Tâm ma (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thật lạ.

Thủy Khanh đã nằm lì trên nóc Truyền Đạo đường cả ngày rồi, thi thoảng còn nhắm mắt ngủ thẳng cẳng nữa, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì từ một mớ lòng bong rối rắm mà nàng đã vắt óc suy nghĩ, khi trên tay vẫn cầm mãi con cào cào của tứ sư huynh.

"Hàn Đàm! Còn nằm dài trên mái nhà nữa hả? Cả ngày nay rồi! Mau xuống đây để ta xem vết thương của muội!!"

Tiếng gọi chói tai với ra từ ngay dưới sân cắt đi dòng suy nghĩ nhưng lại là động lực lớn kéo Thủy Khanh một thân khinh công phóng về phòng mình, đóng sầm cửa lại trước khi Lý Quân kịp chạy tới.

Nhưng thay vì cởi bộ y phục đã dùng để lê lết trên mấy cái mái ngói cả ngày nay ra để tắm rửa sạch sẽ, nàng thả người nằm phịch xuống giường, vùi mặt lên nệm.

"Ôi tổ tông của ta ơi, não ta chứa phân từ sáng đến giờ....."

Thủy Khanh kéo dài giọng cảm thán, như đang than thở với con cào cào nằm bên cạnh mình. Hồi nhỏ, nàng cũng thường vùi mặt vào lồng ngực tứ sư huynh và rệu rạo như vậy.

"Sư huynh ơi là sư huynh, huynh làm muội đau lòng quá...." bỗng nhiên Thủy Khanh nhổm đầu dậy, tự vấn." Hay là mình lén đến gặp tứ sư huynh một phen? Lẻn đi chắc mấy tên kia không biết đâu."

Rồi cũng bỗng nhiên, nàng lại ngả xuống như biến thành một vũng nước thật.

"Nhắc mới nhớ, khi nãy hình như nhác thấy đại sư huynh với tiểu sư huynh vật lộn với nhau ngoài bờ ao. Đánh nhau thật à? Chắc mình hoa mắt rồi."

Nói rồi nàng lại bật dậy, lao tới đập thẳng đầu vào tường trong cơn tuyệt vọng, mong cú va đập mạnh sẽ giúp nàng tỉnh khỏi một mớ những thứ đáng lẽ ra nàng không nên, tuyệt đối không nên nghĩ về.

"Bình tĩnh lại nào Hàn mỹ nhân." Thủy Khanh đưa tay rịn vầng trán sưng vù, miệng tự nói cho mình nghe. "Đừng nghĩ tới họ. Mấy người yêu nhau khó hiểu lắm. Đừng nghĩ tới.....đừng nghĩ tới...... . Hay là nghĩ tới tứ sư huynh tiếp. Phải đến Nam Cương một chuyến, nếu không mình sẽ khó nhịn nổi mất."

Câu nói hùng hổ vang lên oang oang rồi tắt lịm sau đó. Thay vào là những tiếng bước chân gấp gáp đi đi lại lại ngang dọc như muốn làm mòn vẹt cả sàn. Đôi lúc chúng bị ngắt quãng bởi tiếng đấm vào gối thùm thụp. Cũng may là mỗi người chỉ có một cái trán, nếu không chắc tường cũng đã bị lõm vào trước sự những đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ của Hàn tiểu nương tử mất.

Thủy Khanh liếc nhìn ra khe cửa sổ. Trời đã tối sầm đi rồi, nhưng cũng chỉ mới một lúc sau khi mặt trời lặn thôi. Nếu đi ngay bây giờ thì đâu thể tính là làm phiền Hàn Uyên giữa đêm khuya đâu nhỉ?

Nhưng lỡ bị các sư huynh phát hiện, Nghiêm Tranh Minh sẽ thực sự nướng muối ớt nàng thì sao?

"Không sao đâu mà, mình chỉ gặp đến tìm tứ sư huynh trò chuyện thôi mà. Ở bên tứ sư huynh cũng an toàn, có gì đáng lo đâu. Tiểu sư huynh đi được thì mình cũng đi được. Đi một chút rồi về."

