Chương 18 : Chướng Ngại Vật Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Chấn mở cửa xe cũng không có đủ lực. Đôi mắt anh hiện tại đều bị bao phủ bởi màu đen u ám, hoàn toàn không thể nhìn được cộng với đầu đau đến mức muốn nổ.

Chu Hắc, Chu Bạch ngồi trên xe chờ đợi nhìn thấy Trịnh Chấn xảy ra vấn đề ngay lập tức ra xe đỡ lấy anh, giúp anh mở cửa xe rồi đưa vào ngồi yên vị tại ghế xe làm từ da thật mềm mại.

Trên gương mặt họ chỉ biểu hiện sự lo lắng liên tục hỏi.

"Ông chủ, anh không sao chứ?"

"Ông chủ, anh có ổn không?"

Trịnh Chấn nhắm nghiền đôi mắt không hề có một tia cử động, anh thật sự đã ngất đi vì quá đau đớn. Hơi thở cũng bắt đầu dồn dập khó khăn đầy nặng nề.

Chu Hắc phát hiện phía sau đầu của Trịnh Chấn xuất hiện máu, liền hấp tấp vội vã lên phía trước khởi động xe chạy nhanh đi đến bệnh viện Hắc Long.

Trong khi đó, Trương Hiên lại an ổn dùng bữa tối một cách ngon miệng không hề suy nghĩ gì, đem hết thảy mọi kí ức liên quan Trịnh Chấn vứt sang một bên không quan tâm.

Trương Hiên thở ra một hơi đầy hài lòng, cuối cùng cũng thực sự hưởng thụ cuộc sống tự do. Cậu đứng dậy dọn dẹp một chút rồi cũng nhanh chóng đi vào phòng ngủ, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ đầy mộng đẹp.

------------------

Bệnh Viện Hắc Long

Trước phòng cấp cứu bây giờ đầy ắp người đi qua đi lại, trưng bày đủ những biểu hiện trên gương mặt nhưng một tia vui vẻ cũng không có, chỉ có sự lo lắng, hồi hộp không biết phía bên trong phòng cấp cứu hiện tại thế nào.

Những nữ y tá lẫn bác sĩ không ngừng ra ra vào vào, người thì đẩy thêm xe dụng cụ mổ, người thì lấy thêm máu cung cấp tránh mất máu.

Trịnh Tần nghiến chặt răng đá mạnh vào chân ghế, anh phát hỏa tức giận khiến vết sẹo ở mắt cũng nheo lại càng khiến anh giống một con bạo long bị kẻ thù đụng chạm.

Những người còn lại cũng không mấy tốt lành, họ thở dài, hai tay đều đan vào nhau cầu nguyện cho người đang ở phía trong phòng cấp cứu.

Hiện tại nơi này đều bao phủ bởi một tầng âm khí, một ý niệm vui không hề tồn tại. Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, họ đều tưởng rằng đang ở địa ngục u tối không có một tia nắng ấm áp xuất hiện.

Ba tiếng trước.

Từ khi Trịnh Chấn hoàn toàn mất ý thức nhắm nghiền đôi mắt ngất đi, Chu Hắc và Chu Bạch đều lo lắng ngay lập tức khởi động xe đạp ga mạnh khiến xe lao như mũi tên đến bệnh viện Hắc Long.

Những y tá bác sĩ đã nhận được thông tin từ Chu Hắc nên đã sớm biết chuyện. Giường đều chuẩn bị sẵn, đem Trịnh Chấn đặt lên rồi đẩy gấp vào phòng cấp cứu.

Đã hơn ba giờ trôi qua một cách chậm rãi nặng nề, phòng cấp cứu không hề có dấu hiệu sáng đèn nhưng trời cao quả thật không hề phụ lòng người.

Ánh đèn lẫn tiếng chuông "ting" lên một cái, Will cùng một số bác sĩ mệt mỏi đi ra, trên người dính không ít máu tươi. Y thở ra một hơi dài hướng về những người đang chờ tại đây thông báo.

"Ông chủ đã vượt qua nguy hiểm, tuy nhiên vẫn không thể đoán được sẽ có biến chứng hay không. Tạm thời đã ổn."

Không khí xung quanh bỗng dưng có chút nhẹ nhõm, tuy nhiên vẫn có một người đang trầm mặc ngồi trên ghế. Lão gia Trịnh Nguy dùng đôi mắt tựa hồ có thể giết người nhìn về phía Dương Hoan đang vui mừng vì Trịnh Chấn tai qua nạn khỏi.

