ᥫᩣ06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc em tỉnh dậy thì đã là chuyện của sáng hôm sau rồi. Mở mắt ra thì thấy có một con cún đang nằm trước mặt mình cười hì hì, em nhìn jaehyun, rồi nhớ tới chuyện ngày hôm qua.

Càng nhớ càng sợ, em chui rúc vào người hắn, đây đã là thói quen từ nhỏ của hai đứa mỗi lần ngủ chung rồi, em có một cái là mỗi lần nghĩ hoặc thấy thứ gì đáng sợ thì đều chui rúc vào chăn hoặc người bên cạnh rồi cuộn tròn người lại. Mỗi khi ngủ với jaehyun mà trời có mưa to kèm với sấm sét nữa thì sungho đều chui vào người hắn.

Gọi là mỗi khi vậy thôi chứ một tuần bảy ngày là hết bảy ngày hắn dọn gối qua nhà em ngủ rồi.

Jaehyun biết em đang nghĩ gì, cũng vòng tay qua ôm lấy người em. Hắn biết, vì hắn là người hiểu em hơn bất cứ ai mà.

- Sungho, tớ xin lỗi, lẽ ra hôm qua tớ nên đi theo cậu....

- Cái đó...không phải là lỗi của cậu mà...myung

- hửm?

Hắn nghĩ em sẽ trách hắn là sao hôm qua em kêu hắn nhưng hắn lại chỉ chơi game để em phải đi một mình với donghyun, tuy cả hai đi cùng nhau nhưng cả quãng đường đều yên lặng. Có lẽ vì em không quen việc không có hắn ở cạnh bên nên cũng ít nói với donghyun, cả thằng nhóc cũng vậy.

- Là do lỗi của tớ.. nếu tối hôm qua tớ chờ cậu chơi hết trận game, chờ cậu ra đưa tớ lên xe, chờ cậu ra đi chung với tớ th-

- Sungho ngoan, đó là lỗi của tớ, tớ phải xin lỗi cậu mới phải..

- Tớ cảm ơn cậu còn không hết ấy myung.

Em nghe hắn xin lỗi quài mà phát cọc, đã bảo không phải lỗi của hắn mà cứ ' tớ xin lỗi, tớ xin lỗi ' em nghe phát ngán rồi.

Hắn thấy em nhăn mặt ngồi bật dậy thì cũng ngồi lên với em, nghe em nói vậy thì cũng chỉ biết nhìn em mà cười.

- Hôm qua là cậu cứu tớ, tớ là đứa bỏ đi trước nên là tớ phải cảm ơn cậu và xin lỗi cậu. Đừng có mà ôm hết lỗi vào người cậu như vậy!

Lần đầu tiên jaehyun thấy sungho nổi đóa với mình thì nghệch mặt ra. Em như đang giận hắn cực kì ấy, nhưng mà thay vì dỗ cho em hết giận thì hắn lại làm việc khiến em trố mắt nhìn.

- Yeppi nhà tớ dễ thương quá đii

(Tôi xin đổi tên thân mật từ ttungho sang yeppi nha:)

- Yaa tớ đang nghiêm túc với cậu đó myung jaehyun

- Ừ ừ tớ biết mà, hí hí

Jaehyun thấy em nổi đóa thì bay lại xoa nắn hai cái má của em, em trừng mắt nạt hắn mà hắn cũng chỉ ừ ừ rồi vừa xoa má em vừa cười hì hì vậy thôi.

- // y thằng dở hơi ý//

//cóc..cóc//

- Ai đấy? Dongmin à?

- Em đây, mở cửa em vào với.

- Đợi anh mày tẹo

Hắn nghe dongmin gọi thì cũng đành phải thả cặp má của em ra mà lết lại phía cánh cửa, gọi lết là đúng luôn ý vì hắn bước tới một chân thì chân sau lại lết lên một cái.

- Anh tính để em chờ chết ngoài này à.

- Vào được rồi thì im

- Ủa sungho hyung tỉnh rồi hả, anh có bị gì không?

Jaehyun vừa mở cửa ra là cả hai liền chí chóe với nhau, cậu thấy em ngồi một cục trên giường thì cũng lại ngồi hỏi thăm.

- Anh ổn, không bị gì cả. Ủa mà nay thứ mấy, có cần tới trường không, mấy giờ rồi?

Em sốt sắng hỏi dongmin và hắn, em không muốn vừa vào học lại bị gắn mác 'vừa vô năm mà chảnh, đi học trễ' đâu, nói thì vô lý chứ em nhìn thấu được mấy bà tám trường em ấy, sơ hở là tung tin đồn thất thiệt không.

- Anh ổn là tốt rồi. Đừng có lo mấy việc đó, em đã xin cho cả đám nghĩ hết rồi.

