Chap 37: Hiện tại bạn gái vừa lòng là được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên sân khấu, ánh đèn dần dần sáng lên, bệ nâng chuyển động, một cô gái mặc váy vàng chậm rãi xuất hiện.

Ánh đèn sân khấu tập trung lại một chỗ, 《 Chiêu Dương 》 khúc nhạc dạo vang lên, cô ấy từ bục thang bước xuống.

"A a a a ——"

Trong khán phòng lần lượt vang lên những tiếng la hét, sau đó khi Quan Tri Ý hát câu đầu tiên, tiếng thét chói tai lại ngầm im bặt.

Chu Phạn Phạn cố nén sự kích động, một camera được cố định để ghi hình, một cái còn lại được cầm trên tay để chụp ảnh tĩnh.

Quan Nguyên Bạch đang ngồi trên ghế, trên đùi còn đặt một tấm bảng phát sáng.

Bên cạnh cô gái điên cuồng quay chụp, mà anh cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cô.

Thích như vậy sao...... Quan Nguyên Bạch cười nhạt, thật ra, anh cũng không hiểu. Đừng nói người trên sân khấu là em gái anh, cho dù là diễn viên hay ca sĩ xa lạ, anh cũng không thể hiểu được, bởi vì anh chưa từng theo đuổi thần tượng.

Tuy anh không thể hiểu được, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của Chu Phạn Phạn, sự vui vẻ của cô cũng lây nhiễm cho anh, khiến anh cảm thấy vui vẻ trong vô thức.

Bốn phút sau, bài hát kết thúc, Quan Tri Ý quay trở lại bục nâng, vẫy tay chào mọi người rồi đi xuống.

Chu Phạn Phạn vẫn còn phấn khích vì bài hát 《 Chiêu Dương 》, tay cô vẫn hơi run khi ngồi trở lại và nhìn vào máy ảnh.

"Nghe hay đúng không!" Chu Phạn Phạn nhịn không được cùng Quan Nguyên Bạch nói, những người đi cùng cô trước đây đều là những người cùng gánh, họ đã quen với việc tán gẫu sau màn trình diễn của Quan Tri Ý.

"Cũng được." Quan Nguyên Bạch nói.

"Cái gì là cũng được? Là rất êm tai!"

Quan Nguyên Bạch cong môi, có chút nuông chiều: "Ừm, rất êm tai."

"Đúng vậy." Chu Phạn Phạn cảm thấy vui vẻ vì ép buộc Nguyên Bạch thành công và vui vẻ đi xem ảnh vừa chụp.

Quan Tri Ý xuất hiện tương đối muộn, hơn mười phút sau, tất cả tiết mục mới kết thúc.

Người hâm mộ lần lượt rời đi, bởi vì có quá nhiều người, Chu Phạn Phạn và Quan Nguyên Bạch đợi một lúc, mọi người tản đi khá nhiều, mới chậm rãi đi ra ngoài.

Khi hai người đi ra ngoài, bên ngoài tản ra không ít người, bên cạnh quầy bán quà vặt còn mở ra, Chu Phạn Phạn đi qua, muốn hai ly cà phê nóng đóng lon.

"Không có cà phê mới xay, miễn cưỡng một chút?" Cô đem cà phê đưa tới trong tay Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch tiếp nhận, nói cảm ơn.

Chu Phạn Phạn nói: "Đáng lẽ phải là em nói cảm ơn anh, nếu không có vé của anh, hôm nay em sẽ không thể nghe tại hiện trường, cũng không thể quay video!"

Địa điểm là ven sông, hai người vừa đi dọc theo vỉa hè ven sông vừa uống cà phê.

Gió đêm phơ phất, thổi quét ở trên mặt, có lẽ là trong tay có ly cà phê nóng, thế nhưng cũng không cảm thấy lạnh.

"Vui vẻ?" Quan Nguyên Bạch hỏi.

Chu Phạn Phạn sửng sốt, quay đầu nhìn anh.

Quan Nguyên Bạch nói: "Tâm trạng tốt hơn chưa."

