CHƯƠNG 6 - TIỆN NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng lẳng lặng đến rồi lẳng lặng đi nhé.
Hãy để lại dấu chân ở mỗi chỗ mà các bạn đã đi qua.
(Vote, comment👏🏻❤️)

#Oneandonly111
******************************************************************l
Đêm tối, trong không gian tĩnh lặng tại góc nhà kho hoang vắng, một nữ nhân hai má ửng đỏ lên vì hai mươi sáu cái bạt tai. Phải, là hai mươi sáu cái bạt tai cho mỗi một cuộc gọi mà cô ta đã không nhận. Khi bị bạt tai oan ức dù chỉ là một cái thôi con người ta cũng đã cảm thấy ứ nghẹn ở cổ họng rồi, huống hồ đây là chịu hai mươi sáu cái, mà cái nào cũng không có chút lưu tình. Đôi mắt sưng vì khóc nhiều của cô ta hằn lên vẻ cam chịu, khóe miệng thanh tú rỉ máu và mái tóc dài bị nắm dựng ngược kéo về phía sau.

"Mày nói cho tao biết, mày chạy đến đó để làm gì?"

Đáp lại lời người đàn ông trung niên chỉ là tiếng gió thổi rít lên qua những song sắt đã hoen ghỉ và tiếng những giọt mồ hôi rơi xuống nền của nữ nhân đang bị tra hỏi. Ngay lập tức bầu không khí tĩnh lặng lại bị xé nát, nữ nhân sau khi ăn thêm hai cú tát như trời giáng thì lảo đảo đổ gục xuống đất. Cô ta vẫn không chịu nói ra bất cứ một điều gì.

"Mày nghĩ sau khi làm hỏng việc của tao rồi chạy đến bên cạnh thằng khốn đó là mày có thể cứu được nó sao?" Gã đàn ông gằn giọng -

"Mày nghĩ mày im lặng thì tao sẽ tha cho nó à? -Hay mày nghĩ rằng dùng tính mạng của mày có thể đổi lại được mạng sống cho nó? Tao nói cho mày biết, hãy nghe cho kỹ đây con tiện nhân..."

Vừa nói hắn vừa đứng lên khỏi ghế, chầm chậm tiến lại gần nữ nhân đang quỳ sụp dưới mặt đất. Hắn hất mặt về phía tên tên tay sai thay hắn dụng hình ra lệnh rời đi, tên tay sai né sang một bên rồi  kính cẩn cúi chào ông chủ của hắn. Gã đàn ông trung niên đeo đôi găng tay trắng vào, hắn ngồi xuống ngang tầm với nữ nhân, đưa một ngón tay nâng cằm cô ta lên, ép buộc cô ta nhìn vào đôi mắt chứa đầy tà ác của mình.

"Mày nghĩ mày còn có thể tự mình quyết định sự sống chết của bản thân sao? Mày hãy quên cái ý nghĩ đó đi. Nếu tao bảo mày sống thì dù đang hấp hối mày cũng phải bò đến trước mặt tao, còn tao bảo mày chết thì dù có phải tự bóp mũi hay cắn lưỡi tuyệt đối mày cũng không thể thở nữa. Tao nói như vậy, mày có hiểu hay không?"

Nữ nhân bị ăn tát đến tóe máu vẫn không khóc nghe xong những lời này thân thể bỗng run lên bần bật, một tiếng nấc nghẹn vang lên từ cổ họng của cô ta kèm theo đó là đôi vai sợ đến đông cứng. Móng tay cô ta bấu chặt xuống nền xi măng ẩm đầy bụi mốc. Gã đàn ông trung niên dùng lực bóp chặt cằm đẩy mặt cô ta sang trái, hắn nghiêng đầu nhíu mắt nhìn rồi lại đẩy mặt cô ta sang phải. Nở một nụ cười bí hiểm, hắn kề sát mặt cô ta rồi chì chiết:

"Vì một người mình yêu mà bất chấp tính mạng năm lần bảy lượt cứu người, không màng nguy hiểm bản thân, cũng không màng hắn có tình ý với mình không, có yêu mình hay không – hahaha."

Tiếng cười đầy của hắn vang lên trong căn nhà hoang yên ắng, tiếng cười giòn tan khanh khách thấm đẫm mùi gian ác, chế giễu và khinh miệt. Vì là căn nhà kho vắng lặng, giọng cười của hắn vọng lại, mỗi tiếng vọng lại như con dao bén nhọn từng chút, từng chút cứa vào con tim đầy vết thương của cô ta.

"Mày nghĩ đó là vĩ đại sao? – Mày nghĩ đó là cao cả sao? Mày nhầm to rồi đấy"

Hắn phun vào mặt cô ta một bãi nước bọt, đẩy cằm cô ta ra rồi đứng lên. Hắn cởi bỏ đôi găng tay ném xuống đất.