Gật gù với chính bản thân mình, Thủy Khanh thay y phục, nhanh như chim cắt tông cửa sổ và tung cánh lao ra ngoài. Nàng đã từng cằn nhằn về chỗ ở của mình trong Phù Dao sơn, nhưng chắc bây giờ thì không còn nữa. Bố trí cửa sổ thẳng ra hậu viện cũng đâu phải là ý tồi?

Bóng đêm phủ lên cả ngọn tiên sơn bức màn đen, lấp lánh điểm xuyết bằng những nụ hồng mai rụt rè đẫm mình trong giá lạnh. Trong căn phòng nằm ở hướng Nam, đèn đã tắt, chỉ lóe lên một đường sáng đỏ rực như màu hoa mai, kéo dài từ hoa viên rồi bay vút lên.

Thủy Khanh dần nâng độ cao, những ngọn cây gây ra tiếng động ít hơn khi đôi cánh to lướt qua, ít nhất là không dễ dàng để nghe thấy.

Nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm nhận thứ thế lực bao trùm khắp Phù Dao sơn đang kìm hãm lấy mình. Vòng kiểm soát của đại sư huynh.

Đột nhiên, một tiếng gió rít lên trong không khí, cuốn thành những cuộn xoáy, hút lá khô và sương đêm thành một đụn, tung lên rồi ném xuống. Thêm những tiếng rít khác, khiến cho những cành cây ngả nghiêng như trong bão mùa hạ, vặn xoắn lấy nhau.

Thủy Khanh gấp rút thoát khỏi khu vực bao quanh Phù Dao sơn, thở phào nhẹ nhõm khi những thanh âm đáng sợ về đêm mà ngọn núi ấy đem lại dần lắng xuống.

Tiếng lạo xạo của cây từ từ trôi đi, dịu lại rồi biến mất. Những cành cây lại vươn cao trên nền trời, chào đón những đợt sương đêm trĩu xuống trên cành. Gió lay lắt thổi trong sự tĩnh mịch đến cô quạnh.

Cảm giác bị quan sát bởi tầm mắt của chưởng môn sư huynh cũng biến mất.

Vậy là thoát rồi.

Thủy Khanh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hành trình. Nàng tăng tốc tối đa, không kịp ngoái đầu nhìn lại thêm lần nào nữa. Tuy rằng vẫn không biết rốt cuộc Nghiêm Tranh Minh đã đặt bao nhiêu lớp kết giới trong cái bán kính rộng lớn quanh núi, nhưng ít nhất là nàng vẫn an toàn đi qua được. Hẳn là những thứ đó chứa đầy chân nguyên của Nghiêm chưởng môn, có linh tính.

Cái lạnh càng rõ rệt khi Thủy Khanh đến được Nam Cương. Cũng thật may không gặp phải rắc rối gì khi bay ngang qua lãnh địa của bọn ma tu. Mặc dù nơi đây có sự trấn thủ của đại ma đầu Hàn Uyên, lúc này giông tố dường như đã tạm trôi qua khỏi vùng đất đầy hung tính này.

Ma tu ưa phóng đãng hưởng lạc, dù đem đến nhiều đe dọa cho bách tính, nhưng lại làm chốn thị thành về đêm vẫn tấp nập người qua lại và sống động không thể ngờ.

Thủy Khanh thu cánh lại, đáp xuống tòa trạch viện tọa lạc trên một ngọn lãnh sơn heo hút. Lối đi và những gác lầu ở đây đều trầm mình xuống, mang một màu quỷ quyệt đáng sợ. Không có bóng người gác cổng hay gia nhân nào qua lại trên các đoạn hành lang. Những ngọn đèn treo cách đều trên vách tường cũng lạnh ngắt không chút ánh sáng.

Gió lùa xuôi chiều như muốn đẩy Thủy Khanh bước nhanh hơn. Nàng theo thói quen đưa tay lên giữ tóc, hơi hoài nghi những tầng kết giới mà Hàn Uyên đặt quanh đây. Sự cẩn thận của nàng ngay từ những khắc đầu có phần trở nên phí phạm, bởi nàng đã có thể đứng trước cửa tẩm thất của tứ sư huynh mà không gặp trở ngại nào.

