Chương 8: [Băng] Con đường nhất định phải đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùng đạp cửa phòng, dùng chân đá đá con em đang online game.

"Dậy! Thứ con gái con lứa gì đâu 17 tuổi đầu rồi còn chơi game vui quá không biết đường dậy dọn cơm nước mà ăn."

Nhân vật Thỏ Nâu đau khổ chào tạm biệt Mirae rồi offline, bò ra khỏi giường.

"Anh trai, anh có thể nhẹ nhàng với em gái anh một chút được không? Dù sao em cũng vừa mới về Việt Nam, chưa có quen giờ giấc." – Cô nàng càu nhàu.

"Thứ nhất, mày có ngủ đéo đâu. Thứ hai, đừng nói với anh là mày đi học bên đó toàn nằm tới tối mới dậy đi ăn nhé."

"Đi học thì không, nhưng chủ nhật thì có. Hôm nay chủ nhật mà."

"...đồng hồ sinh học của mày còn có chế độ tuần à?"

Ly dùng tay chỉnh lại tóc, lấy trong ba lô một cái kính đeo vào.

"Lại kính mới à? Mày có bao nhiêu cái rồi?"

"Cái này là kính đặc chế, phiên bản giới hạn chỉ có 10 người có thôi đấy."

Tùng lắc đầu ngán ngẩm. Là người thì chắc chắn sẽ có sở thích về món đồ nào đó, nhất là nữ. Nhưng thay vì giày dép quần áo hay mỹ phẩm, em gái anh lại đặc biệt thích kính mắt, mặc dù mắt cô nàng còn tốt hơn cả anh.

"Ở Việt Nam thật thoải mái. Bên Nga lúc nào cũng phải bôi kem dưỡng da, nếu không sẽ khô chết luôn." – Ly sờ sờ da mặt than thở.

"Đi, bố chúng ta chờ hơi lâu rồi đấy." – Tùng cười cười.

Nguyễn Thiên Hùng, bố của Ly và Tùng.

Lão liếc nhìn người vợ cúi đầu bên cạnh, thản nhiên đưa tay vuốt má nàng.

Thật xinh đẹp.

Nhưng đã hết giá trị.

Phụ nữ thật buồn cười, luôn hết lòng, cố gắng hy sinh, rồi đổi lại được gì? Không gì cả. Nhưng lại sẵn lòng để đàn ông lợi dụng.

Loại tài nguyên này, không được bỏ phí.

"Cô thừa biết tôi có thể làm gì. Nên đừng nói gì cả."

Nàng cúi đầu thấp hơn nữa, né tránh ánh mắt của lão.

Tùng vừa lúc chứng kiến cảnh này, hừ một tiếng rồi bước tới, ngồi vào bàn.

Thằng ranh con bất trị.

Ly đi sau Tùng vài bước không thấy cảnh đó, nhẹ nhàng bước vào.

"Con chào bố." – cô nàng mỉm cười.

"Con gái, con đã về."

"Bố biết đó, con phải trở về giúp gia đình chứ."

Hai đứa con của hắn, thật sự không thể đụng vào, chỉ có thể dựa hơi.

Thật không ngoan.

Lão ghét những người giỏi như vậy. Cớ gì chứ? Bọn chúng đều là thiên tài. Bọn chúng vĩnh viễn không phải nếm qua khổ sở. Thật bất công!

"Bỏ lỡ việc học của con, ta thật sự không đành lòng."

"Aiz, nhiều tiền thì cũng phải giúp gia đình chứ. Bố biết tính con mà. Con nghe nói việc kinh doanh của bố gần đây không tốt lắm? Con có thể giúp gì không?"

"Không sao, bố lo được. Thỉnh thoảng con có thể đi sự kiện với bố."

"Vâng."

Tùng gắp cả con cá vào đĩa của mình, tàn bạo xẻ thịt nó, không quên bỏ miếng trứng vào miệng thật nhanh trước ánh mắt bất hảo của con em.

"Mày lớn rồi, tự gỡ mà ăn."

Ly đọc được ông anh đang muốn nói: Lão lại chẳng mong mày muốn chết.

Thật sự nếu không phải các nhà đầu tư thật sự muốn tạo mối quan hệ với bố của 2 thiên tài, lão ta không có phần. Loại hoạt động kinh doanh khó hiểu của lão thật sự là khiến chính cổ đông trong công ty cũng ngán ngẩm.

Hiện tại, trong lĩnh vực Y tế, Tâm lý học càng là vấn đề được quan tâm hàng đầu. Cải tạo gene đã khiến cho các ngành khác không còn quá được quan tâm vì cơ thể con người có sức miễn dịch rất tốt. Nhưng tâm lý vững vàng thật sự không thể sử dụng cải tạo gene mà đạt được.

