Chap 5: Không giá trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc hộp màu xanh phấn được đóng gói tinh tế, bên trên còn thắt nơ tinh xảo, có thể thấy người tặng rất cẩn thận.

Quan Nguyên Bạch cuối đầu nhưng không đưa tay ra: "Chu tiểu thư, chuyện này chúng ta cùng hưởng lợi, cô không cần tặng quà cho tôi đâu"

Chu Phạn Phạn sợ anh không nhận nó, vội vàng nói: "Nhưng anh đã giúp tôi rất nhiều, tuy rằng là cùng hưởng lợi, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình. Hơn nữa Quan tiên sinh, bức tranh này là do tôi tự vẽ mà thôi, vốn chẳng có giá trị gì"

"Nhưng ......"

"Hay là anh ghét bỏ món quà không giá trị này."

Chu Phạn Phạn cúi đầu, giọng nói trầm thấp, nhìn buồn bã lại đáng thương.

Quan Nguyên Bạch chỉ biết im lặng.

"Yo, Nguyên Bạch, em ở đây làm gì vậy?" Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên một người đàn ông đi tới.

Chu Phạn Phạn nghe tiếng nhìn qua, là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, với đôi mắt hẹp dài, trông giống như một ông chú người Hàn Quốc. Mặc chiếc áo khoác len màu xanh đậm với chiếc trâm màu xám bạc trên cổ áo, là hình con ong

Quan Nguyên Bạch quay đầu lại, nhìn người sau nhẹ giọng nói: "Anh hai, anh làm sao lại tới đây?"

Anh hai.

Chu Phạn Phạn nhìn người đàn ông một lần nữa, hóa ra người này là con trai thứ hai của nhà họ Quan, anh họ Quan Nguyên Bạch, Quan Tử Dụ.

"Hôm qua anh ngủ ở đây." Quan Tử Dụ ngáp một cái, tầm mắt rơi xuống trên người Chu Phạn Phạn, "Cô bé này là ai?"

Chu Phạn Phạn đối với anh lễ phép khoát tay: "Xin chào, em là Chu Phạn Phạn."

"Chu Phạn Phạn?!" Quan Tử Dụ ánh mắt đột nhiên nghiêm túc lên, "Anh nhớ ra rồi, em chính là người bà nội giới thiệu cho Nguyên Bạch xem mắt.

Chu Phạn Phạn có chút ngượng ngùng mà cười: "Vâng......"

Quan Nguyên Bạch cùng anh hai thân thiết tựa hồ không phân biệt lớn nhỏ ,nói chuyện rất thẳng thắn: "Anh hai, anh không có việc gì thì có thể đi."

"Đi cái gì chứ?" Quan Tử Dụ tò mò, cẩn thận đánh giá Chu Phạn Phạn vài lần, nói: "Cô bé này thật xinh đẹp...... Phạn Phạn, em hôm nay là tới tìm Nguyên Bạch sao?"

Chu Phạn Phạn nhìn Quan Nguyên Bạch liếc mắt một cái, trả lời: "Đúng vậy."

Quan Tử Dụ: "Lúc này, là muốn đi hẹn hò?"

Chu Phạn Phạn: "A? Không, em......"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên người bị kéo lại.

Chu Phạn Phạn đột nhiên không kịp phòng ngừa, va nhẹ vào cánh tay Quan Nguyên Bạch. Cô hơi giật mình, ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt của người đằng sau rất bĩnh tĩnh, nói: "Chúng em muốn đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?"

Chu Phạn Phạn: "Hả?"

"Anh không đi cùng đâu." Quan Tử Dụ mập mờ vỗ vai Quan Nguyên Bạch , "Em không dễ gì mới đi hẹn hò với một cô gái,anh nào dám làm phiền. Nếu như bà nội biết anh đi làm bóng đèn, thế nào bà cũng đánh chết anh."

Quan Nguyên Bạch nói: "Vậy không cần nói nhiều nữa, chúng em đi trước đây."

Quan Tử Dụ liên tục gật đầu, rất là vui mừng: "Được, đi nhanh đi. Ăn ngon nhé,  trễ chút rồi về."

