chap 7 : Môi chạm môi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần phi đưa đôi mắt lộ rõ sự căm hận, ghen ghét nhìn bốn người trước mặt.

Thái tử nổi tiếng khó gần vậy mà lại chủ động nắm tay, đánh dấu chủ quyền với người vừa gặp được vài phút , đến cả ả cũng phải tiếp cận cậu mất mấy tháng cơ mà...

Không thể tin được..

Trong một không gian thu hẹp chưa đến 200m, thế nhưng lại có một sự khác biệt vô cùng rõ rệt , không khí xung quanh ả thì là một mảng đen kịt , hắc ám ... còn ngược lại phía bên Nhất Bác lại là cả một bầu trời mầu hường, hai người con trai , với cái nhan sắc có thể mài được cả đá , đang tay trong tay với nhau , đã thế còn là tình cảnh một người đứng trước che chắn , bảo vệ . Một người ngại ngùng , ngây ngốc đằng sau. Khung cảnh màu hường này ...tại hạ cũng xin hàng..

Vậy nhưng ý chí chiến đấu của ả họ tần kia lại vô cùng cao , ả vẫn một mực lao về phía cậu. Cả người uốn éo , cảm giác như xương của ả đã bị tháo khỏi cơ thể mất rồi ... đã vậy bộ đồ có phần hở hang cùng với phấn son lòe loẹt , của ả đã triệt để khiến cho người ta mắc ói , chỉ cần đến gần 1 bước liền muốn tránh xa..

Ả "nhẹ nhàng" sà vào lòng cậu . Ngay lúc này , trong vô thức , chân của Nhất Bác , Hạo Hiên , Tiêu Chiến và Tiểu Mã đột nhiên lùi lại mấy bước , kéo cả cơ thể tránh xa khỏi vùng nguy hiểm . Thành ra ả ta mất đà không có chỗ bám víu liền ngã úp mặt xuống đất..

Bấy giờ khi nhận ra ả đang ngã sõng soài dưới chân mình 4 người mới bừng tỉnh, 8 con mắt trân trân nhìn xuống mặt đất , không một ai có ý định đỡ ả dậy . Được một lúc hắn giật mình nhận ra gì đó , khều khều Nhất Bác , hếch mắt một cái hai người liền có thể hiểu ý nhau .

Cậu chán nản , gương mặt tràn đầy sự chán ghét , luyến tiếc buông tay anh ra , đi đến đỡ ả dậy , cơ mồm gượng gạo rặn ra những lời quan tâm.

Nhất Bác : nàng... không sao chứ , sao lại bất cẩn như thế, sứt xát hết mặt mày rồi ...!

Tần Khả Ái : hức ... thái tử a ...thiếp đau quá..

ả nhào ôm lấy cậu, được nước làm tới nũng nịu cọ tới cọ lui trong lòng Thái Tử .

Nhất Bác thấy vậy cũng miễn cưỡng ôm lấy ả , vuốt nhẹ tấm lưng kia , buông lời an ủi.

Nhất Bác : được rồi ...không sao rồi ...ta ở đây với nàng...

Sau đó cậu hít sâu một hơi . Bình thường diễn kịch trước mặt ả thì không vấn đề gì nhưng hôm nay lại có thêm cả " anh ấy " nên cậu liền biểu lộ rõ sự chán ghét ra ngoài để anh nhìn thấy , và đúng như dự đoán , trong lòng anh đột nhiên dấy lên sự hiếu kì . Rốt cuộc thì Tần Phi kia được sủng ái thế nào mà thái tử lại có một bộ dáng chán ghét đến vậy...

Nhưng anh chưa nghĩ được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng nói không chút lí lẽ của ả.

Tần Khả Ái : thái tử... người phải làm chủ cho thần thiếp ... chính hắn ta đã hại thần thiếp , làm cho thần thiếp ngã ... tất cả là tại hắn ta ..

Ả vừa nói vừa chỉ tay về phía anh , anh trợn mắt nhìn ả , rốt cuộc ả đang sủa cái chó gì thế này , có hiểu cái gì là luân thường đạo lí không hả , sao có thể nói ra những lời như thế chứ . Thật là anh vẫn chưa hết tức ả chuyện vừa nãy đâu ( chap 6 xin mời ) .

