Chương 22: Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diên Chi tuy thường ngày làm việc không đứng đắn nhưng cũng không hổ đường đường là Quốc sư, sau khi có được máu của Hiền phi, mất chưa tới một ngày đã giải được tà thuật. Long Hạo sau khi xử lý xong chính sự, tới xế chiều liền quay lại Phụng Nghi cung.

Toàn bộ dấu vết lộn xộn ở tiền sảnh đều đã được cung nhân nhanh chóng dọn dẹp. Long Hạo chỉ liếc qua một lần rồi không dừng bước chân, một mạch đi tới tẩm cung của Cố Tu Dung.

Chu Diên Chi vẫn còn ở bên trong chăm sóc cho nàng, xử lý một ít tà khí cuối cùng còn sót lại. Thấy Long Hạo đi vào, y liền vội vàng hành lễ.

"Dung Nhi sao vẫn chưa tỉnh?" Long Hạo nhìn người đang nằm trên giường, nhíu mày hỏi.

Chu Diên Chi vội kính cẩn thưa: "Bệ hạ, Thục phi nương nương đã tỉnh lại một lần, cũng đã ăn chút điểm tâm, hiện tại chỉ là đang ngủ."

Long Hạo ừ một tiếng. Vừa vặn lúc này người hầu dâng lên thuốc mới sắc xong. Long Hạo trước một bước nhận lấy thuốc, lại đuổi cả Chu Diên Chi lẫn cung nhân ra ngoài.

Cố Tu Dung vừa mở mắt, nhìn thấy Long Hạo liền vội vàng hành lễ.

Long Hạo thấy nàng muốn ngồi dậy, nhanh tay đỡ lấy vai nàng, chèn thêm gối mềm sau lưng, sau đó lại đưa thuốc cho nàng, nghiêm nghị nói: "Uống hết cho trẫm."

Cố Tu Dung yếu ớt mỉm cười, nhận lấy thuốc nhưng lại hơi nhăn mày không vội uống, chỉ nói: "Bệ hạ, thần biết tội."

Long Hạo nhướn mày, cười bảo: "Ngươi biết tội? Ngươi một lòng trung thành với trẫm, nào có tội gì."

"Chưa hỏi qua ý kiến Bệ hạ đã tự mình đi thăm dò Quân hậu, đây là lỗi của thần." Cố Tu Dung cắn môi, cúi đầu không dám nhìn Long Hạo, chậm rãi nói.

Long Hạo ngoài miệng cười lạnh, kỳ thực cũng không giận, chỉ nói: "Đã biết tội còn không mau chóng sửa sai? Ngươi mau khỏe lên cho trẫm, nếu không đừng trách trẫm phạt ngươi!"

Cố Tu Dung vừa nghe thấy phạt, vội vàng bưng thuốc lên ngoan ngoãn uống hết, sau đó mới nhăn mày nhăn mặt, đem một khối kẹo đường đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường bỏ vội vào trong miệng.

"Được rồi, không còn sớm nữa, ngươi trước cứ nghỉ ngơi đi, chuyện khác để sau lại nói."

Long Hạo đang muốn đỡ Cố Tu Dung nằm xuống, lại chợt bị nàng ngăn cản.

Cố Tu Dung giữ tay hắn, nét mặt ngưng trọng, chợt nói: "Bệ hạ, có điều này thần nhất định phải bẩm tấu mới có thể an tâm nghỉ ngơi được."

Long Hạo thấy dáng vẻ Cố Tu Dung quả thực nghiêm túc, mới gật đầu chấp thuận, ngồi lại xuống cạnh giường.

"Ngươi nói đi."

"Bệ hạ, Quân hậu...."

...

Sáng sớm hôm sau, còn chưa đến giờ Dần, đoàn xe ngựa mang theo sính lễ và tùy tùng của Hiền phi đã chờ sẵn trước cổng Long môn, trà trộn trong đó còn có người của tộc Lạc, đợi ra khỏi hoàng cung sẽ lập tức yên lặng tách đoàn, rời đi.

