Chap 6: Anh thử xem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phố ẩm thực người đến người đi, chủ yếu là sinh viên trên mặt tràn đầy nụ cười thanh xuân

Ven đường mọc đầy quán xá, quán nào cũng không lớn nhưng đều ồn ào và tấp nập người.

Ngày mùa đông nhưng vẫn có nhiều người tìm đến ăn, điều đó cho thấy đồ ăn ở đây thực sự rất ngon.

Chu Phạn Phạn đi phía trước, đưa Quan Nguyên Bạch đi đến cửa hàng yêu thích của cô. Theo ý kiến của cô thì món thịt lợn chiên giòn của cửa hàng này còn ngon hơn cả nhà bếp của khách sạn 5 sao.

Nhưng còn chưa tới nơi, cổ đột nhiên ấm áp, Chu Phạn Phạn phát hiện chiếc khăn quàng cổ màu hồng trắng của mình lại vắt vẻo trên người cô.

Cô vội quay đầu lại, thấy Quan Nguyên Bạch cũng đã đưa túi sưởi tay qua, đang đứng tại chỗ nhìn cô, ánh mắt cụt xuống, ánh sáng ấm áp từ các cửa hàng xung quanh chiếu vào lông mi của anh, phá lệ trong suốt.

"Đây là cho anh dùng, vì cái gì...... Lại trả tôi." Chu Phạn Phạn không có nhận lấy, có chút lo lắng hỏi.

Thấy cô không nhúc nhích, Quan Nguyên Bạch trực tiếp đem túi sưởi nhét vào túi áo khoác cô: "Chính cô dùng đi, tôi không lạnh."

Nói rồi anh đi về phía trước , Chu Phạn Phạn vội chạy theo, ở bên cạnh nói: "Nhưng anh mặc rất ít "

Những người như Quan Nguyên Bạch về cơ bản thường xuyên không mặc nhiều quần áo vào mùa đông, bởi vì trong nhà mọi nơi đều có máy sưởi, bên ngoài lại luôn di chuyển bằng oto. Đi bộ ngoài trời vào mùa đông là rất hiếm.

"Quan tiên sinh." Chu Phạn Phạn sốt ruột, lấy hết can đảm nắm lấy góc áo anh, nhưng rất nhanh đã buông ra, "Anh vẫn là dùng đi, cảm lạng sẽ không tốt đâu"

Quan Nguyên Bạch liếc nhìn cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác len màu trắng, tuy rằng cả người nhìn giống bánh bao, nhưng cũng cũng không phải rất dày.

"Cô không lạnh sao?" Quan Nguyên Bạch hỏi.

"Tôi không sao, anh không lạnh là quan trọng hơn."

Cô coi đó là điều hiển nhiên, thậm chí trên mặt của cô, cũng không thể nhìn thấy một tia giả dối nào.

Quan Nguyên Bạch không nói gì mà nhìn cô , tâm tình có chút phức tạp.

"Quan tiên sinh?"

Quan Nguyên Bạch hoàn hồn, ý cự tuyệt càng rõ ràng: "Tôi nói không cần."

"Ồ......"

Chu Phạn Phạn không dám miễn cưỡng anh nữa, nhưng cô vẫn sợ anh bị cảm lạnh vì vậy không chịu đi chậm mà chạy lon ton đến cửa hàng thịt rán.

Cửa hàng không lớn, chỉ có hai cái bàn, tuy rằng đơn sơ, nhưng so với bên ngoài thì ấm áp hơn nhiều.

"Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi mua món khác."

Quan Nguyên Bạch hơi hơi hé miệng, nhưng còn chưa kịp nói, Chu Phạn Phạn liền lại chạy đi ra ngoài. Không khí lạnh thấm vào tấm rèn được vén lên, lưu lại một lúc và được bao bọc trong hơi ấm của căn phòng.

Quan Nguyên Bạch nhíu mày, từ bỏ ý định gọi cô trở về , đứng ở cửa hàng chờ cô.

Lúc này trong cửa hàng còn có ghế nhưng bởi vì trên bàn đã có một vài người nên anh không ngồi xuống, cũng không muốn ngồi xuống.

Trên thực tế, anh cho tới bây giờ đều có điểm không thể tưởng tượng được, chính mình như thế nào lại ở chỗ này.

Bên cạnh tới tới lui lui đều là sinh viên, lộn xộn, rất là ồn ào.

Mà Quan Nguyên Bạch đứng như vậy cũng vô cùng dễ thấy, bất luận là trang phục công sở, hay là khuôn mặt cùng thân hình quá mức xuất chúng.

Những sinh viên bên cạnh không ngừng ghé mắt nhìn anh , một lát sau liền có một cô bé chạy tới, đánh bạo xin anh thông tin liên lạc,

"Anh ơi, có thể thêm WeChat được không?"

Quan Nguyên Bạch chờ đến nhàm chán, nghe thấy có người nói chuyện liền cụp mắt xuống, liền thấy một vẻ mặt non nớt muốn xin WeChat anh , đầu có điểm hắc tuyến.

