Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Phạn Phạn đã nhìn Quan Nguyên Bạch nhiều lần, nhưng cô dường như chưa bao giờ nhìn thấy Quan Nguyên Bạch với thần sắc như vậy.

Bởi vì ánh mắt anh thật sự quá mức ôn nhu, mang theo nụ cười nông cạn, có chút cưng chiều vui vẻ, tựa hồ đang nhìn người mình rất thích.

Nếu bức ảnh chụp một cặp minh tinh, Chu Phạn Phạn nhìn thấy chắc chắn sẽ giống như Thất Thất, dập đầu đóng dấu rằng người đàn ông này thích cô gái này.

Nhưng không, người trong ảnh là cô và Quan Nguyên Bạch.

Cho nên, bức ảnh này nhất định chỉ là tình cờ chụp được biểu cảm này mà thôi.......

Quan Nguyên Bạch làm sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, anh cũng không thích cô!

【 Cấm loạn cp 】

Chu Phạn Phạn ở trong nhóm đã gửi những lời này, chuyển tới Weibo bên kia. Bọn Lục Lục có thể gửi những bức ảnh như vậy, vậy nhất định là có người chụp bọn họ và đăng lên mạng.

Quả nhiên, sau khi đăng nhập Weibo, Chu Phạn Phạn tùy tiện lướt một vòng, liền thấy được ảnh chụp của mình và Quan Nguyên Bạch, còn thấy được những bình luận bên dưới.

Bài đăng đầu tiên là của một cô gái, cũng là fan của Tri Ý.

Cô ấy đã đăng một bức ảnh lên Weibo của mình và nói rằng hôm nay cô ấy rất may mắn, tình cờ ngồi trước Quan Nguyên Bạch và Chu Phạn Phạn, lại còn có thể thấy hai người cổ vũ cho Quan Tri Ý đặc biệt đặc biệt ngọt ngào.

Chu Phạn Phạn không biết tối nay họ " ngọt ngào" như thế nào, rõ ràng cô vẫn luôn nghiêm túc quay video! Cùng Quan Nguyên Bạch cũng chưa nói mấy câu ......

Cô kéo xuống khu vực bình luận, sau khi nhìn thấy những bình luận của cư dân mạng, một bên một lời khó nói hết, một bên lại cảm thấy thật xấu hổ.

【 Như mọi người đều biết, Quan Nguyên Bạch chưa bao giờ cỗ vũ em gái mình một cách công khai kể từ khi ra mắt 】

【 Con trai ngày thường vẫn là rất lạnh lùng 】

【 Quả nhiên vẫn là năng lực của bạn gái lớn, lại còn bị dán mặt, tôi đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không nói nên lời của Quan Nguyên Bạch khi bị yêu cầu cầm bảng đèn】

【 Cảm giác khi có một bạn gái là fan cuồng của em gái mình......】

【 ha ha ha ha ha cười điên rồi, sao lại có cảm giác bức ảnh này là cảnh Quan Nguyên Bạch muốn chết vậy 】

【Chết sao, tôi chỉ cảm thấy thật ngọt!!!】

Ngọt cái gì ngọt a......

Anh lại không phải cùng cô đi xem, anh cũng là vì đi xem ca sĩ anh yêu thích!

Nhưng mà, có lẽ sẽ không ai tin vào điều đó.

Chu Phạn Phạn thở dài một hơi, lặng lẽ nhấp vào bức ảnh do người khác lén chụp, còn phóng to nó lên...... Nào, thật sự giống như vậy.

Mặt khác ở bên kia, Quan Nguyên Bạch , người đã đăng tin trên vòng bạn bè cũng mặc kệ chính mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối, đi phòng tắm tắm rửa.

Anh hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt, bởi vì Chu Phạn Phạn, cũng bởi vì bức ảnh của hai người họ.

Sau khi tắm rửa xong trở về, anh dựa vào mép giường, xử lý nội dung công việc trên máy tính bảng, chuẩn bị đi ngủ. Điện thoại nãy giờ vẫn luôn ở chế độ im lặng, anh cũng không nhìn vào nó. Trước khi ngủ mới nhìn thoáng qua, mới phát hiện trên màn hình có rất nhiều người gửi tin nhắn cho anh.

Kỳ thật, Quan Nguyên Bạch cũng sớm lường trước được cảnh tượng này.

Dù sao thì anh cũng rất ít khi đăng tin, lần này đột nhiên đăng tin, vẫn là kiểu "bày tỏ tình cảm", khiến nhóm người xung quanh xao động cũng là bình thường.

Quan Nguyên Bạch không trả lời những tin nhắn này mà nhấp vào vòng bạn bè của anh, nội dung anh đăng cách đây không lâu đã có hơn một trăm lượt thích và bình luận.

Trưởng bối, đối tác, nhân viên...... Đương nhiên còn có bạn bè, vòng bạn bè anh hôm nay rất sôi nổi.

