trong lòng!

Màn trình diễu của Quan Tri Ý ở phía sau, bởi vì sẽ mất một lúc mới đến lượt, Chu Phạn Phạn cúi đầu điều chỉnh thử máy móc.

"Ăn chút đi."

Bên cạnh đột nhiên đưa qua một vài viên kẹo.

Chu Phạn Phạn sửng sốt, "Sao anh lại có kẹo?"

"Vừa rồi em đi lấy những vật tiếp ứng, anh đi mua nước, thuận tiện mua chút đồ ăn."

Bởi vì ngay từ đầu anh giúp cô mang thiết bị quay phim, cho nên Chu Phạn Phạn không để ý rằng trên tay anh có thêm một túi đồ ăn vặt.

Vừa lúc buổi tối cô ăn không nhiều lắm, đợi lâu như vậy có chút đói bụng, "Em bụng vừa rồi đều kêu."

"Anh nghe thấy được."

Chu Phạn Phạn kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy Quan Nguyên Bạch bình tĩnh nói: "Nói giỡn đó, ăn đi."

Cô vừa nói, hội trường ồn ào như vậy, sao có thể nghe thấy bụng cô kêu!

Chu Phạn Phạn mở giấy gói kẹo và nhét hai viên kẹo sữa vào miệng.

Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến Quan Tri Ý!

Người tiếp theo là cô ấy, Chu Phạn Phạn đặt camera lên giá, sẵn sàng chụp một phiên bản nét cực cao của buổi biểu diễn cho những người hâm mộ khác.

Sau khi chuẩn bị xong, cô đem bảng đèn bật lên.

Những người hâm mộ của họ có một sự ăn ý, khi những người nổi tiếng khác trên sân khấu, đèn của họ sẽ tắt, sau đó họ sẽ sáng lên một cách trang trọng khi thần tượng của họ bước ra.

Nhưng vì cô vẫn phải tập trung vào việc chụp ảnh sau đó và không có tay cầm đèn, cô đã nhờ Quan Nguyên Bạch giúp đỡ.

Quan Nguyên Bạch nhìn từ "Ý" sáng lấp lánh, sự ghét bỏ của anh gần như tràn ngập vũ trụ.

Nhưng dưới những yêu cầu liên tiếp của Chu Phạn Phạn, anh vẫn là cầm đèn ở trong tay.

"......"

Lúc này, bên cạnh cách đó không xa cũng cùng một ngọn đèn được thắp sáng, vé của mọi người phân tán, cho nên khi đèn sáng lên, theo bản năng bọn họ đều nhìn xung quanh, nhìn xem có ai cùng tiếp ứng không,

Thật trùng hợp, lúc này cũng có hai cô gái ngồi trước Quan Nguyên Bạch và Chu Phạn Phạn đang bật đèn của Tri Ý, họ đang mân mê, phát hiện hàng phía sau có ánh sáng tương tự, liền quay đầu lại nhìn.

Khi nhìn thấy bảng đèn phát hiện là người trong nhà, cao hứng mà muốn vui vẻ chào hỏi, kết quả lại ngước mắt, thấy người cầm đèn là một soái ca.

Trái tim cô gái chợt se lại khi muốn nói lời chào.

Trời ơi, đẹp trai quá, cùng tiếp ứng thế nhưng còn có đại soái ca!!!

Cô gái kiềm chế, kích động quay lại đầu, ra hiệu cho bạn đồng hành quay lại nhìn hàng phía sau: "Soái ca, người của chúng ta."

Cô gái kia lập tức cũng quay đầu lại nhìn, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt soái ca, đôi mắt cô đột nhiên mở to, lập tức rụt trở về.

"Thế nào! Đẹp trai đúng không!"

"Trời ơi...... Cậu không biết anh ấy sao! Đúng rồi, cậu mới vừa vào hố."

"A?"

Cô gái vừa sợ vừa kích động: "Quan Nguyên Bạch! Anh trai Ý Ý! Anh trai ruột!"

Cô gái kia ngây người, cô là người mới, mơ hồ đã nghe qua tên này, chỉ là không biết dung mạo trông như thế nào. Mới vừa rồi, cô thật sự chỉ là cảm thấy người rất tuấn tú mà thôi.

Nhưng đây là loại may mắn gì vậy, lần đầu tiên xem idol, liền ngẫu nhiên gặp được anh trai idol!!

"Mối quan hệ của họ rất tốt! Anh ấy thường xuyên đến ủng hộ các buổi biểu diễn của em gái sao!"

Fan nữ dày dặn kinh nghiệm hơn dừng lại một chút: "Chưa nghe nói qua, trước kia anh ấy chưa bao giờ xuất hiện ở hội trường...... "

"Vậy hôm nay chúng ta vận khí cũng thật tốt quá!!! Anh ấy đang cầm đèn , trên mặt còn dán sticker Ý Ý! Thật đáng yêu!"

Cô gái chớp chớp mắt, càng cảm thấy đến kỳ quái, nhịn không được lại quay đầu lại ......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net