Đó cũng là lý do vì sao công nghệ Lõi lại được quan tâm đến vậy, khi tinh thần cũng có thể được rèn luyện.

Nếu Tùng sử dụng kỹ thuật về máy móc để phòng bệnh trên phạm vi lớn, thì Ly lại trực tiếp hơn với công nghệ thôi miên có thể vừa phòng bệnh vừa chữa bệnh, nhưng ở phạm vi hẹp.

Có thể nói, Tùng và Ly thật sự trưởng thành rất đúng thời điểm. Chỉ cần đầu tư vào phát triển những công nghệ này, kiếm tiền không khó. Con người luôn luôn mong muốn sức khỏe tốt, nhất là đối với nền kinh tế - chính trị xã hội chủ nghĩa với mức trợ cấp cao ngất hiện nay, nên những công nghệ tăng cường sức khỏe, nhất là về sức khỏe tinh thần trở nên vô cùng hấp dẫn.

Tùng đã quyết định khởi nghiệp với công ty riêng, các nhà đầu tư cũng không còn quá mặn mà với việc làm quen với lão. Lúc này sự trở về của Ly trở nên vô cùng đúng lúc. Chỉ cần có thể đưa cô con gái thiên tài này trở thành vây cánh của lão, tiền đầu tư sẽ đổ vào như thác lũ.

Ở đâu cũng vậy, chỉ cần có thiên tài sẽ có tiền, có quyền. Đó là điều lão đã rút ra sau nhiều năm trên thương trường.

Ly cầm cốc nước cam uống một hơi lớn.

Quả nhiên, thối nát tận xương.

Thiên tài tâm lý là như thế nào? Chính là loại người nhìn một phát liền biết bạn là người như thế nào, nhìn lâu thêm một phút liền biết bạn đang nghĩ gì, giống như là có siêu năng lực, đọc được ý nghĩ của bạn vậy.

Thực ra mà nói, công nghệ hiện đại đã và đang dần biến những thứ từng được coi là ma thuật thành điều hiển nhiên. Cô tiên bé nhỏ trong truyện cổ tích với đôi cánh mỏng nhỏ xíu phía sau sao? Công nghệ thu nhỏ và đôi cánh hoàn toàn làm từ công nghệ mới được trình làng 3 – 4 năm trước. Không gian ẩn – nhìn ngoài thì nhỏ, phía trong thì lớn như túi thần kỳ của Doraemon đang được phát triển xây dựng trên phạm vi thành phố. Hiểu biết của con người thật sự đang tạo nên ma thuật. Vì vậy, nói rằng Ly mang siêu năng lực đọc ý nghĩ cũng chẳng có gì sai.

Ly nổi tiếng với liệu trình thôi miên. Nhưng nếu đã theo dõi cô nàng từ lâu, sẽ phát hiện ra một quyển sách do hai anh em cùng viết: Tinh thần – Tâm thuật. Quyển sách tuy không quá nổi tiếng, nhưng nếu nhắc đến độ tuổi của hai anh em lúc đó: 20 và 13, thì đã đủ khiến cho giới tâm lý học kinh ngạc. Nhưng không hiểu vì lý do gì, cả hai anh em đã từ chối thuyết trình và cơ hội nghiên cứu sâu hơn.

Ăn xong, Hùng lập tức ra khỏi nhà, có vẻ bận rộn. Tùng lên phòng, tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi của mình.

Trần Duy Mỹ bước vào phòng, đang muốn đóng cửa, thì lại thấy cô con gái đã đi theo mình một hồi.

Ly nheo mắt.

"Mẹ không có trầm cảm, cũng không bị câm." – Cô nàng nói – "Cho con biết đi, mẹ đang cố gắng làm gì?"

Nàng lắc đầu.

"Con không thể biết mẹ nghĩ gì. Hoặc vốn là mẹ không nghĩ gì cả. Mẹ giỏi hơn lão ta, giỏi hơn Tùng, còn giỏi hơn cả ông nội."

Mỹ mỉm cười.

"Anh trai con muốn làm gì, mẹ cũng biết, đó là lý do mẹ giả bệnh để kéo con về, phải không?"

Nàng gật đầu.

Ly thở dài. Mẹ thật sự rất khó đoán. Mẹ gần như...không sử dụng ngôn ngữ.

"Theo logic của người bình thường, mẹ hẳn rất yêu thương chồng của mình. Nhưng con biết có gì đó ẩn giấu. Mẹ, con muốn nghe câu chuyện này. Con sẽ chờ."

Mỹ gật đầu, đóng cửa, bỏ Ly phía ngoài.

Mang một nùi tâm trạng rối bời, Ly về phòng, vùi đầu vào gối.