Chu Phạn Phạn: "...... Tâm trạng em, như thế nào không tốt."

Quan Nguyên Bạch nói: "Chuyện lúc trước của mẹ em."

Chu Phạn Phạn nhớ lại ngày hôm đó cô đã khóc thảm thiết như thế nào tại nhà hàng, sắc mặt tức khắc có chút mất tự nhiên: "Em, em thực sự không sao......"

"Em không cần cậy mạnh, thực ra em có vui hay không, em đều có thể nói ra, sẽ tốt cho bạn bè hay mẹ em." Quan Nguyên Bạch tạm dừng, nói, "Anh cũng không sao cả. Em không vui có thể nói cho người khác, phát tiết một chút cũng không có gì, không cần cảm thấy mất mặt."

Chu Phạn Phạn rũ mắt, im lặng.

Quan Nguyên Bạch nhìn người trước mắt gục đầu xuống , duỗi tay muốn an ủi, nhưng vẫn là nhịn xuống, cũng đột nhiên có chút hối hận.

"Mẹ em ly hôn với bố em khi em mới 6 tuổi. Bà ấy ra nước ngoài.Rất nhiều năm sau, bà ấy kết hôn với một người nước ngoài, sinh con, là Tiểu Hằng."

Ngay khi Quan Nguyên Bạch muốn nói điều gì đó, Chu Phạn Phạn đã ngẩng đầu nhìn anh và nói: "Em vẫn luôn rất nhớ bà ấy, cũng vẫn luôn quan tâm bà ấy, ngày đó...... Em chỉ là đột nhiên cảm thấy bà ấy luôn rời xa em, bất luận là chuyện gì đều sẽ trở thành lý do để bà ấy rời xa em. Cho nên em mới đột nhiên có chút suy sụp và muốn khóc."

Quan Nguyên Bạch nói: "Anh hiểu. Nhưng anh tin tưởng, bà ấy cũng không phải hoàn toàn không quan tâm đến em."

"Đúng vậy, bà ấy cũng quan tâm em, nhưng sự quan tâm của bà ấy luôn ở cách em rất xa, em không thể chạm vào." Chu Phạn Phạn khẽ thở dài, nói, "Em không giống như Tiểu Hằng, có thể vĩnh viễn ở bên bà ấy, bà ấy đi đâu cũng đều sẽ mang theo thằng bé."

Cô vừa nói vừa cười với anh, dáng vẻ có chút xấu hổ: "Có phải buồn cười lắm không, em thế nhưng còn cùng một đứa nhóc tranh sủng."

"Không có gì buồn cười, chẳng phải em vẫn còn nhỏ sao." Quan Nguyên Bạch cúi người nhìn cô, cuối cùng là nhịn không được vỗ lên đỉnh đầu cô, "Chu Phạn Phạn, em hy vọng, có thể chạm vào được sẽ có người cho em."

Độ ấm của cà phê trong lòng bàn tay anh không ngừng tản ra, mà đôi mắt anh chuyên chú mà nhìn chính mình, giống như bầu trời đêm hôm nay, sâu thẳm và an bình, không thấy điểm cuối, đem cô hoàn toàn mà bao vây lấy.

Vào thời khắc đó, trái tim Chu Phạn Phạn dường như nóng lên như lòng bàn tay, phồng lên và nặng trĩu, ở trong tầm mắt anh, một chút một chút mà nóng lên, đập nhanh.

Đó là một loại cảm giác thực mới mẻ mà cô chưa từng trải qua trước đây.

"Đi thôi, ở lại thêm chút nữa, em muốn lạnh đến ngốc hả." Anh nhìn vẻ mặt có chút ngẩn ngơ của cô, lại xoa đầu cô, lần này là thuận tay, "Ngẩn người làm gì?"

Chu Phạn Phạn lấy lại tinh thần, cô cũng không biết đột nhiên sững sờ cái gì, chỉ là cảm thấy nhẹ nhõm bởi vì vài lời của Quan Nguyên Bạch.

Trong nháy mắt, có một cảm giác an toàn và tin tưởng không thể giải thích được ở anh.