Dương Hoan như hiểu được vấn đề, ngay lập tức xoay người nói tạm biệt rồi cùng Trịnh Nguy rời đi.

Họ rốt cuộc có kế hoạch gì?

Trịnh Tần và Trịnh Nghiêm vốn đều thông minh, họ nhận ra hai người này quả thực có bí mật nên cũng im lặng không hề có ý xen vào.

------------

Trở lại phía Trương Hiên, cậu vô cùng hạnh phúc, vui vẻ, một chút vướng bận cũng không có. Cậu chỉ là lâu lâu lại nhớ về Diệp Hiểu Ân ngoài ra không hề có gì khiến cậu phải chịu đau lòng.

Ngay lúc cậu đang ngồi làm việc ở công ty, Lê Phóng từ phía sau cố ý ôm lấy cả người cậu đầy thân mật, anh ta nói lời xin lỗi về vụ lần trước ở Sexy Word, tuy nhiên cậu không hề có ý buông tha. Muốn trêu chọc nam nhân này một chút nhưng rồi cũng mềm lòng cho qua.

"Các người ghen tị đi, bà xã của tôi tốt như vậy." Lê Phóng không biết ngượng cười to, ôm chặt Trương Hiên hôn hôn ngọt ngào như các cặp đôi tình nhân khác.

"Không biết xấu hổ." Trương Hiên lườm nhẹ rồi cũng không khỏi cười thầm vui vẻ.

"Ây dô, Phóng ca, Trương Hiên là của chung nha~ anh thật độc chiếm."

"Haha..."

"Haha..."

Những nữ lẫn nam đồng nghiệp đều cười to, tràn ngập không khí vui tươi của mùa xuân.

Tuy nhiên....

Tại Hắc Long Hội, Trịnh Chấn từ khi mở mắt tỉnh dậy cũng đã hơn hai tháng nhưng một chữ cũng không nói được. Anh chỉ dùng đôi mắt màu xanh trước kia ôn nhu, nghiêm khắc hiện tại một tia cảm xúc cũng không tồn tại, chỉ mơ hồ như người mất hồn, ngày nào cũng nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp ngự trị trên ngón áp út.

Anh nằm trong phòng, tay bị ràng buộc bởi kim tiêm truyền dịch, hai chân tay tuy không bị tổn thương gì tuy nhiên lại không có một chút sức lực cử động. Miệng cũng không chịu phát ra tiếng nói ấm áp như lúc trước mà đổi lại là sự im lặng, anh lạnh lẽo như một tảng băng cô đơn ở giữa dòng biển lạnh.

Đã nhiều bác sĩ tâm lý nổi tiếng tài giỏi đến khám nhưng lại chỉ nhận được câu nói rằng.

" Tâm lý bị tổn thương quá nặng cộng với việc não đã từng phẫu thuật nên sẽ bị thứ không thể buông bỏ được ám ảnh khắc sâu vào trí nhớ "

Chỉ còn hơn hai tuần nữa là mùa xuân đến, sẽ là ngày nhà nhà cũng nhau vây quần đón giao thừa cùng nhau. Những năm trước Hắc Long đều cùng nhau vui vẻ cực điểm, bây giờ lại là một sự phiền não bám vây không chịu đi.

Mỗi khi ai vào phòng Trịnh Chấn thì cũng chỉ nhận lại sự hời hợt của anh, băng đã tháo từ lâu nhưng anh vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, chỉ ngày càng nặng, càng trói mình trong kí ức tình yêu bi thương không hạnh phúc cùng Trương Hiên.

Hoa anh đào lại sắp nở rồi....

Trương Hiên, tôi muốn đưa em đi ngắm cây hoa anh đào ở đó.

Trong tâm trí Trịnh Chấn bỗng dưng hiện lên câu nói đau lòng này, ngoài nó ra thì chả còn câu nào khác. Anh chống tay ngồi dậy tựa lưng vào thành giường.

Anh vươn bàn tay run rẩy sờ lên mặt chiếc nhẫn một cách đầy thê lương, anh nhận ra bản thân lẫn con tim đều chứa đựng hình ảnh của Trương Hiên, ngoài cậu ra thì không còn một kẻ nào có thể thay thế được. Dòng nước mắt mặn đắng từ khóe mắt rơi xuống, nó đọng lên bàn tay chai sần của anh.