Hai thiên tài ở cạnh nhau lâu ngày sẽ hình thành mật hiệu, thậm chí là ngôn ngữ riêng. Hai anh em nhà này hoàn toàn không phải ngoại lệ.

Vài tiếng cạch cạch phát ra từ vách tường. Cô nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tường.

Tùng đang muốn nói: "Vào game đi."

"Làm gì?" - một lúc sau cũng hồi đáp.

"Luyện tập. Tinh thần – Tâm thuật. Nhớ chứ?"

"Anh đang an ủi em đó à?"

"Thật sự sẽ thông suốt suy nghĩ hơn đó. Anh mày ngày đêm làm việc cũng là vì cái hiệu quả này đó."

Im lặng một lúc, tiếng cạch cạch lại tiếp tục.

"Mày có giỏi thế nào, cũng không thể chữa bệnh cho chính mình. Trong cái nhà này, người dễ mắc bệnh tâm lý nhất thật ra lại là mày."

Tiếp xúc với quá nhiều kiểu tâm lý cực hạn, phần lớn đều là cực đoan, nghiên cứu sinh tâm lý học như Ly, thật sự rất dễ bị ảnh hưởng.

"Em chỉ thắc mắc mẹ muốn em về làm gì."

"Nếu mẹ không nói, vậy tâm thuật của mày phải tốt hơn để tìm ra."

Ly thở dài.

"Cảm ơn anh."

"Gì chứ, mày dù sao cũng là em gái anh. Dù mày không muốn đi cùng anh, mục tiêu của chúng ta vẫn giống nhau."

Ly đặt hẹn giờ để thoát game, rồi đội mũ giáp lên, đăng nhập vào game.

Trở lại vị trí cũ trên con thuyền đánh cá tồi tàn còn 20% độ bền, nhân vật Thỏ Nâu hít một hơi gió biển, cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn.

Mirae đã biến đi đâu mất. Chắc nàng đã quay về chỗ ở dưới đáy đại dương của mình. Ly chèo thuyền, quay trở lại bờ biển.

"Mở bảng thuộc tính." – Ly uể oải nói.

[Thuộc tính]

Nhân vật: Thỏ Nâu.

Chức nghiệp: chưa có.

Cấp độ: 7 (4525/6400).

HP: 700/700.

MP: 500/500.

Lực tay: 16.

Thuộc tính: Điểm tự do: 30.

Sức mạnh: 16.

Tốc độ: 16.

Trí tuệ: 16.

Tinh thần: 16.

Đọc tác dụng của các chỉ số một lúc, Ly quyết định cộng toàn bộ điểm tự do vào sức mạnh. Dù sao khi chọn chức nghiệp sẽ hoàn lại toàn bộ điểm.

Con thỏ nào đó hoàn toàn không biết, thực ra người có cấp độ cao nhất hiện tại cũng đang dừng ở cấp độ 8 mà thôi. Hơn nữa, khuyên tai cô nàng đang đeo cộng chỉ số vô cùng nhiều, có thể nói là đỉnh trong cùng cấp độ đồ tím, trong khi nó vẫn còn thuộc tính chưa khai mở.

Tối nay phải hỏi ông anh một chút – Ly nghĩ thầm. Mấy thứ đồ đạc trong game này, nếu không có kinh nghiệm chơi sẽ không biết chúng giá trị thế nào.

Kiểm tra trong túi đồ, phát hiện ra một đống hải sản các loại tươi sống và rong tảo, đều được viết là nguyên liệu nấu ăn sơ cấp. Hoàn toàn không có hứng thú với việc nấu nướng, lại thêm hạn sử dụng của đám này đều rất ít, cô nàng liền bán hết vào cửa hàng, cũng thu được một số tiền kha khá. Tuy nhiên, cô nàng giữ lại một vài nguyên liệu khá thú vị.

[Vật phẩm: Sam.

Trạng thái: còn sống (95%).

Nguyên liệu nấu ăn sơ cấp.

Nguyên liệu y dược cao cấp.

Mô tả: Mị không chỉ đẹp, còn vô cùng có ích... Á thế là mị bị săn sắp tuyệt chủng rồi?]

[Vật phẩm: Cá ngựa.

Trạng thái: còn tươi (95%).

Nguyên liệu chế rượu trung cấp.

Nguyên liệu y dược trung cấp.

Mô tả: Có mị là các bạn sẽ nhảy như ngựa, kể cả trước đó các bạn không ngựa được!]

[Vật phẩm: Cá rô phi.

Trạng thái: còn tươi (90%).

Nguyên liệu nấu ăn sơ cấp.

Nguyên liệu y dược sơ cấp.

Mô tả: Mị hy sinh làn da ngọc ngà của mình cho công cuộc khắc phục hậu quả của tạo vật độc ác do loài người tạo ra: lửa.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net