Cậu cũng theo hướng tay ả nhìn anh , vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu rồi , làm sao bây giờ , nếu như là một nha hoàn hay thái giám nào đó thì cậu có thể vờ nghe lời ả , phạt họ , xong .. sẽ ngầm xin lỗi , bằng cách cho họ chút ngân lượng ... nhưng còn anh , cậu không thể nha.

Nghĩ rồi cậu liền đánh trống lảng tìm cách đưa ả về tẩm viện.

Nhất Bác : người đâu... mau đưa Tần phi về nghỉ ngơi...

Cậu lớn tiếng gọi , mấy nha hoàn ở gần đó vội chạy lại đỡ lấy ả từ trong lòng cậu , trực tiếp kéo ả về.

Còn ả khi nghe thấy cậu nói vậy thì liền la lối , dãy dụa không chịu đi, khiến cho mấy nha hoàn không ít khổ cực.

Tần Khả Ái : sao có thể .... khoan đã ... thái tử ...người ...sao lại .. người phải đòi lại công bằng cho thần thiếp ... thái tử... thái tửuuuuu.. thả ta raaaaa..aaa

Sau khi ả đã bị đem đi , cậu mới quay sang anh , nói.

Nhất Bác : xin lỗi ...gây phiền phức cho ngươi rồi..

Câu nói của cậu vừa dứt , hắn mắt chữ A , mồm chữ O nhìn cậu vô cùng bất ngờ , trong thâm tâm hắn nghĩ.

Hạo Hiên : " đậu mé ... đến mình nó còn chưa xin lỗi bao giờ vậy mà nó lại...."

Khi ấy , anh thì lại ngượng ngùng xua tay , luôn miệng nói.

Tiêu Chiến : không sao đâu ... không sao đâu mà ... người không cần phải khách khí như thế đâu...

Anh ngoài mặt nói vậy thôi chứ thật ra anh muốn chửi thề lắm rồi.

Tiêu Chiến : " không sao cái rắm ấy, mấy người thử cái cảm giác ngồi không cũng dính chưởng như ta đi rồi nói tiếp ... rốt cuộc thì ta đã gây nghiệp gì cơ chứ ... cái đâu xanh rau má ...."

Anh tức tối , trong lòng không ngừng chửi rủa hết câu này đến câu khác , quả thật là vốn từ vựng của anh hiện tại đang rất cao siêu , dù có ngồi từ bây giờ đến sáng mai anh cũng sẽ có thể beep cái ả kia mà không cần nghỉ luôn cho xem . Nhưng trong lòng là vậy ,còn ngoài mặt thì anh vẫn luôn cười cười ngượng ngùng các thứ . Bởi lẽ , ở ngay tại đây nếu anh nói ra những lời thô tục , đại nghịch bất đạo đó thì chắc đầu anh có ngày sẽ bay như chơi mất. Vậy nên , vẫn là NHỊN một chút .

Trong khi anh và cậu vẫn đang nói chuyện với nhau , thì ở bên này Hạo Hiên lại nhẹ nhàng kéo Tiểu Mã ra một góc khác để nói chuyện.

Tiểu Mã hoang mang vội hỏi.

Tiểu MÃ : Th....thế tử chúng ta đến đây làm gì vậy ạ ?

Hạo Hiên : ừm ...cũng ko có gì lắm ...ta chỉ là muốn hỏi một việc...

Tiểu Mã : à....vậy có việc gì ...thế tử người cứ hỏi tự nhiên .

Hạo Hiên : được vậy ta hỏi này ... không biết quan hệ giữa Tống công tử và thái tử phi đây là như thế nào.?

Tiểu Mã : hửm Tống công tử ?.... à quan hệ giữa hai người ấy ý ạ, chính là huynh đệ tốt đó .

Hạo Hiên : ch...chỉ là huynh đệ thôi sao ?

Tiểu Mã : đúng vậy ạ.