"......"

Đại sảnh tầng một của Nam Tước rất tráng lệ , Chu Phạn Phạn vẻ mặt ngốc mà đi theo Quan Nguyên Bạch xuyên qua đại sảnh, đi tới thang máy.

Sau khi thang máy đến, anh vừa vặn nghe một cuộc điện thoại, trong lúc nói chuyện với người bên kia điện thoại, anh nhẹ nhàng chặn cửa thang máy , ra hiệu cho cô đi vào trước.

Chu Phạn Phạn không dám quấy rầy anh, đành phải đi vào thang máy. Sau đó Quan Nguyên Bạch đi vào, nhấn tầng hai.

Trong bãi đậu xe,những chiếc xe hơi sang trọng xếp hàng dài . Trong khi chiếc xe thể thao của Nguyên Bạch nằm riêng đơn độc trong không gian rộng lớn.

Cô theo anh ra xe, ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ cho đến khi anh gọi xong.

"Lên xe đi." Anh quay đầu lại nhìn cô.

Chu Phạn Phạn hơi ngạc nhiên, nói: "Hôm nay tôi tự lái xe đến đây,vì vậy anh không cần đưa tôi về đâu.

Quan Nguyên Bạch giúp cô mở cửa xe: "Không phải đưa cô về mà đi ăn cơm."

"Hả?"

"Anh hai tốt nhất định sẽ báo cáo cho bà nội, anh ấy cũng rất nhiều chuyện. Nếu anh ấy đã thấy, chúng ta cũng nên đi ăn cơm thôi, nói không chừng hiện tại anh ấy đang trốn ở đâu đó để lén lút theo dõi"

Chu Phạn Phạn vội vàng nhìn xung quanh, hỏi: "Vậy còn công việc của anh thì sao?"

Cô hỏi một cách nghiêm túc, như thể cô thực sự làm phiền anh.

Quan Nguyên Bạch cười một chút: "Xong rồi, giờ tôi rảnh"

Chu Phạn Phạn lúc này mới yên tâm mà gật đầu, ngồi vào trong xe.

Quan Nguyên Bạch cũng ngồi vào, khởi động xe, lại nhìn cô một cái, "Cô muốn ôm  hộp quà đến khi nào?"

Chu Phạn Phạn còn chưa kịp phản ứng, phát hiện anh đang nhìn hộp quà trong tay cô, nói: "Ồ! Vậy tôi để phía sau xe được không?"

Quan Nguyên Bạch không thể nói "Không thể" trong cuộc gặp mặt này, nếu anh làm thế, liền có vẻ chính mình giống như thật ghét bỏ món quà tự tay làm này.

"Tùy cô."

Chu Phạn Phạn ừ một tiếng, nhanh chóng xoay người cất hộp quà đi.

Quan Nguyên Bạch nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, có chút buồn cười, hỏi: "Cô muốn ăn cái gì?"

Chu Phạn Phạn nhẹ nhàng nói: "Anh muốn ăn gì? Lần trước tôi đã nói sẽ mời anh ăn , cho nên...... Anh muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."

Quan Nguyên Bạch: "Tôi ăn gì cũng được, cô thích gì thì chọn đi"

Chu Phạn Phạn nghĩ nghĩ: "Vậy đi, đến trường của tôi, anh ăn cay được không, ở đó có một cửa hàng Tứ Xuyên rất ngon."

Quan Nguyên Bạch bữa tối này không có yêu cầu gì, nếu cô muốn ăn gì, anh liền theo ý cô: "Được, cô gửi địa chỉ đi."

"Được!"

Gần đại học Bắc Kinh có một cửa hàng Tứ Xuyên rất nổi tiếng, chủ cửa hàng là người Tứ Xuyên chính hiệu, đã ở đây 20 năm.

Cửa hàng tuy không lớn nhưng môi trường khá tốt, đồ ăn rất ngon, thậm chí còn xuất hiện trên chương trình ẩm thực của CCTV.