Đây đều là chuyện gì.

Quan Nguyên Bạch trầm mặc, đang định nói cái gì có thể nhanh chóng cự tuyệt lại không làm tổn thương người khác, thì một cái bánh bao nếp chen vào giữa anh và cô gái nhỏ , đột nhiên chắn tầm nhìn của anh.

"A, xin lỗi xin lỗi, thật bất tiện."

Những gì có thể nhìn thấy là mái tóc đen dài của Chu Phạn Phạn, bên cạnh có chiếc kẹp tóc trên đó là những viên ngọc trai sáng lấp lánh, tròn trịa,tinh xảo và thanh tú.

Quan Nguyên Bạch lùi về phía sau một bước, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thấy vậy, nữ sinh lập tức hiểu ra: " Anh có bạn gái, thực xin lỗi, thực xin lỗi. "

Chu Phạn Phạn không gật đầu cũng không lắc đầu mà chỉ mỉm cười xin lỗi cô gái.

Sau khi cô gái rời đi , Chu Phạn Phạn quay sang Quan Nguyên Bạch: "Xin lỗi, đã để anh đợi lâu."

Bên cạnh sinh viên vẫn không ngừng nhìn về phía này, Quan Nguyên Bạch nói: "Có thể đi rồi sao?"

"Có thể, tôi lấy ít thịt chiên."

Cả hai rời khỏi cửa hàng và trở lại xe.

Chu Phạn Phạn đem toàn bộ đồ ăn vừa mua đặt lên bảng điều khiển trung tâm.

"Món này siêu ngon, anh thử xem."

Quan Nguyên Bạch kỳ thật không quá đói, nhưng khi người khác bôn ba mua đồ ăn cho anh, cho dù là khách khí, anh cũng sẽ cho một chút mặt mũi.

Vì thế anh cầm lấy nĩa, ăn một miếng thịt rán mà cô đã mua.

Khi ăn miếng đầu tiên, anh sững người một lúc rồi nhai kỹ , cẩn thận phân biệt và nhấm nháp.

Ngoài suy nghĩ...... Ngon

"Thế nào, ngon đúng không?" Chu Phạn Phạn chờ mong mà nhìn anh.

Quan Nguyên Bạch gật đầu: "Ừm."

"Tôi biết mà." Chu Phạn Phạn hai mắt sáng ngời, cảm thấy phấn khích trước sự thành công , nhưng bởi vì ở trước mặt anh, cô vẫn cố kiềm chế âm lượng, nhỏ giọng nói: "Tuy rằng những cửa hàng này đều ở trong góc nhỏ, giá cả cũng không đắt, nhưng thực sự rất ngon , không thua kém gì nhiều nhà hàng cao cấp đâu. Nhân tiện Quan tiên sinh, anh có thể thử lại món bánh này , món bánh này cũng rất ngon."

Bởi vì đối với những đồ ăn này có chút ngoài ý muốn, cho nên Quan Nguyên Bạch đổi sang cái nĩa nhỏ, thuận theo mà cắn một miếng bánh ngọt.

Anh cẩn thận nếm thử, ngọt mà không béo, mùi trái cây nồng nặc, kem phôi cùng với bơ ở đầu lưỡi rất mịn.

Cô nói so với nhiều nhà hàng cao cấp thì cũng không tệ , thế nhưng không phải nói giỡn.

Các nhà hàng vượt trộn về nguyên liện cũng như các cơ sở kỹ thuật

Quan Nguyên Bạch nhíu mày, bắt đầu nghĩ lại việc đầu bếp bánh ngọt mà anh thuê ở khách sạn Nam Tước có đáng nhiều tiền không.

Quan Nguyên Bạch yên lặng ăn, Chu Phạn Phạn cũng không quấy rầy, nhìn anh cắn một miếng rồi một miếng , ăn hết cả bánh kem.

Nghĩ thầm, vậy là anh thích ăn điểm tâm ngọt a.

"Tôi đưa cô trở về." Cuối cùng, Quan Nguyên Bạch nói.

Xe Chu Phạn Phạn ngừng ở nam tước, cũng không chối từ, nói địa chỉ nhà cùng câu cảm ơn.

——

Đưa Chu Phạn Phạn về mất nửa giờ, lại trở lại nhà, thì đã 11 giờ tối.

Quan Nguyên Bạch xuống xe , thời điểm nhìn thấy hộp quà ở ghế sau, liền lấy ra, sau khi vào cửa tùy tiện đặt lên bàn trà.

Khi anh thức dậy vào ngày hôm sau và bận rộn với công việc của công ty , loại vật nhỏ này cũng liền đã quên.

Sau lại nhớ đến hộp quà thì đã là hai ngày sau, dì giúp việc trong nhà hỏi anh có cần cất hộp quà vào thư phòng không, anh lúc này mới nhớ ra là có một hộp quà như vậy.

Anh không để dì xử lí mà tự mình mở hộp quà sau khi đi làm về.