Hạo Hiên : được ta hiểu rồi .." vậy là có thể đường đường chính chính làm quen với A Dương rồi "

Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi , một đường cũng không thèm ngoái đầu lại , bước chân cũng có phần nhanh hơn , có cảm giác như hắn sắp bay lên đến nơi rồi ấy . Tâm trạng quả thật không tồi chút nào.

Cô nhìn theo bóng lưng hắn khó hiểu , lắc đầu . sau đó chợt nhận ra Thái tử phi vẫn đang cần mình , liền nhanh chóng phi về chỗ anh và cậu. Đến nơi cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt khiến cô hốt hoảng , xuýt chút là la lên.

ÔI CÁI ĐẬU XANH RAU MÁ GÌ THẾ NÀY!!!!!!!!

Lộng hành ...lộng hành ....quá lộng hành rồi.... ở trong cung này đâu thiếu một cái tẩm viện đâu mà lại gấp gáp đến mức ở ngay đây chứ hả....

Chắc ai cũng đang thắc mắc cảnh Tiểu Mã nhìn thấy là gì đúng ko ?

Vâng đó chính là cảnh , một người ở trên đè lên người ở dưới và....... môi chạm môi.....

Quay lại vài phút trước .

Sau khi Tiểu Mã bị hắn kéo đi , anh và cậu cũng kết thúc cuộc nói chuyện. Anh quay ra quay vào , ngó tới ngó lui, định tìm một bóng dáng quen thuộc của Tiểu nha hoàn nhà mình , vậy nhưng dù có tìm kĩ thế nào đi nữa vẫn ko thấy cô đâu.

Tiêu Chiến thật sự không muốn đứng đây một mình chút nào ! hơn thế anh cũng không biết đường, để anh ở nơi vừa lạ , vừa vắng vẻ thế này ,... nhưng được cái nó đẹp...è hèm .. lỡ ai bắt cóc anh thì sao đây ?.

Cậu để ý thấy anh một vẻ mặt lo lắng , nhìn tứ lung tung . Liền nhẹ cầm lấy tay anh hỏi.

Nhất Bác : ngươi đang tìm gì sao ? ... có cần ta giúp không ?

Nghe vậy anh cười gượng ,lắc lắc đầu . Nói.

Tiêu Chiến : haha...ta không tìm gì đâu... làm phiền thái tử rồi ! cáo từ.

Nói rồi anh vòng qua Nhất Bác để đi về cái hướng mà khi nãy Tiểu Mã đứng . định là sẽ đứng đó chờ , nhưng xui thay khi anh vừa mới tiến lên được hai bước thì một bé đá cute phô mai que trực tiếp "ôm lấy" chân anh, Cả cơ thể mất thăng bằng mà lao xuống , anh vội vàng khua tay múa chân , với hết chỗ này đến chỗ khác chỉ mong tìm được một chỗ để bám víu .

Cũng chính là lúc này , tay anh túm lấy áo cậu , Nhất Bác cũng cứ vậy theo quán tính đưa tay ra đỡ lấy anh. Nhưng ông trời lại trêu người , ngay khi Nhất Bác đưa tay ra , chân cậu tiến một bước liền mắc vào áo anh , ..... vậy là cả hai người cứ thế kéo nhau ngã xuống .

Đầu Tiêu Chiến được Nhất Bác dùng tay đỡ lấy , thân thể hai bên được áp sát vào nhau , tuy là cách một lớp áo nhưng cơ hồ vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương. Tình cảnh ngượng ngùng đến đáng sợ đó còn chưa dừng lại , khi hai đôi môi mềm mại áp vào nhau , giống như có một luồng điện chạy dọc sống lưng , cả người anh run lên một cái .Bốn mắt thao láo chăm chăm nhìn người đối diện, bất động một lúc lâu.

Cứ như thế thời gian trôi qua , đây là lúc mà Tiểu Mã tới , anh và cậu nghe thấy tiếng động thì hoàn hồn , phát hiện ra tư thế đáng xấu hổ của bản thân . Lập tức nhanh nhẹn bật dậy .

Thật không thể ngờ được , anh và cậu vậy mà có thể giữ nguyên tư thế đó trong 2 phút rồi. Xúc cảm ..nơi đầu môi...... cũng không đến nỗi tệ.