Chu Phạn Phạn thường ăn ở đây với bạn bè cô từ khi cô bắt đầu học đại học, nếu ai đó nhờ cô giới thiệu một cửa hàng nào đó, cô sẽ không giới thiệu những nhà hàng kiểu phương Tây sang trọng và đắt tiền, mà sẽ giới thiệu cửa hàng này.

"Cửa hàng này có khẩu phần ăn rất lớn vì vậy tôi gọi ít món hơn." Sau khi ngồi xuống, Chu Phạn Phạn gọi những món mà cô cho là ngon nhất, "Quan tiên sinh, anh xem còn muốn ăn gì không."

Quan Nguyên Bạch nói: "Cũng đủ rồi."

"Được."

Chu Phạn Phạn gọi người phục vụ đến để gọi món.

Hôm nay cuối tuần, trong tiệm rất đông, tốc độ phục vụ hơi chậm. Trong thời gian chờ đợi, Chu Phạn Phạn thỉnh thoảng trộm ngắm Quan Nguyên Bạch, nhưng không nói chuyện nhiều với anh.

Cũng không phải là không có đề tài chung, ví dụ như Quan Tri Ý

Nhưng Chu Phạn Phạn không dám nói về đề tài này, một là cô không muốn tìm hiểu đời sống riêng tư của idol, hai là cô sợ cô nói về idol không ngừng như vậy sẽ khiến Quan Nguyên Bạch thấy kì lạ.

Chu Phạn Phạn không nói gì, Quan Nguyên Bạch cũng không có gì để nói.

Không khí yên tĩnh như vậy không khiến Quan Nguyên Bạch cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí còn cho rằng cô gái nhỏ trước mặt có chút hướng nội, nhút nhát hoặc ở trước mặt anh cảm thấy căng thẳng như vậy là chuyện tốt.

Dù sao anh cũng chỉ diễn kịch với cô mà thôi, nói nhiều quá sợ người ta sẽ nghĩ nhiều, có thêm nhiều suy nghĩ không nên có với anh.

Sau nửa giờ im lặng, đồ ăn cuối cùng cũng có.

Đậu hủ Tứ Xuyên, thịt luộc thái lát, gà Cung Bảo, gà rút xương...... màu đỏ tươi, ăn với cơm rất hợp.

Chu Phạn Phạn giơ ngón tay, gọi hai bát cơm theo phong cách quý phái.

Cô hắng giọng, trái với lương tâm :"Tôi chỉ ăn nửa bát, Quan tiên sinh, nếu anh ăn không đủ, nửa bát này tôi san cho anh, cơm vẫn còn sạch."

Quan Nguyên Bạch: "Cảm ơn, tôi đủ rồi."

"Được."

Nhiều đồ ăn như vậy! Nếu Quan Nguyên Bạch không ở đây, một mình cô có thể ăn hai bát cơm.

Thật đáng tiếc , thật đáng tiếc.

Quan Nguyên Bạch kinh doanh lĩnh vực khách sạn, ngày thường đối với phương diện ăn uống cũng sẽ cảm thấy hứng thú. Cho nên khi nghe Chu Phạn Phạn trên bàn ăn nói cửa hàng này nổi tiếng như thế nào, anh cũng muốn ăn thử.

Nhưng không nghĩ tới, đồ ăn nơi này hóa ra cay hơn anh tưởng rất nhiều, khi anh cắn miếng thịt lợn đầu tiên, anh thậm chí không thở nổi trong giây lát.

"Khụ......" Quan Nguyên Bạch nghẹn trong cổ họng, sau đó kịch liệt ho khan, mặt đỏ lên.

Chu Phạn Phạn hoảng sợ, vội vàng đặt đũa xuống: "Quan, Quan tiên sinh! Cay lắm phải không?"

Quan Nguyên Bạch cúi đầu ho khan, chật vật vẫy tay với cô

Chu Phạn Phạn nhanh chóng rót cho anh ly nước : "Mau, uống nước đi!"

Quan Nguyên Bạch nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

"Thế nào? Có ổn hơn không?!"

"Không sao rồi......"

Thanh âm của anh có chút khàn khàn, trên mặt vẫn đỏ ứng, nhìn qua, đáy mắt hiện lên một chút ướt át.