Du Tuyết Nhi cùng hai người hầu thân cận bước ra khỏi Thục Đức cung, tiến về phía Long môn. Nàng lúc này đã đổi sang y phục của dân tộc Bắc Du, mái tóc dài đêm qua được chính tay Thái hậu tết lại sau đầu bằng dây da thú, dưới thân mặc quần áo vải mỏng bên trong giáp nhẹ, ở giữa đệm thêm một lớp lông thú mềm.

Trên người nàng lúc này cho dù không còn váy dài trâm ngọc, bớt đi một phần kiều diễm, nhưng gương mặt xinh đẹp sắc sảo không đổi, lại có thêm nét mộc mạc phóng khoáng của nữ tử Bắc cương.

Thái hậu ở trên đài cao tiễn Du Tuyết Nhi và tộc nhân, bỗng cảm thấy nàng quay trở về Bắc cương kỳ thực cũng không phải chuyện xấu. Cho dù sau này không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại Du Tuyết Nhi, nhưng Thái hậu hiện tại đã hiểu ra một chuyện. Đóa hoa của băng nguyên vĩnh viễn nên nở rộ trên Thương Sơn vạn trượng, uống gió tuyết phương bắc, tắm ánh nắng mặt trời, chứ không phải bị chôn vùi tại nơi thâm cung này.

Du Tuyết Nhi cho dù là nguyệt thú, nhưng lại là thánh nữ Bắc Mục, hơn nữa còn là nhi nữ được tộc trưởng Bắc Du hết mực cưng chiều. Nàng từ nhỏ đã theo Đường Nguyệt tập võ, lúc này thay về một thân trang phục Bắc cương, thân thủ lại càng thêm nhanh nhẹn.

Nàng trải qua một đêm suy nghĩ cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, trên gương mặt chỉ còn trầm mặc cùng ưu thương. Có lẽ, những lời của Thái hậu đêm qua đã khiến nàng thông suốt nhiều chuyện. Chỉ là, ánh mắt nàng bây giờ đã vĩnh viễn không thể nào sáng trong vô tư như thiếu nữ tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu khi xưa nữa.

Du Tuyết Nhi bước tới trước cổng cung chợt dừng lại. Nàng quay đầu, ngước nhìn Phi Vân điện uy nghiêm sừng sững phía xa, chợt hỏi thái giám phụ trách đưa tiễn nàng bên cạnh.

"Bệ hạ hôm nay có thượng triều không?"

"Nương... A không, Du tiểu thưa, Bệ hạ hôm nay không thượng triều. Người đang ở Phụng Nghi cung."

Du Tuyết Nhi lắc đầu, tự giễu cười thầm.

Đến cuối cùng, chàng vẫn không tới tiễn ta sao?

Ánh mắt nàng chợt trở nên sắc bén, vươn tay bóp lấy cổ thái giám, gằn giọng: "Đi nói với Long đế, nếu chàng không lập tức đến đây, sau khi ta trở về Bắc cương, việc đầu tiên làm sẽ là dẫn quân công thành!"

Nàng vung tay ném thái giám bị bóp gần tắt thở xuống đất. Gã vội vàng bò lên, còn đang không biết phải làm sao trước yêu cầu của Du Tuyết Nhi, chợt thấy một bóng người đột ngột lướt qua trước mắt.

Gió thu nhẹ nhàng thổi bay vạt trường bào đen tuyền, hoa văn ngũ trảo thanh long như ẩn như hiện dưới ánh mặt trời buổi sớm. Long đế khoác trường bào, hai tay chắp sau lưng, đầu đội mũ miện ngọc, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Du Tuyết Nhi, vững vàng không một tiếng động.

Hắn phất tay ra hiệu cho thái giám kia lui xuống, cách một bước đứng đối mặt với Du Tuyết Nhi.

"Thần thiếp thực không ngờ, sau khi không còn là phi tử của ngài, lại có thể một lần nữa được ngài thẳng thắn đặt trong mắt." Du Tuyết Nhi nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn Long đế lại trở nên xa xăm, còn có một phần hoài niệm.