Tiểu Mã đứng đó nhìn hai con người trước mặt , ai cũng là một bộ dáng mặt đó tía tai , tay che miệng , đầu ngoảnh đi chỗ khác .. Cô tưởng rằng hai người vì bị cô nhìn thấy nên mới ngại ngùng như thế, liền lên tiếng biện hộ.

Tiểu Mã : nô....nô tì thật sự chưa thấy gì đâu.

Vừa nói cô vừa đưa tay lên mồm che đi.-_-

Sau đó cô liếc mắt trang bên thái tử gương mặt đó , uy quyền đó , khiến cô chợt nghĩ.

Tiểu Mã : " Liệu mình có bị chém đầu vì tội phá vỡ cuộc vui của thái tử không nhỉ ??"

Ý nghĩ vụt tắt ,Tiểu Mã giật mình khi nhận ra bản thân đang bị thái tử phi kéo đi . Cô vội vã quay lại , muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt không mấy tốt đẹp kia thì lại nuốt lại vào trong .

Khi hình bóng anh đã khuất , cậu đưa tay chạm nhẹ lên môi mình ,nở nụ cười dịu dàng , thầm nghĩ.

Nhất Bác : " thật sự rất giống anh ấy !! liệu có phải là anh không ??"

Cậu đưa đôi mắt nghị hoặc còn có chút mong chờ về phía anh vừa đi . Thật không hiểu nổi rốt cuộc cậu đnag nghĩ cái gì.

Đứng nhìn hồi lâu cậu quay lưng trở về , nụ cười ấy vẫn đang được đeo trên mặt cậu một cách vô cùng đẹp đẽ . Cậu cười , cười trong hạnh phúc , cũng có thể là cười trong thỏa mãn.

--------------------------( vạch phân cách thời gian đây....)

Tiêu Chiến ngồi trong phòng khách của lãnh cung thân thuộc , gương mặt suy tư chìm vào một loạt những suy nghĩ "ảo tưởng"

" tại saooooo? Tại sao lúc đó không đứng dậy luôn mà mình lại nằm đấy đến tận hai phút vậy trời? "

" không lẽ ....tên thái tử gì đó thích mình rồi ? hừmm no no điều đó là không thể cậu ta là trai thẳng mà ! ừm ừm... hơn nữa mình cũng là trai thắng sao có thể chớ "
" nhưng tại sao lúc đó mình lại có cảm giác ....thích thích ta... dù chỉ là môi chạm môi nhưng... cũng đã có cảm giác rồi..."

" chả nhẽ nào mình lại cong mất rồi ??? không đâu không đâu , mình trăm phần trăm là trai thẳng mà....đúng thế đúng thế "

_ by Tiêu Chiến.

Trong lúc anh nghĩ , gương mặt anh vô cùng thú vị , lúc thì cười cười , lúc thì ngại ngùng , lúc lại lắc đầu lo lắng , lúc thì lại thở dài chán nản . Hằng trăm biểu cảm trên đời đã được Tiêu Chiến gom lại trong một buổi tối . Không những thế anh còn đi đi lại lại .

Đúng lúc ấy đột nhiên Tiểu Mã đẩy cửa chạy vào......

HẾT CHAP 7

HEHE lại là Pé đây , đây là chap cuối trước khi Pé off nhé . ( không phải tự nhiên mà Pé đăng đâu tại , wattpad ổn định rồi nên Pé đăng luôn ấy mà , nhưng ......Pé vẫn off ha, tại 1 chap của Pé viết mất 2 tuần ó với cả Pé còn 1 đống bài tập đây , hok thêm mà cứ như hok chính huhu.)

mà hiện tại dịch đang căng lắm đó mọi người nhớ cẩn thận nha. Một người vì mọi người, mọi người vì một người. Chỉ cần một trong số chúng ta có ý thức thì dịch bệnh sẽ được đẩy lùi nhanh hơn , vậy nên hãy nhớ lấy thông điệp 5K, 9K , và chăm chỉ ở nhà nhaaaaaa

cuối cùng mong mọi người vẫn đợi Pé.hihi

IU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net