Nó giống như mấy lớp chân nguyên mà Nghiêm Tranh Minh dùng để bọc quanh Phù Dao sơn vậy, không bao giờ làm hại đến tiểu sư muội của họ.

"Tứ sư huynh! Thủy Khanh đến thăm huynh nè."

Nhưng bóng lưng đang cuộn mình một góc căn phòng rộng lớn lại làm nỗi bất an của Thủy Khanh một lần nữa trỗi dậy. Nàng siết lấy con cào cào lá trong ống tay áo, một thân hồng y xuyên vào bóng đêm, đến gần đại ma đầu đang ngồi im như tượng đá, có phần căng thẳng.

Cho đến khi Hàn Uyên ngoảnh mặt lại.

"Tứ sư huynh....?"

.............

"Đại sư huynh!"

Lý Quân đôn đáo chạy từ phòng Thủy Khanh qua Ôn Nhu hương, rồi cuối cùng dừng lại trước đại môn Thanh An cư, thêm một tiếng đẩy cửa mạnh bạo vang lên. Gã thậm chí không buồn đóng nó lại. Bước chân của Lý Quân gấp hơn bao giờ hết.

Nha đầu Thủy Khanh chết tiệt. Nàng đã yếu đi không ít khi trở từ trận hỗn chiến của Quần Yêu cốc. Dù mặt ngoài nàng vẫn chạy nhảy lung tung, nhưng chỉ có gã mới thực sự biết được thương tích bên trong con xuẩn điểu này nghiêm trọng như thế nào.

Ép mình nuốt yêu đan ba ngàn năm của Yêu Vương, rồi lại bay vào Quần Yêu cốc dẹp loạn mấy mươi ngày liền, khi trở ra có thể không bị sứt mẻ sao?

Ban đầu thấy nàng phi từ Truyền Đạo đường về tư thất, còn tưởng là vội thay y phục. Nào ngờ Lý Quân về phòng bốc thuốc, ngồi tĩnh tâm chờ rất lâu mới ngờ ngợ ra, lúc ấy thì nha đầu đã biệt tăm không để lại vết tích rồi.

Gã muốn đuổi theo Thủy Khanh trước, nhưng vừa ngự kiếm ào ra khỏi trấn nhỏ dưới chân núi và lang thang tìm kiếm gần nửa canh giờ, nhưng lại chẳng biết nàng ta đã đi đâu. Rốt cuộc phải chạy đi tìm Nghiêm Tranh Minh.

Bây giờ thì đã trễ lắm rồi.

Gió xoắn mình thổi tung những lọn tóc nhỏ trước trán Lý Quân. Thật lạnh. Cái lạnh đặc trưng của Thanh An cư.

Bước chân gã vừa chững lại, cánh cửa gỗ đóng im lìm cũng khẽ khàng bật mở. Nghiêm Tranh Minh bình thản bước ra, khoác lại ngoại bào, chỉ hơi thở dài một tiếng, như thể đã đoán trước được phản ứng gấp gáp này của Lý Quân. Y kéo ngược lọn tóc ra sau, rũ tay áo.

"Ngươi nghĩ mình đang làm gì thế hả Lý Quân?"

"Sư huynh, nha đầu Thủy Khanh lại chạy đi đâu....."

"Ta biết. Ra ngoài rồi nói...." Nghiêm Tranh Minh cẩn thận quay đầu ngó vào trong, kế đó là quác mắt nhìn Lý Quân đang không kịp thở, quơ quơ ngón cái chỉ ra phía sau lưng. "Đừng làm ồn ở đây."

"Trông huynh thần bí thế Nghiêm chưởng môn?"

Cánh cửa sau lưng đóng lại nhẹ nhàng như cách nó được mở ra. Cả hai không tiếng động rời khỏi Thanh An cư, để loại một khoảng sân trầm mình trong gió đêm.