Có người nói rằng khi một gã nam nhân khóc vì một ai đó có nghĩa họ đã ghi sâu người đó vào trái tim mình không thể phai mờ được, chung quy cũng vì chữ si.

Trong căn phòng chỉ là hiện diện của bóng đêm bao trùm lấy, một chút không khí của mùa xuân cũng không có, chỉ có sự lạnh lẽo đầy u ám của một người từng trên vạn người.

Anh thật sự đã hoàn toàn mệt mỏi rồi.

Anh thật sự đã quá chịu đựng đủ rồi.

Anh nhìn rồi cứ dùng ngón tay miết nhẹ chiếc nhẫn sáng lên giữa bóng đêm, một lát sau anh mới vươn tay lấy điện thoại mở lên. Anh nhấn vào thư mục hình ảnh lẫn video, những bức ảnh ngọt ngào hiện lên làm cho kí ức ngày đó lập tức ùa về không ngừng.

Thở ra một hơi dài đến đau lòng, anh theo quán tính nhấn nhẹ vào một đoạn video tầm mười lăm giây. Đó là đoạn video mà Trương Hiên đang hát vu vơ lúc du lịch ở Pháp. Giọng hát tưởng chừng như rất gần đây nhưng lại xa đến không thể nắm lấy, anh vừa xem vừa cười một cách thê lương.

" Anh ấy từng mơn trớn mái tóc tôi "

" Lơ đãng mỉm cười với tôi "

" Anh ấy từng nắm chặt tay tôi "

" Cuối cùng lại bỏ rơi tôi "

" Cậu đừng trách anh ấy làm gì "

" Ba câu hai lời hứa hẹn "

" Cũng đã đủ chân thành rồi "

Nghe đến đây, anh không đủ dũng cảm tiếp tục nghe nữa, Trịnh Chấn u mê tắt điện thoại yếu ớt thở từng hơi một, mắt mở không nổi nên liền nhắm lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau.

Trịnh Chấn bước xuống giường đi từng bước chậm chạp mở cửa ra ngoài liền nhìn thấy Tự Phong cùng Thẩm Tần Huân, cả hai đang bưng khay thức ăn đi đến dự định mở cửa. Họ nhìn thấy anh ngay lập tức vui mừng, suýt nữa làm rơi cả khay thức ăn, nhanh chóng đỡ anh trở lại phòng nghỉ ngơi.

Tự Phong nhẹ nhàng giúp anh ngồi lên giường, ôn nhu điềm đạm hỏi.

" Ông chủ, anh khỏe rồi "

Trịnh Chấn không nói gì chỉ gật đầu, dùng đôi mắt như nhìn thấu tâm can lơ đễnh rồi một lát lại nhìn Tự Phong .

Ngược lại với Tự Phong, Thẩm Tần Huân không hề vui vẻ chút nào, chỉ lưu luyến nhìn anh rồi im lặng lấy chén cháo thổi nhẹ nhàng đút cho anh.

" Ăn đi " Thẩm Tần Huân run nhẹ người vì cơ thể có chút không khỏe, khàn khàn giọng nói với Trịnh Chấn.

Trịnh Chấn theo quán tính mở miệng ăn từng muỗng cháo một cách chậm chạp. Chuông điện thoại bỗng dưng reo lên phá tan không khí yên tĩnh, Tự Phong đứng dậy đi ra ngoài để lại Thẩm Tần Huân đút cháo cho Trịnh Chấn.

Thẩm Tần Huân không ổn về sức khỏe, bất giác ho khan rồi hít thở một hơi sâu hướng về người nam nhân như mất hồn này nói từng câu.

" Khụ...khụ...khi nào tôi lại có thể nhìn thấy cậu trở lại như cũ? "

Trịnh Chấn vẫn như vậy, đôi mắt cứ nhìn đi đâu như bị lấy hết hồn phách. Anh nghe được Thẩm Tần Huân nói nhưng lại không thể làm gì được. Anh cứ thế mà im lặng lắng nghe những gì mà y nói, mặc dù giọng nói đó đã khàn đặc đến cực điểm.

Cậu bị bệnh rồi.