"Thánh nữ Bắc Mục, ngươi có lời muốn nói với trẫm?" Long Hạo lạnh lùng hỏi.

Du Tuyết Nhi kiềm lại đáy lòng rơi lệ, trên môi vẫn duy trì nụ cười, khẽ hỏi: "Một năm tình nghĩa, chàng có thể ôm ta lần cuối cùng được không?"

Long Hạo lập tức mở miệng muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy hai bờ vai Du Tuyết Nhi run rẩy, cuối cùng vẫn là nể mặt, lời nói ra là sửa thành: "Tới đây."

Du Tuyết Nhi gần như là nhào vào lòng hắn, không nhịn được nữa rơi nước mắt. Nàng biết, mình vẫn còn yêu người này, yêu tới khắc cốt ghi tâm, chỉ sợ cả đời cũng chẳng thể quên được.

Long Hạo để nàng ôm, nhưng bản thân hắn chỉ vươn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ, coi như cho nàng một phần tình nghĩa cuối cùng: "Nếu lúc đó Bắc Mục không đề nghị hôn ước, trẫm vốn đã muốn nhận ngươi làm nghĩa muội, để ngươi có thể tự do ra vào cung, bầu bạn bên cạnh Thái hậu. Đây là vì sao trẫm không muốn nạp ngươi làm phi, một năm qua cũng không hề chạm vào ngươi. Giao tình nhiều năm như vậy, nói trẫm hoàn toàn không có tình cảm gì với ngươi là giả, đáng tiếc tình cảm của trẫm không giống ngươi. Sau khi ngươi trở về Bắc Hoang, hi vọng có thể tìm lại Du Tuyết Nhi của trước kia, cũng có thể quên đi mối nghiệt duyên này. Sau này, ngươi cũng đừng nói lại những lời như vừa rồi. Trẫm chỉ tha thứ cho ngươi một lần, nếu ngươi còn muốn tổn hại tới bách tính Lôi Quốc, tới giang sơn của trẫm, vậy chúng ta sẽ triệt để trở mặt thành thù."

Du Tuyết Nhi tựa đầu lên vai hắn, không nói gì.

Bỗng nhiên, nàng há lớn miệng, cắn mạnh lên cổ Long Hạo.

Long Hạo giật mình, lập tức theo phản xạ đẩy nàng ra, lui lại vài bước.

Du Tuyết Nhi bị hắn đẩy ngã xuống đất, cúi đầu, cười có chút điên cuồng. "Tuyết lang chúng ta cả đời chỉ có một bạn lữ duy nhất, sau khi xác định sẽ để lại ấn ký trên cổ đối phương, từ đó về sau không thể thừa nhận người khác, càng không thể hủy bỏ."

"Ngươi tội gì phải như vậy!" Long Hạo che cổ, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ mắng.

Du Tuyết Nhi cười càng to hơn, chợt nhổ ra một mảnh răng nanh bị vỡ cùng một miếng vảy xanh nhạt.

"Cho dù là ta nguyện dùng cả đời này để yêu người... cũng không được sao?"

Long Hạo buông tay xuống, lộ ra cần cổ phủ một lớp vảy cứng rắn, sáng bóng như ngọc. Miếng vảy bị Du Tuyết Nhi cắn vỡ trong nháy mắt cũng đã lành trở lại, da thịt bên dưới không có chút thương tổn.

Lực cắn của tuyết lang rất mạnh, Du Tuyết Nhi lại dùng hết sức bình sinh mà cắn, thậm chí khiến chính răng nanh của nàng cũng mẻ, mới có thể cắn vỡ vảy của Thanh Long. Cũng may vừa rồi là Long Hạo, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị nàng cắn đứt luôn cần cổ.

"Chấp mê bất ngộ!" Long Hạo giận dữ mắng một câu, phất tay áo lệnh cho cấm quân tới mời Du Tuyết Nhi lên xe ngựa.

Du Tuyết Nhi đứng dậy, không khiến kẻ khác phải mời mình. Nàng xoay người nhảy lên ngựa, nữ tử Bắc Mục chỉ cưỡi ngựa và mãnh thú, không cần ngồi xe. Lần duy nhất nàng ngồi lên xe ngựa chính là khi được gả vào hoàng cung Lôi Quốc.