"Với loại phụ nữ nhơ nhuốc lại ngu ngốc như mày dù có dùng găng tay chạm vào mày tao cũng cảm thấy dơ bẩn, mày có biết không? – Nếu còn tiếp tục phá hoại kế hoạch của tao thì tao sẽ cho người mày yêu chết bằng cách đau đớn nhất mà có nằm mơ mày cũng không tưởng tượng được. Nó chết thanh thản hay tàn khốc đều là do mày quyết định."

Nữ nhân ngước khuôn mặt thất thần lên nhìn kẻ đàn ông máu lạnh đang tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần của mình. Hơi thở đứt đoạn cô ta run rẩy đưa ra lời đề nghị:

"Anh ta không thể chết được." Gã đàn ông lia ánh mắt bén nhọn đến cô ta.

"Tôi có thể giúp ông đạt mục đích mà anh ta không cần phải chết. Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa. Tôi sẽ mang về cho ông thứ mà ông cần."

"Mày có thể hay sao?" Gã đàn ông trung niên đang bộc phát tính cách hoài nghi của hắn.

"Phải, xin hãy nói với bà ấy. Lần này tôi nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa. Xin hãy cho anh ta được sống."

"Mày lấy gì để đảm bảo?"

"Nếu không mang được thứ đó ấy về, tôi sẽ trả mạng tôi cho bà ấy"
Gã đàn ông hơi nghiêng đầu, hắn xoa đôi bàn tay vào nhau rồi châm một điếu xì gà đưa lên miệng. Phả một làn hơi thuốc cay nồng vào mặt nữ nhân, hắn mỉm cười.

"Thôi được, đây là cơ hội cuối cùng của mày. Nhưng tao muốn mày nhớ thật kỹ rằng nếu mày làm bà ấy thất vọng thêm lần nữa thì không chỉ một mình mày phải đi xuống diêm la điện đâu, cả nó cũng sẽ đi theo bầu bạn. Hiểu không?"

"Tôi nhất định sẽ làm được"

"Tốt lắm, đi thôi" – Hắn đứng dậy xoay mặt đi về phía cánh cửa cũ nát, trước khi bước ra khỏi căn nhà hoang hắn quay lại:

"Với khuôn mặt đó mày không thể tiếp tục vai diễn được đâu. Nhân lúc hắn còn đang nằm viện, hãy xin nghỉ và dùng thời gian đó suy tính kế hoạch của mày đi"

Nói xong câu này hắn và đám tay sai mới thật sự rời đi. Căn nhà hoang trở lại vẻ trống vắng tiêu điều vốn dĩ của nó. Chỉ khác là đồng hành với nó lúc này còn có một nữ nhân khuôn mặt rớm máu, ánh mắt vô thần đang quỳ sụp giữa không gian tĩnh lặng. Cô ta hận bản thân, hận người đàn ông cô ta yêu, hận người yêu của người cô ta yêu và hận những thế lực dùng cả bàn tay che trời đã đẩy cô ta vào kiếp số bất hạnh. Cô ta khó nhọc đứng dậy, trước khi đi cô ta không quên nhặt lấy đôi găng tay trắng mà gã đàn ông bỏ lại, đôi chân trần trợ giúp đưa cô ta đến ô tô đậu cách đó không xa. Run rẩy nhặt chiếc điện thoại ở dưới đất lên,  cô ta bấm số gọi:

"Là tôi đây, hãy chuẩn bị khoảng 20 người, tôi có việc cần dùng đến."
Đầu dây bên kia nhận lệnh, hắn vâng dạ rồi cúp máy.

Nắm chặt đôi găng bằng bàn tay rớm máu dính đầy bụi bẩn, cô ta thốt lên từng tiếng khó nhọc:

"Đừng trách tôi Quách Khải, tôi làm tất cả chỉ vì bảo đảm an toàn mạng sống cho anh"

Đâu đó trong làn gió lạnh lẽo, một tiếng quạ kêu lên xé nát không gian tĩnh mịch - báo hiệu một cơn cuồng phong bạo vũ sắp xảy ra.

[Hết Chương 6]

*******************************************************************
Chúc các bạn tuần mới vui vẻ. Đi học đi làm chạy xe thật cẩn thận nhé.!!😙💪🏻👻
Chúc các bạn có nhiều niềm vui hơn nữa và các cú đêm cũng hãy tập thói quen đi ngủ sớm hơn xíu xiu nha.

😈Spoiler alert: Chương sau dài ngoằn ngoèo í!!! Cỡ 2000 chữ lận.
Các bạn hãy comment chọn thời gian post chương sau hen. Có 2 phương án:

👍🏻1- Thứ 6 này 10 p.m (17/03)
👍🏻2- Chủ nhật 10 p.m (19/03)
Mình sẽ nghe theo số đông đại chúng để post truyện.

An nhoong!!!😗☺️

One and only 111 (1&only111)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net