" Hôm nay tiểu Hắc đã tròn một tuổi rồi cậu biết không ? "

" Là cậu đã đem nó về, thằng bé rất khả ái lại vừa tròn vừa mập. Có phải bọn tôi chăm nó thật tốt không? "

" Trịnh Chấn này,nếu như hiện tại cậu biết được thằng bé khỏe mạnh như vậy nhất định cậu sẽ cười và khen chúng tôi đúng không? "

" Đây là hình tiểu Hắc lúc ngủ. Có phải rất khả ái không? "

" Thật giống cậu... "

Nãy giờ Thẩm Tần Huân đều làm mọi cách, dùng mọi chuyện tâm sự cùng Trịnh Chấn nhưng một lời phản hồi của đối phương cũng không có.

" Tôi là Thẩm Tần Huân, nhất định sẽ luôn chờ cậu. "

Nam tử tóc bạch kim không nhịn được cảm xúc dâng trào khi nhìn thấy Trịnh Chấn như vậy, nước mắt mặn đắng từ từ chảy dài xuống vùng da mềm mại. Đôi môi màu hồng nhạt run rẩy, Thẩm Tần Huân rướn người từ từ áp sát khuôn mặt Trịnh Chấn, bàn tay trằng mềm đưa lên chạm nhẹ vào mặt anh, hi vọng anh có thể tỉnh lại nhưng lại vô tình mất thăng bằng ngã lên người Trịnh Chấn, đôi môi cũng vì đó mà chạm vào môi nam nhân.

Phía cửa phát ra âm thanh chứng tỏ có người bước vào bên trong. Một thiếu niên từ trên xuống dưới đều hoàn hảo, cao ráo, tuấn mỹ vận chiếc quần bò đen cùng áo cổ lọ đi vào cùng Tự Phong.

Là ai khác ngoài Tự Thiên chứ? Đôi chân mày rậm đen cau chặt chứng tỏ đang vô cùng tức giận nhưng vẫn cố kìm nén lại. Đôi môi nhếch lên cười nhạt lạnh lẽo đáng sợ.

Tự Phong đứng bên cạnh còn cảm thấy ghê rợn, cậu từ lâu đã biết em trai đối với Thẩm Tần Huân nãy sinh mối quan hệ phức tạp nên ngay lập tức ho khụ, báo cho mỹ nam tóc trắng kia.

Thẩm Tần Huân im lặng đứng dậy, ôn nhu lau khóe môi dính cháo của Trịnh Chấn, y từ lâu đã không còn cảm giác với Tự Thiên nhưng khi vừa nhìn thấy thiếu niên đó tay chân không hiểu vì sao mà run run có chút sợ hãi. Nhất là nụ cười kia chứa đầy hàm ý.

" THẨM TẦN HUÂN, ANH ĐANG LÀM GÌ VẬY? "

Tự Thiên trầm giọng đến đáng sợ hỏi mỹ nam tóc dài.

" Tôi có việc, gặp sau.. " Y rùng mình chưa kịp chỉnh lại quần áo đã co chân rời khỏi, Tự Thiên nghiến răng, tức giận rất nhanh chụp lại tay y. Đem tay y siết chặt đến đau đớn kéo đi.

Tự Phong lo lắng nhưng không biết làm gì, sau khi họ rời đi thì cậu mới nhận ra ông chủ đã nằm ngủ từ lâu.

-----------------

Sau khi tan làm, ai ai cũng nhanh chóng trở về với gia đình của mình.

Tiết trời se lạnh khiến con người đều co người rùng mình nhẹ. Đi trên con đường phố quen thuộc ngày nào cậu cũng đi ngang qua.

Đoàn người tấp nập đi qua đi lại nói cười một cách vui vẻ, tỏa ra sự ấm áp của hạnh phúc vào những ngày gần xuân.

Cậu hôm nay không hiểu vì sao lại đi bộ trở về nhà, đoạn đường trở về cũng không xa lạ nhưng đối với cậu là đầy ắp những điều buồn bã.

Cậu vô tình đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, nhìn thấy một đôi vợ chồng cười nói hạnh phúc đến cực điểm, trên tay người chồng còn bế một đứa trẻ đang ngủ say.

" Ông xã, anh nhìn xem. Cái này thật đáng yêu. Con mình lớn lên nhất định sẽ rất thích chơi ~ "

" Em thật ngốc, con chúng ta chỉ mấy tháng làm sao có thể chơi đồ chơi chứ "

" Quả thật rất khả ái~ "..

Cậu say mê lắng nghe quan sát như bị thôi miên bởi kí ức cũ của bản thân, một lát sau khi đôi vợ chồng đó rời đi. Cậu vào trong cửa hàng đồ chơi chọn mua một con lật đật rồi đem nó trở về đặt lên trên tủ đầu giường.

" Ân Ân, Hạo Hạo. Ngủ ngon "

Giữa đêm.

Tiếng chuông điện thoại của cậu reo lên đột ngột, nó phá tan giấc ngủ ngon của cậu. Trương Hiên nhíu chặt đôi chân mày khó chịu, vươn tay với lấy điện thoại ra nghe.

" Là ai? "

" Trương Hiên, quên tôi rồi sao? "

Một giọng nói ma mị của một nữ nhân quen thuộc phát ra ở đầu dây bên kia.

Vừa nghe thấy giọng nói này, cậu liền bừng tỉnh giật mình dậy thở dốc đáp lại.

" Cô gọi cho tôi làm gì? "

" Tôi chỉ là muốn hỏi thăm anh thôi. "

" Câm miệng, tôi không muốn dính tới hắc đạo các người. "

Mồ hôi không hiểu vì sao mà tuôn ra, cậu thở dốc mắng chửi rồi nhanh chóng tắt điện thoại không buồn nói lời tạm biệt.

Điện thoại một lần nữa reo lên phá tan bầu không khí. Cậu nhíu chặt mày có chút run sợ bắt máy.

" Rốt..rốt cuộc cô muốn gì? Tôi không còn liên quan gì đến Trịnh Chấn nữa "

" Trương Hiên cậu thật ngốc bị người ta xoay đến vòng vòng như vậy "

" Cô... Nói vậy là có ý gì...? "

" Ngày mai 10  giờ tối đến công viên gần khu trung tâm, tôi sẽ cho cậu biết " Nữ nhân quái dị kia cười thầm phát ra âm thanh ma mị, ả nói xong liền cúp máy để lại một sự tò mò lẫn khó hiểu vô cùng cho Trương Hiên.

Bị xoay vòng vòng? Ý cô ta là gì....

Sau một lúc, Trương Hiên ngủ cũng không thể ngủ được, nằm qua nằm lại thở dài suy nghĩ lời nói của nữ nhân kia lẫn cô gái giống hệt Diệp Hiểu Ân ở trước mộ.

Ân Ân... Rốt cuộc là thế nào?

Một dấu chấm hỏi đặt tại tâm trí cậu khiến cậu vô cùng nặng nề.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Trong khi đó.

Trịnh Chấn đang ngủ bỗng dưng tiếng chuông điện thông báo vang lên, trời sinh anh có tính nhạy cảm với âm thanh nên khi nghe tiếng thông báo liền mở mắt thức dậy.

Đôi tay vươn lên lấy điện thoại ở tủ đầu giường mở lên. Trong đầu anh liền xuất hiện hàng vạn câu hỏi.

Video? Số điện thoại này thật lạ...

Trịnh Chấn lướt nhẹ nhấn vào xem video một lần nữa nhìn thấy hình ảnh một nữ nhân xinh đẹp, thân hình quyến rũ bị đánh đập đến thê lương cùng một nữ nhân thân hình ngọt ngào dịu dàng như nước.

Lâm Viên...

Victor...

Một cậu bé tuổi vô cùng nhỏ chỉ độ khoảng 2 tuổi, thân hình gầy gò bị đám người đeo mặt nạ hành hạ đến như thể cậu bé có thể chết bất cứ lúc nào.

Hạo Hạo...

Một giọng nói quỷ dị vui sướng cười to nói trong video " Trịnh Chấn, nếu muốn cứu bọn nó thì hẹn anh vào 12 giờ đêm ngày mai "

Trịnh Chấn tức giận nghiến chặt răng đứng dậy cố gắng đi ra ngoài mở miệng nói rồi đưa số điện thoại cho thuộc hạ bên ngoài .

" Điều tra số điện thoại này, mau xác định vị trí của Victor "

Những người thuộc hạ mừng rỡ nhìn Trịnh Chấn khoẻ lại, họ tuân lệnh lập tức chạt đi hoàn thành nhiệm vụ.

DIỆP HIỂU ÂN, RỐT CUỘC CÔ MUỐN GÌ?

-------------------

Còn Tiếp =>

Góc Tự Kỉ :

Bài hát : Anh Ấy - Tiêu Ức Tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net