"Không có gì...... Anh nói cũng đúng. Em muốn chạm đến thì sẽ có người đưa đến, bà nội không phải vẫn luôn ở bên em sao." Chu Phạn Phạn cười nói, "Loại đồ vật này quá trân quý, một cái là đủ rồi, cũng không nhất định phải rất nhiều."

Quan Nguyên Bạch dừng một chút, lại nhìn cô một cái, nói: "Em còn có thể có."

"Hả?"

Quan Nguyên Bạch cười khẽ, "Không có gì...... Đi thôi."

——

Hai người đi một hồi liền đến bãi đậu xe, đi đây Chu Phạn Phạn mới chợt nhớ hôm nay còn có việc phải làm.

"Đúng rồi, em vẫn chưa chụp ảnh."

Quan Nguyên Bạch nhìn cô: "Cái gì?"

Từ góc độ này vẫn còn thể nhìn thấy khu hội trường cách đó không xa, Chu Phạn Phạn nhận lấy bảng đèn từ trong tay anh: "Ý em là hôm nay em quên chụp ảnh, anh giúp em chụp một tấm được không."

Quan Nguyên Bạch: "Chụp như thế nào."

"Rất đơn giản, bối cảnh chính là hội trường kia, chỉ cần chụp một tấm em cầm bảng đèn, lưu làm kỷ niệm."

Quan Nguyên Bạch hiểu rõ: "Đã biết."

"Ừm...... Anh đứng xa một chút, anh giúp em chụp cao một chút a."

Quan Nguyên Bạch chần chờ, "Chụp cao một chút?"

Anh sau khi nói xong, ánh mắt "quét từ trên xuống dưới", hoàn toàn chính là đang hỏi, ở độ cao này làm sao chụp được ảnh cao hơn.

Vừa thấy liền biết người này chụp ảnh nhất định sẽ với hiệu ứng "thẳng nam" !

"Em dạy anh, em dạy anh!" Chu Phạn Phạn vội vàng đem điện thoại đưa tới trước mặt anh, "Anh nhìn xem, chân người nên tiếp cận đường này, điện thoại hơi nghiêng một chút, để em lấy cây cột kia làm ví dụ......"

Chu Phạn Phạn nói xong, cầm bảng đèn liền chạy đến phía trước,

"Có thể chụp rồi!"

Quan Nguyên Bạch gật đầu, dựa theo lời cô vừa rồi nói, chụp ảnh.

"Anh có thể chụp nhiều ảnh hơn."

Quan Nguyên Bạch khịt mũi, tìm góc độ, chụp thêm vài tấm ảnh cho cô.

Sau khi chụp xong, Chu Phạn Phạn chạy trở về, "Để em nhìn thử!"

Quan Nguyên Bạch đưa cho cô, Chu Phạn Phạn vuốt lên một vài tấm ảnh, ngạc nhiên nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy a, chụp rất khá!"

Quan Nguyên Bạch hơi nhướng mày: "Cái này khó sao?."

"Cũng coi như khó đi, bạn trai cũ của Hiểu Thiên, chính là người mà cô ấy chia tay. Khi Hiểu thiên ở bên anh ta, cậu ấy luôn phàn nàn về kỹ năng chụp ảnh của anh ta, chụp đến khó coi." Chu Phạn Phạn nói, "Bất quá anh yên tâm, hiện tại anh chụp thành thạo như vậy, bạn gái tương lai của anh nhất định sẽ hài lòng."

Quan Nguyên Bạch dừng một chút, nói: "Vậy em hài lòng sao."

"Hài lòng nha! Em rất hài lòng!"

Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt nói: "Ừm, hiện tại bạn gái vừa lòng là được."

Chu Phạn Phạn sửng sốt, chậm rãi ngước mắt nhìn anh.

Quan Nguyên Bạch quay đầu lại: "Làm gì vậy, em không phải bạn gái anh sao."

"A, hình như...... đúng vậy."

"Tốt rồi."

Chu Phạn Phạn trong lòng khẽ run, cũng không chưa từng nghe qua từ bạn gái, từ trưởng bối nói, cô chính là bạn gái anh.