Chu Phạn Phạn nhìn thấy đôi mắt ướt át của anh, trái tim Chu Phạn Phạn lỗi nhịp

Đáng yêu quá...... Không phải! Thật đáng thương!

Cô đã làm cái gì thế này!

"Thực xin lỗi thực xin lỗi đã không nhắc nhở anh, đồ ăn của bọn họ so với những nhà hàng Tứ Xuyên khác đều cay hơn, bình thường anh không ăn cay vậy đúng không?"

Quan Nguyên Bạch nhíu chặt mày: "Vẫn tốt, chỉ là vừa rồi nghẹn thôi."

Chu Phạn Phạn: "Xin lỗi anh...... vậy tôi sẽ gọi món khác cho anh"

"Không cần." Quan Nguyên Bạch lại uống một ngụm nước, "Cứ như vậy ăn đi, không sao đâu."

"Ồ......"

Sau khi Quan Nguyên Bạch đề phòng , anh cũng không bị nghẹn nữa. Chỉ là những món ăn này đối với anh là quá cay.

Chu Phạn Phạn vẫn luôn chú ý đến anh nên có thể cảm nhận được, anh ăn những món này một cách miễn cưỡng.

"Phục vụ."

Rất nhanh đã có người chạy đến: "Xin chào"

Chu Phạn Phạn nói: "Giúp tôi lấy một bộ chén đũa mới tới đây."

"Vâng, cô chờ một lát nhé."

Người phục vụ đem bát đúa mới tới, Chu Phạn Phạn đổ một bát nước sôi vào một cái bát nhỏ, dùng đũa mới gắp đồ ăn, trụng qua nước sôi, lọc kỹ, bày lên đĩa.

Lặp lại nhiều lần, các món ăn trong đĩa dần dần chất thành núi.

"Đây, anh ăn cái này đi." Cô đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch hơi giật mình, có chút kinh ngạc nhìn cô.

Chu Phạn Phạn lại không cảm thấy vấn để gì, giải thích nói: "Nó sẽ không cay như vậy nữa sau khi trụng qua nước đâu, hương vị cũng không thay đổi . Bạn cùng phòng của tôi lần đầu tiên tới đây cũng làm như vậy. Ừm... bát đũa đều sạch sẽ mới lấy"

Hắn đương nhiên biết đây là chén đũa mới , vừa rồi lúc cô gọi phục vụ anh đã nhìn thấy, nhưng anh còn tưởng cô làm như vậy vì cô cũng thấy cay, làm cho chính bản thân ăn.

Không nghĩ cuối cùng, tất cả những thứ này đều cho anh.

Quan Nguyên Bạch hiếm khi gặp được tâm lý tinh tế như thế, anh là anh cả trong nhà, trước nay luôn chăm sóc người khác, không có chuyện người khác tới chăm sóc anh.

Đây là lần đầu tiên có người lo cho anh bữa cơm, mà còn là một cô bé.

"Cảm ơn." Quan Nguyên Bạch ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên mà uống nước.

Chu Phạn Phạn: "Không có việc gì, anh mau ăn đi, tôi trụng tiếp cho anh."

"Không cần, cô tự lo ăn đi."

"...... Được rồi

Quan Nguyên Bạch sau đó cũng không ăn nhiều , hắn cảm thấy ăn món cô làm thật kỳ quái. Hơn nữa, nếu cuối cùng anh thật sự ăn hết, rất có thể lại cho cô tín hiệu sai lầm..

Mà Chu Phạn Phạn không nghĩ nhiều như vậy, cô làm đồ ăn cho Quan Nguyên Bạch như vậy hoàn toàn là vì sợ anh ăn cay không được.

Yêu ai yêu cả đường đi, cô quan tâm và chăm sóc anh , điều đó gần như đã khắc vào DNA.

Sau đó, thấy anh chỉ ăn mấy miếng, liền suy nghĩ đồ ăn ở đây có lẽ thực sự không hợp khẩu vị anh, đợi lát nữa nhất định phải mua chút gì đó cho anh.