Sau khi mở nó ra , đầu tiên anh thấy một tấm bưu thiếp với vài từ được viết ngay ngắn trên đó.

【 Quan tiên sinh, cái này là tôi tự vẽ, hy vọng anh có thể thích. Thuận tiện tặng một phần cho em gái anh, chúc các anh mỗi ngày vui vẻ, vạn sự như ý. 】

Dưới tấm bưu thiếp là hai khung ảnh, bên trong khung ảnh là bức chân dung được vẽ bằng bút chì màu.

Mặt trên là anh. Phía dưới là Quan Tri Ý

Quan Nguyên Bạch trước tiên cầm  khung ảnh của em gái mình lên và nhìn vào nó, Chu Phạn Phạn vẽ chính là lúc Quan Tri Ý trên sân khấu, Quan Nguyên Bạch nhớ rõ trang phục này, đó là khi em gái anh hát và nhảy trên sân khấu trong bữa tiệc đêm giao thừa năm ngoái.

Bình tĩnh mà xem xét, Chu Phạn Phạn vẽ thật sự không tồi, đường cong, biểu cảm, chi tiết...... Mỗi một chỗ đều rất chính xác, Quan Tri Ý trong tranh giống với hiện thực đến 98%.

Nhưng anh biết cái này không phải là trọng điểm, vì thế tùy ý đặt ở một bên, cầm lấy cái của mình lên xem.

Trong tranh, anh ngồi ở bàn làm việc , ngước mắt nhìn qua, vẻ mặt có vài phần không kiên nhẫn. Chu Phạn Phạn có lẽ đã vẽ theo một bức ảnh nào đó, nhưng anh không thể nhớ mình đã chụp bức ảnh này khi nào.

Khả năng cao là bà của anh vì để xem mắt đã chụp ảnh gửi cho các cô gái xem.

Tuy rằng này bức tranh này không đẹp bằng bức chân dung cô vẽ Quan Tri Ý, nhưng cũng hoàn hảo đến 90%. Có thể thấy đường nét và màu sắc rất phức tạp, muốn vẽ lâu, cũng rất cần nhiều sự kiên nhẫn.

Khóe miệng Quan Nguyên Bạch hơi nhếch lên, nhưng không quá một hồi lại nghĩ đến cái gì, mày lại nhíu lại.

Dụng tâm là dụng tâm, nhưng dụng tâm quá nhiều.

Anh không thích cô, cho nên càng không cần cô hy sinh không cần thiết, thậm chí còn chuẩn bị cho em gái anh.

Nếu còn có lần sau, hắn tuyệt đối sẽ không nhận nữa.

Ding Ding ——

Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn rung lên hai cái, Quan Nguyên Bạch đặt khung ảnh xuống, cầm điện thoại lên liếc nhìn.

Hóa ra là Quan Tri Ý đang đi hưởng tuần trăng mật đã gửi cho anh một tấm ảnh về chuyến đi , hẳn là để cho người khác chụp, trong ảnh cô cùng chồng Thích Trình Diễn thể hiện tình cảm trước ống kính.

【 Anh ơi,ở đây vui lắm,lần sau anh cùng chị dâu cũng tới chơi nhé!】

Quan Nguyên Bạch nhìn bức ảnh, chính xác ra là nhìn tư thế của Thích Trình Diễn, có chút một lời khó nói hết.

Thích Trình Diễn là bạn tốt của anh, tính tình như nào anh đều biết, giờ lại bị em gái anh lừa để bày ra bộ dạng trẻ con như vậy.

Thật là nóng mắt.

Quan Nguyên Bạch nhấc điện thoại, phát giọng nói: "Tự chơi, chị dâu ở đâu ra?."

Quan Tri Ý trả lời: "Vậy anh và cô gái lúc trước thế nào?"

Quan Nguyên Bạch: "Không thế nào."

"Em biết anh nói người ta thích anh là đang nói dối" Quan Tri Ý thở dài, "Anh à, anh đừng lừa em nữa được không, không ai thích anh cả, em cũng không phải bà nội, cho dù anh thực sự cô đơn cả đời, em cũng sẽ không tạo áp lực đến anh."

"............"

Quan Nguyên Bạch thiếu chút nữa tức giận nhìn cô cười to

Gằn từng chữ một, đè nèn oán hận trả lời cô : "Cho dù anh sống một mình cả đời, cũng không phải bởi vì không ai thích."

"Ồ."

Giọng nói của Quan Tri Ý trong một giây giống như đang khiêu khích

Khóe miệng Quan Nguyên Bạch khẽ giật, tùy ý chụp một tấm

Vài giây sau, giọng nói kinh ngạc, vui vẻ của Quan Tri Ý vang lên: "Oa, anh tìm người vẽ cho em sao? Vẽ rất đẹp nha!"

Quan Nguyên Bạch cười lạnh, lại mở miệng, trong giọng nói đã có chút khoe khoang : "Một cô gái đã tặng bức tranh vẽ anh cho anh, cô ấy nhân tiện cũng vẽ cho em một bức."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC