tình dang dở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

năm đỗ hà hai mươi tư và lương thùy linh hai mươi lăm.

sinh nhật của lương thùy linh được tổ chức tại gia, cô chỉ mời vài người bạn, chị em thân thiết tới nhà làm một bữa ăn nhỏ và cùng cắt bánh. nhưng đoàn thiên ân thì không nghĩ vậy, nàng ta đến nhà của cô từ rất sớm và quyết định sẽ thay cô tổ chức tiệc, nàng ta bắt đầu trang phí ngôi nhà được thiết kế sang trọng của cô thành cái bóng hồng màu mè rối mắt và gọi đó là đẹp.

gu thẩm mĩ của đoàn thiên ân thật tệ hại.

vậy là sau vài tiếng vật lộn, thiên ân cuối cùng cũng hoàn thành xong việc trang trí. khi mọi người đến ăn uống, tất cả khách khứa của lương thùy linh đều có chung một biểu cảm, một câu hỏi.

"lương linh là người làm ra cái đống loè loẹt này à?" kèm theo câu nói ấy là hoàng loạt biểu cảm bất ngờ.

đương nhiên cô sẽ trả lời là: "không, đấy là tác phẩm của thiên ân."

sau đó mọi thứ lại trở về bình thường, mọi người ồ lên và cảm thấy không bất ngờ. sở thích và gu thẩm mĩ của thiên ân thật sự khiến người ta đánh giá tới quen luôn rồi.

đỗ hà cũng là một trong số khách mời mà lương linh mời đến nhà mình ăn tối.

quan hệ của lương linh và đỗ hà khá đặc biệt. em là người được cô tự tay trao sash để đi thi miss world 2021. lương linh còn nhớ rõ khi đó nhìn em, cô có thể nhìn thấy chính mình của năm mười chín tuổi, non nớt, ngây ngô và hừng hực sức trẻ. là người đi trước, lương thùy linh biết rõ tâm trạng của em lúc đó rối bời, lo lắng, hồi hộp ra sao. vậy nên khi đó cô đã vươn tay ôm em vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng em rồi thì thầm câu cố lên vào tai để cổ vũ và động viên tinh thần em.

từ sau ngày hôm đó, mối quan hệ của cả hai bắt đầu có những chuyển biến lạ. em không còn rụt rè sợ hãi cô như trước mà thậm chí còn chủ động bắt chuyện với cô. lần nào thấy đỗ hà em cũng sẽ chủ động mỉm cười với cô, khi thì là nụ cười tỏa nắng cả góc trời, khi chỉ đơn giản là nụ cười mỉm ngọt ngào coi như lời chào tới cô. 

lương thùy linh không nhớ được lần đầu cả hai nói chuyện là khi nào, kiểu trao đổi về cuộc sống, hàn huyên về một số thứ, đúng nghĩa một cuộc nói chuyện ấy chứ không phải đôi ba câu chào xã giao. ấn tượng của cô về em khá tốt, tốt đến mức lương thùy linh đã chấm em chín điểm dựa trên tiêu chuẩn hình mẫu lí tưởng của mình. điểm trừ duy nhất của lương thùy linh dành cho em khi đấy là giới tính sinh học của em. 

đỗ hà là con gái, vậy nên em chỉ được chín trên thang điểm mười về hình mẫu của lương thùy linh mà thôi.

lâu dần, tiếp xúc nhiều khiến lương thùy linh ngày càng có con mắt khác về đỗ hà. vẻ bề ngoài của em luôn lãnh đạm, chững chạc khiến cho người ta luôn thấy em có vẻ gì đó rất trưởng thành, nhưng lương linh biết đó không phải là đỗ hà. tất cả chỉ là vỏ bọc em tạo dựng lên để tồn tại với cuộc sống khắc nghiệt này thôi. bản chất thật sự của đỗ hà yếu đuối, nhạy cảm và dễ khóc vô cùng. cô đã từng thấy những khi em bó gối một mình ở góc phòng tập trên công ty lúc tám giờ tối, cô cũng từng thấy nét mặt em biến đổi khi nghe thấy một người lạ mặt nào đó đánh giá không đúng về em, lương thùy linh cũng từng thấy em khóc, những giọt nước mắt mà em đã cố gắng giấu diếm để âm thầm khóc cho chính mình. 

tất cả lương thùy linh đều thấy. 

nhưng cô không làm gì cả...

cô không giỏi dỗ dành, an ủi người khác, hơn hết khi ấy cô nghĩ mối quan hệ của mình và đỗ hà cũng chưa thân thiết đến mức cô có thể tự ý xông vào ngồi cạnh em những khi em yếu đuối. đối với lương thùy linh, buồn và khóc không phải lúc nào cũng cần được an ủi, người như cô luôn thích chịu đựng mọi thứ một mình, cẩn thận gặm nhấm từng chút nỗi buồn cho tới khi ổn hơn. cô không muốn ai chứng kiến những khi mình yếu đuối và thảm hại như thế. 