Thích Trình Diễn:【 Còn đăng lên để khoe 】

Giang Tùy Châu: 【 Chụp không tệ 】

Quan Hề: 【 Ngay khi em nhìn thấy vòng bạn bè này, còn cho rằng WeChat bị lỗi 】

Quan Tri Ý: 【 Chị dâu ngọt quá! 】

Tống Lê: 【? 】

Thôi Minh Châu: 【 Phạn Phạn thật xinh đẹp, con phải đối xử tốt với con bé ( hoa hồng ) 】

Nghiêm Thành Hoài: 【 Sao không đăng ảnh cậu dán ảnh Tiểu Ngũ trên mặt 】

Quan Hề trả lới Nghiêm Thành Hoài: 【 Dán ảnh Tiểu Ngũ là sao? 】

Tống Lê trả lời Quan Hề: 【 Tôi sẽ gửi cho cô! Mới vừa có người gửi cho tôi! 】

Quan Nguyên Bạch nhìn thấy bình luận này, đôi mắt hơi nhíu lại.

Anh không đăng bức ảnh đó, làm sao họ biết anh có ảnh dán mặt?

Quan Nguyên Bạch trở lại khung chat, nhấp vào khung chat với Tống Lê và thực sự Tống Lê có gửi hai bức ảnh.

Vừa rồi anh xem nhiều tin nhắn như vậy cũng không bấm vào nên không biết Tống Lê đã gửi ảnh trước đó cho anh.

Trong ảnh là anh và Chu Phạn Phạn đang ngồi trong hội trường.

Một tấm là hai người đang nhìn nhau nói chuyện, tấm còn lại là cô ấy đang chụp ảnh trong khi anh đang nhìn cô.

Xét từ góc độ này, hẳn là người khác chụp lén.

Quan Nguyên Bạch nhấp vào bức ảnh anh đang nhìn cô, lại phóng to lên một chút.

Sau khi nhìn vài giây, anh đột nhiên cười khẽ.

Có chút ngoài ý muốn, cũng có chút bất đắc dĩ.

Hóa ra trong những khoảng khắc nào đó mà chính anh cũng không biết, tình yêu của anh lại rõ ràng như vậy, không chỗ nào che giấu được.

——

Nhóm "Những người mẹ kế hoang dại của Ý Ý " vẫn đang bàn tán xôn xao, Thất Thất cũng không biết từ Weibo người nào đã lưu một bức ảnh, trên bức ảnh là câu chuyện về Chu Phạn Phạn và Quan Nguyên Bạch, đó là một câu chuyện ngắn và toàn bộ là hư cấu, nhưng nó được viết rất ngọt ngào.

Chu Phạn Phạn xem đến da đầu tê dại, trong khi ba người khác trong nhóm gọi đó là tuyệt vời.

Sau đó cô không thể chịu đựng được nữa, dứt khoát tắt thông báo nhóm, không để ý tới.

Tất cả đều là gì...... Cô chỉ là một người hâm mộ bình thường, thậm chí cô còn nhiều lần nhờ đồng nghiệp viết bài cho mình.

Chủ yếu cũng là vì Quan Nguyên Bạch, với tư cách là anh trai của Tri Ý, anh thực sự có rất nhiều trọng lượng trong lòng người hâm mộ.

Cũng không biết, hiện tại anh có biết những bức ảnh của họ tối nay đang lan truyền trên mạng không......

Chu Phạn Phạn chui vào ổ chăn, do dự một lát, vẫn là quyết định gọi cho Quan Nguyên Bạch, nếu như không biết , thà nói với anh còn hơn.

【 Anh ngủ chưa 】 Chu Phạn Phạn gửi cho anh một tin nhắn trước khi gọi điện.

Quan Nguyên Bạch: 【 Chưa 】

Chu Phạn Phạn thấy vậy, yên tâm mà gọi cho anh, điện thoại rất nhanh được kết nối.

"Alo."

Giọng nói Quan Nguyên Bạch từ trong ống nghe truyền ra, có chút trầm thấp, âm trầm.

Chu Phạn Phạn sửng sốt: "Anh là nửa đường tỉnh sao?"

Quan Nguyên Bạch lại từ trên giường ngồi dậy, dựa vào gối, uống một hớp nước trên tù đầu giường: "Không phải, là chuẩn bị ngủ, không ngủ."

"Ồ......"

"Làm sao vậy?"

"Thật ra cũng không có gì to tát." Chu Phạn Phạn nép vào trong chăn, nói, "Anh có biết hôm nay chúng ta bị chụp trộm ở hội trường không?"

Quan Nguyên Bạch nghe giọng cô mềm như bông, có chút nhỏ, giống như đang nói chuyện trong không gian nhỏ hẹp.

Anh dừng lại, nói: "Em ở trên giường?"

Chu Phạn Phạn không nghe anh đáp, ngược lại hỏi cô điều này, có chút kỳ lạ, nhưng vẫn là thành thật nói: "Ừm, em cũng chuẩn bị ngủ, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn là hỏi anh một câu."

Quan Nguyên Bạch tựa hồ có thể tưởng tượng đến bộ dạng cô giờ phút này, khóe miệng nhếch lên: "Nhà em cách âm không tốt sao."

"A? Không có."