Nàng quay đầu nhìn Long Hạo lần cuối cùng, lúc ra roi thúc ngựa chạy khỏi hoàng cung, chỉ có thể thầm nuốt xuống nước mắt, tự nhủ: "Không phải chấp mê bất ngộ, mà là cầu không được..."

"Ta vĩnh viễn cầu không được... chân tình của người."

Long Hạo chắp tay sau lưng, đứng trước cửa cung, nhìn theo đoàn xe ngựa đang nhanh chóng đuổi theo vó ngựa của Du Tuyết Nhi đi xa dần.

Một người mặc trang phục ám vệ chợt xuất hiện bên cạnh hắn, quỳ xuống thưa: "Bệ hạ, đã phái người đi theo."

Long Hạo gật đầu, lại nói: "Bảo hộ nàng an toàn tới Bắc Cương, chờ xem nàng liên lạc với ai, điều tra vu sư Du tộc."

"Tuân mệnh!" Ám vệ cúi đầu nhận mệnh, lại lập tức biến mất vô tung.

Ám vệ vừa rời đi chưa lâu, Lý Nhược Thủy mới từ trên đằng xa hớt hải chạy xuống. Gã không có võ công cũng không có cánh, vốn đang ở phía sau hầu hạ Long đế lại chợt thấy người nháy mắt đã biến mất, sợ tới hoa cả mắt.

Lý Nhược Thủy vội chạy tới trước mặt Long Hạo, thở hổn hển thưa: "Bệ hạ, Hữu thừa tướng cầu kiến, hiện đang chờ bên ngoài Ngự thư phòng."

Long Hạo nghe vậy liền điều chỉnh lại tinh thần, cười nói: "Ông ta tới cũng nhanh thật đấy. Được rồi, trẫm cũng nên đi xem xem cháu gái và gia tộc của ông ta đáng giá bao nhiêu."

...

Thẩm Mặc mở choàng mắt, chợt phát hiện mình đang đứng dưới bầu trời đêm tuyết rơi trắng xóa, ở một nơi xa lạ.

Cảm giác này hắn đã từng trải qua. Hắn biết mình lại đang nằm mơ.

Khung cảnh lúc này không còn ở giữa hoang sơn dã lĩnh như giấc mơ trước nữa. Thẩm Mặc thoáng nhận ra được, đây là trong khuôn viên hoàng cung. Nhưng nơi này hắn lại chưa từng thấy qua, chỉ có thể xác định nó nằm ở phía tây, ngay bên cạnh Phi Vân điện. Bởi lúc này hắn ngẩng đầu là có thể nhìn thấy phù điêu hình rồng trên mái tẩm điện của Long đế ở sau bức tường đối diện.

Thẩm Mặc không thể tác động lên đồ vật trong mơ, cũng không thể tự do di chuyển, chỉ có thể đứng im bất động tại đó, như một người ngoài cuộc bị bắt đứng trên sân khấu, xem một vở kịch chân thật.

Hắn đưa mắt tìm kiếm, lần này lại không thấy được thiếu niên mặc giáp trụ kia, mà chỉ thấy một cái bóng nhỏ bé chợt chạy vụt qua.

Thẩm Mặc không hiểu sao lại nhấc chân chạy đuổi theo đứa bé đó, hơn nữa càng không hiểu sao mình lại di chuyển được rồi.

Tẩm cung này tuy không lớn bằng Phi Vân điện nhưng vẫn rất rộng, lại được tô điểm bằng rèm châu mái ngọc vô cùng xa hoa. Nhưng lạ một điều là trong cung không có ai canh gác, càng không có người hầu hạ. Cả một cung rộng lớn không có một bóng người.

Đứa bé kia thoạt nhìn chỉ khoảng trên dưới mười tuổi, mặc cẩm phục màu lam nhạt, lưng áo thêu hoa văn rồng. Gương mặt đứa bé có chút quen mắt. Thẩm Mặc biết ở Lôi Quốc chỉ có hoàng tộc mới được mang y phục có hoa văn như vậy. Nhưng hắn hoàn toàn không thể liên tưởng vị kia với đứa trẻ nhỏ gầy trước mặt.