Nhưng từ trong miệng anh nói ra, chính là cảm thấy có chút không giống nhau.

"Muốn chụp ảnh chung không." Quan Nguyên Bạch đột nhiên hỏi.

"Chúng ta?"

Quan Nguyên Bạch thanh thanh giọng nói, gật đầu: "Đây là lần đầu tiên cùng nhau nghe buổi biểu diễn, chúng ta chụp một tấm ảnh đi. Anh nghĩ sẽ cho bà nội cùng mọi người xem, có thể giải thích tốt."

Chu Phạn Phạn cảm thấy có lý, vội vàng giơ điện thoại lên: "Được, vậy đến đây đi. Nếu anh không nói, em còn không có nghĩ đến chụp ảnh chung, hôm nay khi ra ngoài, bà nội còn hỏi em hôm nay đi theo anh làm gì......"

"Chụp đi."

"Ừm." Chu Phạn Phạn điều chỉnh góc độ, nói, "Anh đứng thấp một chút."

Quan Nguyên Bạch nhìn thấy mình và cô trong camera, anh chưa bao giờ selfie với góc độ này, có chút không thoải mái, nhưng vẫn là nghe lời cô, ngồi xổm xuống.

Chu Phạn Phạn mắt thấy góc độ không sai biệt lắm, nhấn nút chụp.

"Được rồi."

"Từ từ."

Quan Nguyên Bạch nhìn đến ảnh chụp, đột nhiên ý thức được cái gì, duỗi tay đem miếng dán trên mặt xé xuống, đồng thời xé miếng dán trên mặt Chu Phạn Phạn.

Chu Phạn Phạn: "Xì......"

"Một lần nữa chụp."

Chu Phạn Phạn sờ sờ gương mặt: "Vừa rồi trông rất đẹp."

Quan Nguyên Bạch ngồi xổm ở vị trí vừa nãy, giơ khuỷa tay lên: "Dán thành như vậy giống cái gì, chụp lại đi."

Giống cái gì...... Giống fans nha.

Chu Phạn Phạn vẫn là cảm thấy vừa rồi rất đẹp, nhưng Nguyên Bạch khăng khăng, vì vậy cô cũng theo anh, dù sao cũng chỉ là vấn đề vài giây.

Chụp ảnh xong, hai người liền lên xe, Quan Nguyên Bạch đưa cô trở về nhà.

Chu Phạn Phạn cũng rất nhanh, vừa vào nhà liền chạy vào phòng, ngồi xuống trước máy tính bắt đầu chỉnh ảnh .

Cô làm những việc này đã thực thuận tay, sau khi chỉnh sửa xong, đăng tải những bức ảnh và video đẹp của Quan Tri Ý lên Weibo.

Trong số các video mọi người quay tối nay, của Chu Phạn Phạn là đầy đủ và rõ ràng nhất, chẳng mấy chốc, video của cô đã lên hot search.

Những người hâm mộ ở khu bình luận đã khóc, tất cả đều vui mừng, Quan Tri Ý đã hát lại bài hát này, nó thật hoài niệm.

Chu Phạn Phạn vui vẻ với mọi người, cao hứng chỉnh sửa vòng bạn bè, chuẩn bị đăng bài về buổi biểu diễn tối nay.

Chu Phạn Phạn chọn ra tám bức ảnh chụp xung quanh, Quan Tri Ý và ảnh mình cầm bảng đèn, chỉ chừa lại một tấm.

Cô chọn tới chọn lui, ánh mắt dán chặt vào tấm ảnh chụp cô và Quan Nguyên Bạch. Kỳ thật trước kia , cô đã từng đăng ảnh mình và bạn bè khi tham gia sự kiện kiểu này, nhưng là lần này người đi cùng cô là...... Quan Nguyên Bạch.

Trong vòng bạn bè của cô có quá nhiều bạn bè trong giới hâm mộ , mặc dù lần trước đã bị mọi người biết cô cùng Quan Nguyên Bạch có quan hệ tình cảm, nhưng cô vẫn rất xấu hổ khi thể hiện trước mặt mọi người.