Quan Nguyên Bạch nói: "Vậy tại sao em lại trốn trong chăn nói chuyện với anh."

"Anh làm sao biết được."

"Nghe ra tới, không thấy ngột sao."

Chu Phạn Phạn từ trong ổ chăn thò đầu ra, không khí mới ùa vào, cô hít hít cái mũi: "Ừm...... Cũng còn tốt."

Có lẽ là bị cô ảnh hưởng, Quan Nguyên Bạch cũng nằm xuống, dựa vào gối, có chút lười.

"Em vừa rồi nói ảnh chụp, anh thấy rồi."

"Anh xem trên Weibo sao."

"Không phải, Tống lê gửi cho anh."

"Ừm...... Vậy, anh không sao chứ?"

Quan Nguyên Bạch trầm ngâm một lát, nói: "Không có việc gì, chẳng qua là bị tụi Tống Lê cười nhạo mà thôi."

"A? Vì sao lại cười nhạo anh?"

Quan Nguyên Bạch cười khẽ , chậm rãi nói: "Em nói xem."

Đêm đã khuya, ổ chăn ấm áp, không gian yên tĩnh, mọi thứ khiến giọng nói từ điện thoại càng thêm dễ nghe.

Chu Phạn Phạn đột nhiên tự hỏi, liệu anh có phải cũng ở trên giường không, bởi vì cô cũng nghe ra một chút cảm giác rầu rĩ, giọng điệu anh bây giờ không giống như ban ngày.

Nhìn xa thì có điểm mờ ảo, nhưng lại cảm giác rất gần, giống như...... ở ngay bên tai cô vậy.

"Chu Phạn Phạn?"

"Ừm?"

"Sao không nói."

Thanh âm giống như sợi chỉ, quanh quẩn bên tai, có chút tê dại.

Chu Phạn Phạn hoàn hồn, lập tức xoay người, cầm lấy di động áp vào tai bên kia: "Không phải...... Em là đang suy nghĩ, không biết có phải bởi vì em đem giấy dán Ý Ý dán ở trên mặt anh, cho nên bọn họ cảm thấy thực buồn cười."

"Việc này bản thân nó không buồn cười, là anh làm, cho nên tương đối buồn cười." Quan Nguyên Bạch nói, "Quên đi, cũng đừng lo cho bọn họ, bọn họ chỉ nói nhảm mà thôi."

Chu Phạn Phạn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết anh không có vẻ gì là không vui: "Được, anh không cảm thấy không thích hợp là tốt rồi. Dù sao, bức ảnh đã lan truyền trong cộng đồng người hâm mộ."

"Còn em."

"Em cái gì?"

Quan Nguyên Bạch hỏi cô: "Đó là ảnh chụp chung của anh và em, bị truyền ra khắp nơi, em không để ý sao?"

"Chà, cũng không sao đâu, lần trước không phải cũng như vậy sao...... Bất quá khi thấy mọi người bịa chuyện, có đôi khi vẫn là cảm thấy hơi xấu hổ."

Quan Nguyên Bạch hỏi: "Bọn họ lần này lại bịa đặt cái gì."

Chu Phạn Phạn nhớ đến những bài viết đó, tức khắc cảm thấy ổ chăn nhiệt độ có chút quá cao, cô ngồi dậy, xốc chăn lên: "Là fans, thích bịa ra một câu chuyện nhỏ, mọi người chỉ xem chơi mà thôi."

" Ồ, vậy thì cho anh xem đi."

Chu Phạn Phạn mới sẽ không gửi cho anh những thứ này, chỉ là lời nói vô căn cứ!

"Em, em tìm không thấy!" Chu Phạn Phạn hít hít mũi, nhỏ giọng nói, "Có gì thú vị đâu......"

Quan Nguyên Bạch trầm mặt một lát, hỏi: "Em thẹn thùng?"

"...... Không phải, em thật sự tìm không thấy."

Quan Nguyên Bạch cười cười, không làm khó cô, nhẹ giọng nói: "Được, vậy quên lần này đi."

Cái gì quên lần này đi, cũng sẽ không có lần sau đâu......

Chu Phạn Phạn: "Nếu không có việc gì thì em cúp máy đây."

"Ừm."

Sau một lúc im lặng, cả hai đột nhiên phát hiện đối phương đều không cúp máy.

Chu Phạn Phạn chần chờ mà phát ra giọng điệu chất vấn.

Quan Nguyên Bạch lúc này mới nhẹ giọng nói: "Em cúp máy trước đi, ngủ ngon."

"Ừm...... Ngủ ngon."

Cô cúp điện thoại.

Màn hình điện thoại khôi phục trở lại như cách mà trình bảo vệ màn hình nên có.

Chu Phạn Phạn nhìn chằm chằm điện thoại nhìn một hồi, trong lòng đột nhiên có một cảm xúc mềm mại và ấm áp chậm rãi chảy qua.

Loại cảm xúc này rất quái dị, ôn hòa, nhưng thực ra rất kích thích, trái tim của cô giống như bị xoa nắn đắn đo một hồi, cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net