Lúc mà cậu hỏi em có sao không, em tính trả lời có, nhưng nghĩ lại, sợ cậu em mình lo nên mới bảo là không sao.

Nó làm em nhớ tới lúc nhỏ bị bắt cóc và đánh đập, lần đó là do em tự ý chạy ra ngoài đường mà không đợi jaehyun đi theo.

Kết quả là hại cả nhà một phen hú vía, ba mẹ em khóc như hôm nhận được giấy báo bệnh của em, jaehyun hồi đó cũng thề thốt bảo rằng không để em rời tầm mắt nữa.

Mà lần này thì xém bị người ta 'tương tác' cho, lần này cũng chẳng có jaehyun cạnh bên nữa. Em không sợ mới lạ.

Thấy em ngồi thất thần ra đó, hắn cũng chỉ nghĩ là do em mệt nên kéo em lại ngồi dựa vào thành giường.

Mặt lưng ấm áp tiếp xúc với mặt gỗ mang chút hơi lạnh làm em giật mình, thấy hắn ngồi nói chuyện với dongmin. Cũng như mọi ngày mà sungho cứ thấy thiếu thiếu, mỗi lần có dongmin là cũng sẽ có donghyun, mà ẻm đâu rồi?

- Dongmin, donghyun đâu rồi em?

- Hyunie sốt nên ngủ bên phòng rồi hyung. Gớm, người thì đã yếu mà hôm qua đi mặc mỗi cái áo mỏng tanh, trời còn lạnh nữa chứ, về bệnh em xót gần chết.

Jaehyun và em đều bật cười khúc khích trước giọng điệu trách móc bạn người thương còn pha thêm chút lo lắng nữa.

Bởi yêu vào nó cũng mệt ha, nhưng mà được cái vui.
________________________

Sau khi cho em ăn rồi dỗ em ngủ trưa thì hắn mới đi ra khỏi phòng, đi thẳng lên sân thượng, trên tay còn cầm theo một hộp thuốc loại nặng.

Sungho luôn khuyên jaehyun rằng đừng nên hút thuốc, bởi vì nó rất hại đến sức khỏe của hắn. Nhưng hắn nào có nghe, luôn lén em hút thuốc mỗi khi stress.

Lên thì đã thấy dongmin chờ sẵn trên đó, buổi trưa ở sân thượng nhà cậu không quá nóng vì luôn có cây xanh quanh năm trên này, tất cả đều do một tay donghyun chăm sóc, thêm cái bể cá nho nhỏ trên bàn cà phê nữa, nhìn là biết ai là chủ nhân liền.

- Thử một điếu không ?

- Không, em không thử đâu. Leehan ghét mùi thuốc lá, em không muốn cậu ấy khó chịu khi gần gũi.

Leehan là tên thân mật của em, chỉ có dongmin và ba mẹ em mới được gọi, à có cả sungho nữa. Leehan cũng hay gọi sungho là yeppi lắm.

- Không thì thôi.

Hắn phì phà khói thuốc, không có gió nên nó cứ tản ra xung quanh mà không bay ngược ra sau khiến cậu cũng nhăn mày khó chịu nhưng không hề nói vì cậu biết, hắn chỉ hút thuốc khi hắn thật sự stress.

- Hai thằng nhãi hôm qua anh xử sao rồi?

- Bế bọn nó lên phường chứ sao, một lũ nghiện ngập.

- Thế còn cái gì làm anh stress vậy?

- Sungho dạo này đi ngủ rất hay mơ thấy ác mộng, còn nói mớ rồi khóc nữa kia. Nghe mẹ cậu ấy nói năm 5 tuổi có một sự kiện khiến cậu ấy bị ám ảnh mà ah không thể nào biết được, thật sự là anh mày rất muốn điều tra nhưng lại chẳng moi được thông tin gì cả.

- Hóa ra là vậy, yêu vào là cái gì của đối phương cũng muốn biết và nắm rõ nhất.

- Có mày đang yêu thôi đấy em.

- Anh bớt xộn lào đi, ai hôm bữa mới thừa nhận với em là yêu sungho hyung?

- Thì..anh

- Đấy, thế mà bảo có mỗi em là đang yêu.

- Xin lỗi, được chưa?

Nói rồi hai anh em cười phá lên, chỉ như vậy thôi mà hai người cũng chí chóe với nhau được, thú thật thì thì sau sungho, dongmin là người khiến hắn có thể nói chuyện một cách thoải mái nhất.
____________

Tôi...qlai hơi trễ ha, thật tình thì mấy nay học hè nhiều quá nên tôi cũng quên mất là chưa đăng tập truyện nào, thế mà đi học cứ khăng khăng là đã đăng tập 6 rồi:)
Nhân tiện đây thì cho tôi hỏi luôn với là mọi người thấy truyện của tôi ntn vào, chứ thấy số ng đọc giảm á, tôi cũng buồn:_)










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC