CHƯƠNG 5 - VẾT THƯƠNG LÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đừng lẳng lặng đến rồi lẳng lặng đi nhé.
Hãy để lại dấu chân ở mỗi chỗ mà các bạn đã đi qua.
(Vote, comment👏🏻)

#Oneandonly111
******************************************************************l


Hôm nay Cố Nhạc Luân đặc biệt cho Quách Khải thưởng thức món cua xào sốt chua ngọt. Sở dĩ cậu làm món này vì được người ta mách nước rằng khi gãy chân thì nên ăn các món nhiều canxi một chút và làm giảm các món có mỡ lại.
Cố Nhạc Luân sốt sắng ra đến chợ hải sản, đi đến năm hàng hải sản khác nhau tỉ mỉ lựa từng con cua ngon nhất và các nguyên liệu cần thiết cho nam nhân của mình. Công đoạn chế biến cũng cực kì công phu và tốn thời gian bởi lý do cậu muốn tự tay nấu nên không mời thầy dạy đến. Xong xuôi đâu đó, Cố Nhạc Luân được cận vệ đưa trở lại bệnh viện quốc tế nơi có nam nhân cún con đang mỏi mòn chờ cậu.
Cố Nhạc Luân với gói thức ăn trên tay tâm trạng cực kỳ vui vẻ nhưng cậu thoáng chốc giật mình vì một chiếc xe từ đằng sau chạy tới với tốc độ rất nhanh khiến Cố Nhạc Luân phải né vội qua một bên. Vì dùng sức ở chân nhiều, Cố Nhạc Luân thấy có chút đau. Đau cũng phải thôi, vì chính cậu cũng bị tai nạn cơ mà. Nhưng vì quá lo lắng cho Quách Khải, cậu dường như quên đi vết thương của chính mình. Thấy Cố Nhạc Luân nhăn mặt, cận vệ ở phía sau vội vã chạy đến.

"Cậu Luân, cậu không sao chứ?"

"Tôi không sao, chỉ hơi giật mình một chút."

"Ở đây là bệnh viện, người vừa rồi việc gì lại lái xe nhanh như vậy chứ. Lỡ đâm trúng người khác thì làm thế nào?" Cận vệ vừa đỡ Cố Nhạc Luân vừa lèm bèm.Cố Nhạc Luân không trả lời, cậu còn đang bận đi thật nhanh để mau chóng mang thức ăn đến lấp đầy bao tử của nam nhân nhà cậu.

Phòng bệnh của Quách Khải nằm ở tầng trên cùng của bệnh viện, ở tầng này chỉ có hai phòng, một cho bệnh nhân và một cho người nhà ở lại chăm sóc. Nói là bệnh viện nhưng nội thất ở đây chẳng khác nào khách sạn cao cấp. Cố Nhạc Luân mau chóng cho người mang thức ăn đi làm nóng lại còn bản thân thì đi tìm Quách Khải. Cửa phòng mở ra nhưng người cần tìm chẳng thấy đâu.

"Hay là anh ấy ở trong nhà vệ sinh?"

Cố Nhạc Luân liếc mắt về bên phải, nhưng đèn nhà vệ sinh không sáng. Vậy là Quách Khải không ở đó. Quái lạ, anh ấy không đi lại được, anh ấy ở đâu chứ? Dòng suy nghĩ của Cố Nhạc Luân bị cắt ngang vì cậu bỗng dưng bị ôm từ đằng sau đến. Vòng tay ôm cậu chặt ngang hông. Ơ, tại sao lại ôm người ta ở đấy? Nhạc Luân bé nhỏ không thích ôm ở đấy, àn tueeeeeeee~
Nhưng người ôm có muốn dời vị trí cao lên một chút cũng chẳng được. Hắn đâu thể đứng dậy chứ, chân hắn có vấn đề phải ngồi trên xe lăn rồi. Ngồi trên xe lăn, núp ở một góc và chờ người tới rồi ôm chầm lấy.
Những thứ này chỉ có một người làm được, Quách Khải.

Cố Nhạc Luân định xoay người lại, nhưng nam nhân không những ôm mà còn tựa má hắn vào lưng cậu, vô lại mà xoa xoa.

"Em đi lâu quá, anh mong em từ nãy đến giờ"

"Anh mong tôi hay cái bụng anh mong tôi?" Cố Nhạc Luân đang cảm động muốn chết nhưng vẫn không quên châm chọc Quách Khải một chút.

"Anh mong em, bụng anh mong em, môi anh mong em, bờ vai anh mong em, cả cơ thể đều nhớ em, trái tim lại càng nhớ em.."

Ngọt chết Cố Nhạc Luân rồi, nhưng không sao, Cố đại thiếu gia vốn thích ăn đồ ngọt. Mỉm cười xoay người lại, Cố Nhạc Luân nhìn Quách Khải

"Ban nãy còn đau lắm, hiện tại chân anh khỏi rồi sao?"

"Lúc em lẳng lặng đi mất thì đau dữ dội, bây giờ ôm được em rồi anh không thấy đau nữa. Nhưng em đi phải nói với anh chứ, chưa hôn người ta đã lẳng lặng bỏ đi?" Quách Khải làm ra vẻ mặt hờn dỗi.

"Tôi đã hôn rồi, còn in cả nụ hôn lên chân, rất nhiều nụ hôn luôn, anh không thấy sao?"
Cố Nhạc Luân trong lòng vốn nghĩ hành động lãng mạn đậm chất toán học của cậu sẽ làm Quách Khải hạnh phúc đến phát ngất thế mà giờ hắn lại vu oan cậu như vậy. Cố Nhạc Luân gỡ tay Quách Khải ra quay lại nhìn tên nam nhân vu khống bằng ánh mắt tròn xoe pha lẫn ngạc nhiên.

"Anh bảo hôn lên má, em hôn lên chân làm gì chứ, em đền cho anh, đền cho anh mau."

Hậm hực vì nam nhân được yêu thương lãng mạn mà không biết hưởng, Cố Nhạc Luân đặt tay lên vai Quách Khải rồi lên giọng người lớn mà dạy bảo.

"Không được, đau ở đâu thì hôn ở đấy. Không thể bậy bạ mà dùng thuốc được đâu. Anh nói đúng không?" Quách Khải đến bó tay vì sự tinh nghịch của Cố Nhạc Luân, hắn đuối lý rồi nên từ bỏ làm mình làm mẩy đổi chủ đề.

"Nhạc nhi à, hôm nay em cho anh ăn gì đấy?"

Cùng lúc đó nhân viên mang thức ăn được hâm nóng tới, bên trên được đậy bằng vung sứ tròn màu trắng nhưng mùi hương vẫn bay ra ngào ngạt. Quách Khải biết đó là món gì nhưng vì hôm nay hắn vẫn chưa được cái mà hắn muốn, Quách ranh ma nảy ra một sáng kiến lừa Cố nai tơ vào tròng.

"Nhạc nhi, nếu anh đoán đúng món ăn em nấu hôm nay, em có thể hôn lên chỗ bị đau này của anh không, anh đau từ chiều đến giờ vẫn chưa khỏi"

"Ngoài chân ra anh còn bị va đụng ở đâu sao?" Cố Nhạc Luân lo lắng tiến đến

"Phải, rất đau, đau còn hơn ở chỗ chân bị gãy nữa."

"Anh đau ở đâu, để em đi gọi bác sĩ?" Quách Khải cố gắng nuốt ý cười vào bên trong rồi làm ra vẻ mặt đáng thương nói.

"Anh không cần bác sĩ, chỉ cần em cho đúng thuốc đúng bệnh như lúc chiều là được"

Cố Nhạc Luân sốt ruột level 1 - "Rốt cuộc là anh đau ở đâu?"

"Nếu anh đoán đúng em sẽ cho thuốc nhé?"

"Không cần phải đoán, anh đau ở đâu trực tiếp nói mau" - Sốt ruột level 2

"Anh sẽ đoán, chúng ta làm giao kèo. Nếu đúng thì em phải giữ lời, nếu không đúng thì tự anh chịu đau là được."

Cố Nhạc Luân hết cách

"Thôi được, anh đoán đi"

Nói rồi cậu cố ý he hé vung để Quách Khải có thể ngửi được mùi hương mà đoán trúng. Quách Khải nhịn cười đến nội thương. Thật đúng là thiên vị một cách trắng trợn. Giám khảo tiết lộ đề thi cho thí sinh, tôi phải đi kiện lên sở liêm chính về hành vi bất công lạm quyền này của giám khảo, tôi phải đi kiện thí sinh tội tận dụng tình yêu thương nhằm mưu lợi.

Quách Khải ghé đến tai Cố Nhạc Luân vừa cười mỉm vừa thì thầm

"Là món cua sốt có đúng không?", chưa hết, hắn còn bồi thêm "Là vì anh cần nhiều canxi để mau hồi phục nên em nấu món này đúng không?"

Cố Nhạc Luân e thẹn gật đầu nhìn Quách Khải. "Đúng rồi, anh đau ở đâu, mau nói đi."

Quách Khải lấy tay ôm áp vào hai má bầu bĩnh của Cố Nhạc Luân nhẹ nhàng kéo đến gần mặt hắn.

"Anh đau ở môi này, đau hơn chỗ ở chân nhiều lắm."

Cố Nhạc Luân biết Quách Khải lợi dụng lòng thương cậu dành cho hắn để lừa cậu, vì vậy chớm gỡ tay Quách Khải quay đầu nhìn đi chỗ khác. Nhưng chưa kịp thì Quách Khải lại tiếp:

"Anh đoán đúng rồi, nhịn cả đau để đoán đúng món ăn em nấu, em nỡ để anh tiếp tục thế này sao?"

Bây giờ thì sao chứ? Cố Nhạc Luân thiện lương trong sáng chưa từng biết nuốt lời là gì phải làm sao đây chứ?

Vốn Cố Nhạc Luân định trả nợ bằng một nụ hôn qua loa cho xong, nhưng Quách Khải là ai? Hắn tốn biết bao nhiêu công sức, đi lòng vòng mãi mới được ái nhân "chữa bệnh" cho thế nên khi môi Cố Nhạc Luân chạm vào môi Quách Khải, lập tức hắn ôm ghì lấy cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn tràn đầy tình ý. Cố Nhạc Luân bị hơi ấm vòng tay của Quách Khải và hương vị đôi môi hắn làm lu mờ ý chí, đi chệch kế hoạch qua loa ban đầu. Cậu nhiệt tình đáp lại nam nhân.

Hôn khai vị xong, Cố bảo bối nhiệt tình gỡ cua cho Quách Khải, ngắm nhìn hắn ăn và mỉm cười. Được thấy người mình yêu thương ăn ngon lành món mà nấu có lẽ cũng là một loại hạnh phúc ngọt ngào nhất của các cặp đôi đang yêu.

"Hương vị thế nào? Có vừa miệng anh không?" - Cố Nhạc Luân đang thăm dò ý kiến khách hàng.

Khách hàng lắc đầu. Đầu bếp sửng sốt.

"Thật sao? nhưng anh ăn có vẻ ngon miệng thế cơ mà. Hay là tại bị nguội rồi?"

Mắt Cố Nhạc Luân thoáng có chút buồn nhưng cậu chưa vội bỏ cuộc. Cậu đưa ngón tay chấm lại một chút sốt đưa lên miệng, trực tiếp tự mình kiểm chứng lại vị món ăn cậu đã nấu.

"Tôi thấy vừa miệng lắm mà. Anh không thích ăn đồ ăn chua ngọt sao?"

Quách Khải mỉm cười, hắn đưa tay nhéo má Cố ngây thơ một cái, sốt trên ngón tay Quách Khải dính vào má Cố Nhạc Luân làm má cậu bóng lên.

"Nhạc nhi, em tới đây"

Cố Nhạc Luân tiến gần tới. Quách Khải hôn nhẹ lên má cậu, nhẹ nhàng mút đi phần sốt hắn nhỡ bôi lên đó.

"Ăn như thế này mới có hương vị được."

"..."

Cố Nhạc Luân biết Quách Khải đùa mình nhưng vẫn muốn kiểm chứng lại.

"Thật sự không ngon sao?"

Trong tình huống này nếu là người khác có thể đã trả lời là không đâu, anh đang đùa em đấy. Nhưng Quách Khải thì không. Hắn rất chân thật với Luân nhi của hắn.

"Vị món ăn của em có thể không phải là ngon nhất. Nhưng cho dù có người nấu món nào khác hương vị hơn thế này nữa đưa đến trước mặt anh thì anh vẫn sẽ chọn thức ăn mà em nấu. Đó là tình yêu và tấm lòng của em. Đối với anh hương vị món ăn có tấm lòng của em trong đó tuyệt hảo hơn bất cứ của ngon vật lạ nào trên đời."

Lòng dạ của Cố Nhạc Luân không phải là sắt đá mà hơn nữa lại còn rất mềm yếu. Hôm nay Quách Khải đã nói với cậu rất nhiều lời lãng mạn, chưa cần biết những lời nói đó có xuất phát từ tấm chân tình hay không thì Cố Nhạc Luân vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Trái tim non nớt của cậu lần đầu tiên cảm nhận được vị ngọt ngào của ái tình và cũng lần đầu tiên cậu học được bài học phải biết chấp nhận đối phương ngay cả khi họ không hoàn hảo nhất.
Nhắc tới "hoàn hảo", Quách Khải là người thừa kế của Quách thị, về địa vị, học thức, danh tiếng, tiền bạc, ngoại hình, Quách Khải không thua kém bất kì nam nhân nào trên cõi đời này. Còn Cố Nhạc Luân thì sao? Cậu là đại thiếu gia của tập đoàn hung mạnh nhất nhì cả nước, ngoại hình thư sinh trắng trẻo, tâm hồn trong sáng thuần khiết, tuy có lúc hơi ngốc nghếch nhưng sự ngốc nghếch đó đôi khi lại là ưu điểm của Cố Nhạc Luân. Nếu chỉ vậy thì có gì cần phải bàn tới chứ?
Đúng thế, hai nam nhân này đến với nhau quả là đã hoàn hảo lại càng thêm hoàn hảo. Tuy nhiên, đến khi biết được nam nhân mình đã cùng với nữ nhân khác làm chuyện thân mật Cố Nhạc Luân không khỏi cảm thấy đau lòng. Đau lòng và luyến tiếc - đây chính là phản ứng bình thường của con người. Tưởng tượng như một màn hình điện thoại bóng loáng, sáng choang bỗng dưng vô tình mà bị trầy xước, thử hỏi có ai lại không chút lưu tâm chứ?
Cố Nhạc Luân trong lúc nhất thời chưa chấp nhận được sự thật đã bỏ chạy đến tông cả vào con lươn, rồi còn khiến Quách Khải bị đụng xe gãy cả chân. May mắn thay, trước khi tai nạn xảy ra nhờ có những lời phân tích thiệt hơn của Bạch Khả, Cố Nhạc Luân triệt để cởi bỏ khuất mắc trong lòng. Trong tích tắc một giây đó, Cố Nhạc Luân đã trưởng thành hơn một chút. Nói chính xác hơn, cậu đã không còn cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc mình không phải là người đầu tiên của Quách Khải.
Cố Nhạc Luân tận tình chăm sóc Quách Khải, nấu cho Quách Khải đồ ăn ngon, không đơn giản chỉ vì cậu yêu hắn mà còn muốn bày tỏ sự áy náy muốn chuộc lỗi của mình. Vì cậu mà Quách Khải phải đau đớn. Đó chính là lý do vì sao khi Quách Khải muốn Cố Nhạc Luân hôn mình, Cố Nhạc Luân lựa chọn hôn vào vết thương nơi chân của Quách Khải chứ không phải là môi hắn.

Giây phút xương chân của Quách Khải nứt ra, vết thương trong lòng Cố Nhạc Luân đã liền lại.





***********************************************************************************************

Xí hình ảnh cho nó chân thực nha ヽ(^。^)ノ

[Hết Chương 5]

*** Chương 6 sẽ được up lúc 10h Thứ 2 (13/03/2017) ~ Các bạn cồm mên cho nó xôm tụ nha. Yêu thương quá nhèo!!!! ~.~

OneandOnly111

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net