——

Đêm mùa đông, gió lạnh đến xương.

Khi bước ra khỏi cửa hàng Tứ Xuyên, cô được nghênh đón bởi một luồng không khí lạnh rất khô, như thể nó ngay lập tức hút đi độ ẩm trên da.

Chu Phạn Phạn lạnh đến nheo mắt lại, quay đầu nói vớiQuan Nguyên Bạch: "Phố ẩm thực bên cạnh trường học của chúng tôi rất ngon , tôi đưa anh đi dạo một chút nhé?"

Quan Nguyên Bạch: "Cô ăn không no sao?"

"Tôi no rồi, nhưng tôi thấy anh ăn rất ít, hẳn là không ăn no." Chu Phạn Phạn nói, "Tôi dẫn anh đi ăn cái gì đó không cay."

Gương mặt cô bởi vì gió lạnh mà càng trắng hơn

Từ khoảng cách này, Quan Nguyên Bạch thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy của cô khẽ chớp, che đi sự lo lắng và căng thẳng trong mắt cô.

"Hôm nay đã nói là sẽ mời anh ăn, nhưng vừa rồi anh lại trả tiền......" Chu Phạn Phạn thấy anh chưa lên tiếng, lại nói, "Nếu lại làm anh trở về với bụng đói, tôi sẽ thật ngượng ngùng."

"Tôi không đói ."

"Vậy coi như chúng ta nếm thử mấy món ngon đi? Rất gần, đi một chút là đến."

Trong mắt cô tràn đầy chân thành, thấp thỏm sự khó chịu càng nặng nề, giống như nếu anh không đồng ý, cô sẽ thật áy náy.

Quan Nguyên Bạch nhìn một hồi, đột nhiên không có ý cự tuyệt.

Quên đi, dù sao cũng không có việc gì làm, coi như cùng cô bạn nhỏ đi mua sắm vậy

"Được rồi, đi thôi."

Chu Phạn Phạn lập tức vui vẻ, liên tục gật đầu: "Đi theo tôi"

Cô chạy chậm về phía trước hai bước, nhưng một lúc sau hình như lại nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu, đánh giá anh từ trên xuống dưới

Quan Nguyên Bạch không hiểu nói : "Lại làm sao vậy."

"Hôm nay nhiệt độ không khí rất thấp, anh mặc thế này sẽ hơi lạnh đấy.

"Tôi vẫn ổn."

Chu Phạn Phạn trực tiếp bỏ qua lời nói "Vẫn ổn" của anh, chỉ nghĩ, cô không thể để anh bị lạnh nếu đưa anh đi ăn, nếu anh bị cảm lạnh, cô làm sao xứng với "con gái" được chứ.

Vì thế cô lấy từ trong túi ra hai món đồ hình tròn, nhét vào tay Quan Nguyên Bạch: "Túi sưởi ấm tay, anh có thể đút tay vào túi áo để giữ ấm."

Quan Nguyên Bạch cúi đầu liếc mắt một cái, phản ứng không theo kịp.

Nhưng Chu Phạn Phạn lại cảm thấy còn chưa đủ, cô nghĩ nghĩ, đem đem chiếc khăn quàng cổ đang đeo trên cánh tay, khoác lên vai anh.

Anh quá cao, hơn nữa cô không đủ can đảm để tự mình quấn cho anh, liền nói: "Chiếc khăn quàng này tôi mới mua, lúc ra khỏi nhà mới đeo một chút, vẫn còn sạch sẽ. Trời lạnh quá, anh mặc kỹ đi kẻo lạnh"

Khi chiếc khăn bông trắng hồng khoác trên vai, Quan Nguyên Bạch ngửi thấy mùi hương gỗ rất nhẹ, còn thoang thoảng xen lẫn một chút mùi sữa ngọt ngào.

Đó là một mùi rất dễ chịu, nhưng cũng là một mùi hoàn toàn xa lạ.

Trong chớp mắt, mùi hương này như muốn vây kín anh. 

"Cô......"

"Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta đi nhanh đi ~"

Người trước mặt ngước nhìn anh với vẻ mặt trong sáng và thỏa mãn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net