Quên đi...... Vẫn là không cần chọn tấm này.

Đinh ——

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, có tin nhắn đến.

Quan Nguyên Bạch: 【 Gửi cho anh ảnh chụp chung 】

Chu Phạn Phạn sau khi trở về vẫn luôn ở chỉnh ảnh, cũng quên gửi ảnh chụp chung của họ tối nay cho anh, vì vậy rất nhanh đã gửi ảnh cho anh

Chu Phạn Phạn: 【 Cho bà nội xem sao 】

Quan Nguyên Bạch: 【 Ừ, cho các trưởng bối đều nhìn xem 】

Chu Phạn Phạn vẫn luôn tưởng chính là, trong miệng anh cái gọi là "Cho các trưởng bối đều nhìn xem" chính là một ngày nào đó gặp mặt sẽ cho người nhà xem, nhưng không nghĩ tới chính là, anh đều cho mọi người xem, phạm vi lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều..

Vài phút sau, cô thấy một bài đăng mới trong vòng bạn bè.

Quan Nguyên Bạch đăng.

Khi Chu Phạn Phạn nhìn thấy nó, mở to hai mắt.

Anh thế nhưng...... Trực tiếp đã đăng ảnh bọn họ chụp chung?!

Anh nói cho trưởng bối nhìn xem, chính là như vậy a!

Chu Phạn Phạn nhanh chóng nhấp vào bức ảnh, phóng to để xem nó. Trong ảnh, cô đang cầm bảng đèn Ý Ý và cây quạt nhỏ, còn anh đứng bên phải cô, thực ra giữa họ có một khoảng cách, nhưng từ góc độ này, có vẻ như cô đang dựa vào anh.

Mới vừa rồi còn không cảm thấy có cái gì, hiện tại bị công khai như vậy, Chu Phạn Phạn đột nhiên cảm thấy mặt vô cùng nóng......

【 A! Cậu cùng Quan Nguyên Bạch cùng đi buổi biểu diễn!! 】

Đột nhiên, nhóm WeChat xôn xao, Thất Thất đã gửi tin nhắn trong nhóm.

Chu Phạn Phạn nhìn có điểm ngốc: 【 A...... Làm sao cậu biết, cậu kết bạn Wechat với Nguyên Bạch sao 】

Một giây trước nhìn thấy Quan Nguyên Bạch đăng trong vòng bạn bè, giây tiếp theo trong nhóm liền hỏi như vậy, Chu Phạn Phạn lập tức liên tưởng đến.

Thất Thất cũng ngốc: 【 Hả? WeChat gì, tớ làm sao có WeChat của Nguyên Bạch được? Là có người chụp hai người đi xem nhạc cùng nhau!!! Nima, sao cậu lại để con trai dán miếng dán lên mặt mình! Ta phục!!! 】

Lục Lục: 【 Má ơi, chuyện gì đã xảy ra giữa hai người vậy!! ( Hình ảnh ) ( Hình ảnh ) 】

Hiểu Thiên: 【 Cậu nói Quan Nguyên Bạch cho cậu vé! Cậu đâu có nói là đi cùng với anh ấy!!! Hai người! Tình huống như thế nào!! 】

Thất Thất: 【 Tớ thực sự bị nghiền nát bởi bức ảnh này 】

Lục Lục đã gửi hai tấm ảnh qua, hóa ra là khi họ đang ngồi trong hội trường.

Ở góc độ này, hẳn là chụp từ hàng ghế đầu.

Bức ảnh đầu tiên chụp hai người đang nói chuyện, có lẽ lúc đó ồn ào quá, đầu hơi áp sát vào nhau.

Bức ảnh thứ hai, biểu biểu diễn đã bắt đầu rồi, Chu Phạn Phạn đang nghiêm túc chụp ảnh bằng camera của mình.

Mà bên cạnh cô, Quan Nguyên Bạch cầm đèn bài lại không có xem biểu biểu diễn, anh hơi hơi nghiêng đầu, nhưng ánh mắt lại rơi trên mặt cô......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net