Thẩm Mặc cứ như thế chạy theo nó suốt dọc đường, mãi cho tới khi trước mắt xuất hiện một căn phòng còn đang sáng đèn, đứa bé cũng đã dừng bước.

Nó đứng trước cửa thở hổn hển, sửa sang lại quần áo, phủi đi bông tuyết trên đầu, lúc này mới gõ nhẹ lên cửa hai cái.

Không có tiếng trả lời.

Đứa bé ngập ngừng một chút, chợt hắng giọng nói: "Mẫu hậu, con là Trường Lạc, con tới thăm người."

Bên trong vẫn không đáp lại.

Đứa bé có chút nản lòng, thế nhưng vẫn không bỏ cuộc. Nó chà hai lòng bàn tay vào nhau, lựa lời nói tiếp: "Mẫu hậu, người cũng đừng buồn. Tuy phụ hoàng không cho Trường Lạc gặp mặt mẫu hậu, nhưng mà con còn có thể trộm tới. Phụ hoàng thương mẫu hậu nhất, mỗi lần đều sẽ không giận quá ba ngày. Lần này... Trường Lạc sẽ minh oan cho mẫu hậu, phụ hoàng biết được rồi sẽ không giận người nữa đâu!"

Thẩm Mặc lẳng lặng đứng một bên nhìn đứa nhỏ, trên người dính tuyết lạnh khiến cả gương mặt nó đều đỏ ửng lên, đôi mắt to đen láy phản chiếu ánh đèn từ trong phòng hắt ra, càng trở nên sáng ngời.

Đứa bé nói xong vẫn không thấy có hồi đáp, chợt lo lắng thử gọi một tiếng: "Mẫu hậu? Người có trong đó không?"

Nó nhíu mày, vươn tay khẽ đẩy cửa.

Phía sau hai cánh cửa gỗ trước mặt là cảnh tượng cả đời này đứa bé cũng không cách nào quên được.

"Mẫu hậu!"

Đứa bé vội xông vào phòng. Nó dựng cái ghế bị đạp đổ dưới đất lên, trèo lên ghế, cố sức ôm lấy chân người nọ, muốn bế nàng xuống.

Cho dù rõ ràng người nọ đã chết từ lâu, thi thể nguội lạnh, chất thải tanh hôi vương vãi khắp trên sàn.

Cho dù vị mẫu hậu vốn xinh đẹp đoan trang lúc này lại xõa tóc tán loạn, tử trạng thê thảm, cần cổ bị vải lụa siết chặt tới gãy đoạn, trồi ra cả xương trắng.

Cho dù trên mặt đã không tự chủ rơi xuống nước mắt, cho dù biết rõ mình đã chẳng thể cứu nàng.

Đứa trẻ đó vẫn một mực bất chấp ôm nàng xuống, lại yếu ớt ngã lăn, bị thi thể mẫu hậu đè lên, nó cũng không hề sợ hãi hay ghê tởm.

Trong lòng nó lúc này, chỉ có tê tâm liệt phế, chỉ có bàng hoàng cùng đau đớn.

Hoàng tử nhỏ mới mười tuổi, ôm thi thể đã lạnh cứng của mẫu hậu, ngồi giữa tẩm cung không người, gào khóc cả một đêm.

Khung cảnh xung quanh chợt biến hóa, lần này Thẩm Mặc không tỉnh lại ngay mà lại thấy được một đoạn ký ức khác. Hắn một lần nữa đứng giữa trời tuyết giá lạnh, nhưng lần này là ban ngày, hơn nữa còn ở ngoài trời, trong một cánh rừng hoang phủ đầy tuyết trắng.

Thẩm Mặc không cảm nhận được, nhưng cũng biết trời đang rất lạnh. Hắn vừa quay đầu đã nhìn thấy đứa nhỏ kia, nhưng bộ dạng nó lúc này không khỏi khiến hắn sững sờ, cả người như bị tạt một gáo nước lạnh, hai chân nặng như đeo chì chôn tại chỗ.