"Nó vừa rời khỏi đây ta liền nhận ra rồi. Chỉ cần bản chưởng môn còn sống, người ra kẻ vào Phù Dao sơn đều trong tầm kiểm soát của ta."

"Nhưng giờ này thì nó đi đâu được chứ?" Lý Quân vỗ trán thở dài, điệu bộ như lão cha già rối rít cả lên khi ái nữ đi chơi về muộn. "Cả ngày nay nằm chết trên nóc nhà, vừa trèo xuống thì lại biến đi đâu mất. Con nhỏ này hôm nay bị gì vậy, đại sư huynh, huynh nói xem?"

"Ta nhớ rằng mình chỉ từng dặn ngươi chăm lo cho Thủy Khanh đến khi nó đủ trưởng thành, ngươi làm cũng nhiệt tình quá rồi Lý Quân. Bây giờ tiểu sư muội cũng già chát trăm tuổi rồi, đừng quản nó như thế." Nghiêm Tranh Minh lơ đãng vén tóc mai, liếc gã một chút. "Yên tâm. Thủy Khanh lớn rồi, nó có đi đâu thì cũng tự biết chừng mực."

"Nó biết chừng mực với người ta, nhưng không phải người ta nào cũng có thể chừng mực với nó."

Lý Quân cười nhạt, một chút yếu ớt khiến Nghiêm Tranh Minh không khỏi thấy buồn cười, chọt khuỷu tay sang gã.

"Tân Yêu Vương là người có thể tùy tiện bị khi dễ sao? Nó không còn là tiểu nha đầu ăn hại như ngày trước đâu. Ngươi lo lắng thái quá rồi."

"Thái quá á?" Lý Quân hơi trố mắt, khiến nhãn cầu bình thường vốn to của gã như muốn lọt ra ngoài. "Không. Sao mà thái quá bằng khi chưởng môn sư huynh lo lắng cho tam sư đệ chứ?"

"Xem đứa nào đang thèm chết kìa." Nghiêm Tranh Minh đảo mắt. "Sáng nay ta thấy Tiểu Tiềm cầm một thứ đồ chơi đi tìm Thủy Khanh, bảo đó là quà Hàn Uyên gửi cho con bé. Tiểu sư muội thất thần cả ngày, rồi bỗng chạy ra khỏi nhà không báo trước như vậy, hẳn là đến tìm tứ sư huynh nó rồi."

"À..." gã thở dài, mà nghe như tiếng thở phào nhẹ nhõm. "Nếu là đến Nam Cương thì không sao, có Hàn Uyên ở đó trông chừng nó."

"Đêm hôm qua Tiểu Tiềm vừa ghé thăm Hàn Uyên, hôm nay lại đến Thủy Khanh. Hai đứa này cứ thích làm phiền người ta nhỉ?" Nghiêm Tranh Minh gật gù đánh giá.

"Nhiều khi đệ cũng muốn có thể gặp Tiểu Uyên lắm đấy. Vì...."

"Vì?"

Hai người rảo bước trên con đường, tiếng sỏi đá lạo xạo vang dưới chân. Chốc chốc lại có tiếng dế kêu, như âm ỉ dội thẳng vào lồng ngực.

"Huynh biết gì không đại sư huynh, đệ luôn muốn có thể trông chừng không chỉ Thủy Khanh mà còn cả Hàn Uyên nữa." Lý Quân vắt một tay lên trán, ngửa lên nhìn trời. "Bởi hơn bất kì ai, đệ biết rõ được nhược điểm của nó."

Nghiêm Tranh Minh nhướn mày, tỏ ý thắc mắc.

Lý Quân hơi chùng lại khi tự mình nhắc đến Hàn Uyên. Gã mò mẫm chuỗi hạt gỗ đeo trên cổ tay, phớt lờ cơn đau âm ỉ nhen nhóm trong lồng ngực. Đêm đến trên đoạn đường ra khỏi Thanh An cư có vẻ tăm tối hơn bất kì chỗ nào khác trong khắp tiên sơn.