Đứa nhỏ vốn thấp bé hiện tại lại càng gầy hơn, như chỉ còn da bọc xương. Hai má nó hóp lại, xương gò má nhô cao, mắt trũng sâu, cả gương mặt tiều tụy không chút sinh khí. Y phục trên người nó cũng không còn là cẩm phục thêu rồng nữa mà là một bộ quần áo bằng vải bố rách nát, để lộ khuôn ngực hằn rõ hình dáng từng chiếc xương sườn. Tay chân nó để trần, tím tái vì lạnh. Trên người đứa nhỏ phủ kín vết roi quất cùng dấu vết bạo hành, nhất là ở lưng, nhiều vết thương vẫn còn đang tứa máu.

Nhưng vết thương trên thân thể cũng không cách nào sánh được với đôi mắt đã chết lặng kia. Có lẽ, toàn bộ ánh sáng trong mắt nó đều đã vụt tắt vào cái đêm tuyết rơi trong cung cấm năm ấy.

Đứa bé lần này cũng đang chạy, nhưng chỉ được vài bước đã kiệt sức. Nó chợt vấp chân, ngã lăn vào trong tuyết.

Một kẻ mặc y phục của quân lính Lôi quốc đang đuổi theo nó, tới nơi liền hung hăng giẫm lên lưng nó, liên tục phun lời thô tục: "M* kiếp! Mày chạy cái gì?! Còn tưởng mình vẫn là hoàng tử tôn quý đấy à?! Hừ! Không phải tại mày thì ông đây sao tự nhiên lại phải tới cái xó khỉ ho cò gáy chim không thèm ỉa này!"

Nói đoạn, gã nắm tóc đứa bé, nhấc người nó khỏi đụn tuyết, thô bạo ấn lên thân cây bên cạnh. Gã giữ chặt gáy nó, bàn tay thô to vạch quần của chính mình xuống, móc ra thứ hung khí xấu xí dữ tợn đang sưng lên, sau đó lại hung hăng kéo quần đứa bé.

"Ngoan thì hôm nay ông cho mày ăn no, không thì chỉ có ăn đòn! Đ*t m*! Tự nhiên lại chạy đến chỗ lạnh thế này!"

Giữa lúc Thẩm Mặc nhịn không nổi nữa muốn xông đến, đứa trẻ vốn đang suy yếu ghé lên thân cây lại chợt xoay người, đâm thật mạnh nhánh cây đang nắm chặt trong tay vào ngực gã đàn ông phía sau.

Gã đau đớn tru lên một tiếng, buông nó ra.

Đứa bé gắng gượng bỏ chạy, lại bị gã nện một quyền lên lưng, văng ra xa mấy thước, đập người vào tảng đá, mũi miệng giàn giụa máu.

Nhánh cây kia đã được vót nhọn, đâm sâu vào ngực gã lính, máu tươi tuôn như suối. Đôi mắt gã đỏ ngầu, phủ kín tơ máu. Gã tức giận gào một tiếng, nhào lên người đứa bé, đôi tay như hai gọng kìm bóp chặt cổ nó.

Đứa bé lúc này cũng chẳng còn sức mà giãy giụa, nhưng bản năng sinh tồn lại thúc đẩy. Nó dồn hết một tia khí lực còn lại, đấm mạnh lên nhánh cây cắm trên ngực gã, khiến nó đâm hẳn vào trong.

Gã đàn ông dường như không cam lòng, một mực ghìm cổ đứa bé, đồng thời đứa bé kia cũng không chịu bỏ cuộc, dùng hết sức cào cấu tay gã, tranh thủ từng ngụm dưỡng khí ít ỏi.

Hai bên đều không muốn buông tha, giằng co như vậy cũng không qua bao lâu. Rút cuộc, gã đàn ông cũng đổ gục xuống, tắt thở.

Mà đứa bé, còn thở.

Nó đã thắng, đã sống sót!