Lý Quân không muốn nhớ lại vài chuyện, nhưng đã lâu rồi gã và đại sư huynh không có cơ hội được tán gẫu đôi câu. Một đống mối lo toan trong thời gian qua cứ ồ ạt đổ tới, biến họ thành những lão già bận rộn.

Nếu không phải người tu hành giữ được dáng vẻ tươi trẻ, Lý Quân cảm tưởng rằng gã và Nghiêm Tranh Minh hiện tại đã có thể nhìn nhau bằng đôi mắt nứt nẻ chân chim và trông thấy gương mặt nhăn nhúm như giẻ lau của đối phương rồi.

"Hồi bé khi còn sống ở Thanh Long đảo, từng có một lần đệ ngẫu hứng so chiêu với Tiểu Uyên, bị nó dùng mộc kiếm đập một phát hộc cả máu, té đến trật chân. Nó rối rít xin lỗi rồi chạy ào đến phòng đệ tìm bông băng với thuốc. Nhưng phòng đệ là nơi nào chứ. Là nơi mà đủ loại đan dược thuốc men bày đầy trên kệ, đã vậy còn chẳng có ghi chú nào, Tiểu Uyên loay hoay mãi chẳng tìm được đâu là thứ thuốc nó cần, còn đem nhầm thuốc đau bụng ra nữa."

"Đầu óc tên đó quả nhiên không bình thường."

"Nhưng đó cũng không hẳn là nhược điểm của nó đâu. Lẽ ra Tiểu Uyên có thể chạy ra hỏi đệ, nhưng nó quá áy náy đến nỗi không muốn làm phiền đệ, lại tự mình cầm sai loại thuốc. Tiểu Uyên có một nhược điểm, đó là tâm trí không vững, nếu không có người dẫn dắt, sẽ rất dễ lầm đường lạc lối. Mà sa vào ma đạo, là lần lạc lối nghiêm trọng nhất của nó."

Nghiêm Tranh Minh hơi mệt mỏi chớp mắt, cái mệt mỏi làm Lý Quân thấy khó chịu, và đôi chút đồng cảm. Đại sư huynh ngoài mặt luôn tỏ ra ghét bỏ Hàn Uyên, nhưng mối bận tâm y dành cho tứ sư đệ lại chưa từng thuyên giảm.

"Thì ra đó là lý do ngươi không muốn rời mắt khỏi Hàn Uyên à? Lý Quân, ngươi làm sư huynh cũng thích tự tạo khổ cho mình rồi."

"Đệ chăm bọn nó cũng giống huynh chăm tam sư đệ hiện giờ thôi, dù biết chúng lớn cả rồi, nhưng vẫn không nỡ rời mắt. Đại sư huynh, chính huynh cũng đang tự tạo khổ cho mình mà, còn có thể nó được ai chứ?"

"Dù vậy, cái nhược điểm mà ngươi nói nghe cũng thật nực cười. Quả thật Hàn Uyên là một đứa dễ lạc lối, nhưng trong tình cảnh hiện tại thì đến cơ hội để lạc lối nó còn chẳng có nữa là...."

Bỗng, một cơn sóng đột ngột dâng lên trong lòng làm Lý Quân phải bật ra một hơi thở dốc, ngưng bặt lại và im lặng.

"Ngươi sao vậy?" Nghiêm Tranh Minh lay khẽ cánh tay Lý Quân khi nhận ra vị sư đệ này có điều bất thường. "Có gì không ổn à?"

"Nguy rồi, đại sư huynh..." cuối cùng, Lý Quân cũng chẳng giữ được sự trấn định vốn đã rất lung lay của mình nữa, gã nén xuống hơi thở nặng nề, cùng một nỗi sợ đã lâu rồi không cảm nhận lại. "Khôi lỗi phù ta bỏ vào trâm cài tóc của Thủy Khanh....."

Mất rồi.

Lý Quân sợ hãi lùi về sau hai bước, Nghiêm Tranh Minh chớp nhẹ đôi mắt không chất chứa cảm xúc, cả hai cùng nhìn nhau nhưng không ai có thể thốt nên lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net