Thẩm Mặc đứng lặng bên cạnh, chứng kiến tất cả. Hắn biết đây chỉ là mơ, nhưng không cách nào ngăn bản thân tiến đến bên cạnh đứa bé. Cho dù những chuyện này đều đã qua rồi, cho dù hắn chẳng thể thực sự làm được gì cho nó, nhưng hắn không thể cứ như vậy đứng nhìn.

Thẩm Mặc cởi ngoại bào trên người mình, nhẹ nhàng đắp lên người đứa bé. Nó vẫn vô lực nằm trên nền tuyết, há miệng thở dốc, mắt mở to nhìn lên bầu trời, giống như sợ rằng mình chỉ cần nhắm mắt một khắc sẽ vĩnh viễn không thể mở ra nữa.

Hắn quỳ gối bên cạnh đứa bé, cúi đầu, nhỏ giọng an ủi bên tai nó: "Đừng như vậy, tất cả rồi sẽ qua, ngươi rồi sẽ trưởng thành, sẽ trở nên rất mạnh. Sau này, ngươi thực sự đã minh oan cho mẫu hậu, trở thành một người trên vạn người, không còn ai có thể ức hiếp ngươi nữa. Ngươi là Long đế anh minh nhân từ, là tín ngưỡng của toàn bộ con dân Lôi Quốc. Cũng chính vì có ngươi, quốc gia này mới có thể thoát khỏi bóng tối, thấy được ánh bình minh."

"Ngươi hiện giờ đã có thể an giấc, không cần sợ hãi, càng không cần tuyệt vọng nữa, ta ở đây cùng ngươi."

Thẩm Mặc cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve má đứa bé, cho dù hắn không chạm vào được, nhưng đứa bé giống như nghe thấy lời hắn nói, cuối cùng đã có thể chầm chậm khép mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt, đọng lại trên tóc mai nó.

Long Trường Lạc...

Chỉ sợ một đời này, người nọ chưa từng biết được thế nào là vui vẻ.

...

Long Hạo giật mình, ngồi bật dậy. Kích động cùng mờ mịt trong mắt hắn còn chưa tan hết, hơi thở rối loạn, trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện mình đang gục trên ngự án bày đầy tấu chương và văn kiện, khung cảnh xung quanh vẫn là Phi Vân Điện vắng lặng quen thuộc, lúc này mới thở ra một hơi.

Long Hạo ngửa đầu tựa lên lưng ghế, đưa tay xoa trán.

Từ khi bắt đầu tu luyện, hắn đã không còn thường xuyên gặp ác mộng, cũng hầu như không cần ngủ nghỉ như người thường. Nhưng đây... rút cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

Quả thực chỉ là do hao tổn linh lực sao? Hay do hắn bị những việc xảy ra gần đây ảnh hưởng?

Long Hạo có chút bực bội, muốn tu luyện cũng không cách nào tĩnh tâm nhập định, bất giác lại nhớ tới giấc mơ vừa rồi.

Chuyện đã qua nhiều năm, vậy mà hắn vẫn còn nhớ rõ, một chút cũng không quên. Nhưng trong mơ dường như lại xuất hiện một người chưa từng có trong ký ức của hắn, hơn nữa còn nói với hắn vài lời.

Hắn không thể nhìn rõ mặt đối phương, nhưng ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt trên má kia, còn có một câu an ủi dịu dàng kia, toàn bộ đều rất chân thật.

Long Hạo cảm thấy bóng dáng người nọ thực sự rất quen, thậm chí là người thường xuyên gặp gỡ, nhưng gương mặt đối phương lại như bị một tầng sương mù che phủ, không cách nào nhớ rõ được.

Chẳng lẽ là do hắn tưởng tượng?

Nhưng cho dù người kia chỉ là do hắn tưởng tượng, những cử chỉ đó, ngữ khí đó quả thực rất giống với một người.

Rút cuộc là hắn ban ngày nhìn nhiều, ban đêm nằm mộng, hay thực sự là Thẩm Mặc kia chui vào giấc mơ của hắn?

Long Hạo thầm thở dài, quyết định ngày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net