và cô nghĩ đỗ hà cũng giống cô, điều này chứng minh ở mấy lần em tự tìm đến phòng tập ở công ty trên tầng ba những khi trời tối nhèm - địa điểm quen thuộc của đỗ hà mỗi khi mang trong mình quá nhiều tâm tư. và rồi những lúc như thế em thường khóc, em dùng nước mắt để giải tỏa căng thẳng, sự buồn bã và những tích tụ tiêu cực bấy lâu em phải chịu. 

nhưng lương thùy linh làm sao biết, hơn một nửa lí do của các lần em đến đó đều có liên quan đến cô...

em thích lương thùy linh, lâu dần tình cảm ấy chuyển thành yêu. khi em yêu lương thùy linh, trái tim em đang bước đến thời kì muốn được đáp lại tình cảm, em muốn được âu yếm, ở bên cạnh lương thùy linh như trong giấc mơ mỗi tối. và khi tỉnh dậy, tất cả biến mất khiến em hụt hẫng. đỗ hà đã phải tự mình vật lộn với thứ cảm xúc ấy để tiếp tục sống. 

và thật may, em nghĩ em đã vượt qua cảm xúc yêu ấy, 

có lẽ bây giờ em thương lương thùy linh...

có lần lương thùy linh bắt gặp em ở ngay trong căn phòng tập ở tầng ba ấy. khi đó cô hơi mệt, nên đã tới phòng tập ngồi bó gối một góc phòng mà không hề bật đèn. và như mọi khi, đỗ hà lại tìm đến căn phòng ấy để giải tỏa những cảm xúc rối bời của em. vì đã quá quen nên em cũng chẳng cần bật đèn, em khi đó chỉ đi thẳng vào trong phòng, thuận tay chốt cửa rồi ngồi ở góc phòng quen thuộc nức nở. ngay cả khi ở một mình em cũng hèn mọn như thế, tiếng nức nở nhỏ như muỗi kêu, ngay cả khóc em cũng không dám khóc to.

vậy là khi đó trong căn phòng tối, có hai người con gái mệt mỏi gục đầu xuống ở bên góc phòng. ngay từ khi em bước vào, lương thùy linh đã biết người đó là đỗ hà nhưng cô không lên tiếng, cô không muốn phá hỏng cảm xúc của đỗ hà, cũng không muốn em khó xử nên cô đã để yên cho em khóc. 

khi nghe tiếng khóc của em, lương thùy linh thừa nhận mình có chút nhói lòng, có lẽ đó là thứ đồng cảm sâu sắc mà cô dành tới đỗ hà. áp lực dư luận, áp lực cương vị, áp lực cuộc sống, tất cả đổ dồn hết lên tấm lưng bé nhỏ của em. có lẽ sức nặng ấy khiến em nghẹt thở, cả ngày chỉ chìm trong buồn rầu, tiêu cực.

giống hệt như cô trước đây...

sau ngày hôm ấy, lương thùy linh có vẻ chủ động tiếp xúc với em nhiều hơn, cô cảm thấy sự đồng điệu của mình và em, và ít nhất lương thùy linh muốn an ủi em, cùng em giảm bớt áp lực, giúp em nhẹ lòng hơn. 

lâu dần, lương linh đỗ hà đã trở thành một cụm từ gắn liền với nhau, cứ gọi lương linh thì sẽ có đỗ hà và ngược lại. 

giống hệt như cái cách mà ông trời an bài cho số phận của bọn họ

gắn liền với nhau.

quay lại với bữa tiệc sinh nhật của lương thùy linh. tám giờ tối, tất cả mọi người đã đến đủ và bắt đầu nhập tiệc. cô không chuẩn bị gì nhiều, chỉ đơn giản là một bữa ăn và một chiếc bánh kem thôi, chỗ chị em thân thiết gặp nhau nói chuyện ăn uống là đã vui rồi. 

"nào, nâng ly chúc mừng bạn tui già thêm một tuổi đi nào." thỏ đớt là người bắt đầu trước, nàng ta tuy nhìn kiêu căng vậy chứ là người trọng tình nghĩa lắm. 

"bạn cũng già như tui thôi." lương thùy linh cười cười rồi cũng cầm ly lên chuẩn bị cạn với mọi người. 

không khí vui vẻ, mọi người đều chúc mừng sinh nhật lương thùy linh, có người chúc cô có được hạnh phúc, có người chúc cô giàu sang, người lại chúc cô nhiều sức khỏe. những lời chúc quen thuộc đến từ những người thân thiết khiến cô thấy vui vẻ. là một người hướng nội, lương thùy linh chỉ thật sự cảm thấy thoải mái với những người thân thiết, tuy ít nói nhưng cô luôn thích dáng vẻ quậy phá của bọn họ. 

"chúc chị linh tuổi mới có tất cả nhé, mong cho chị sẽ được hạnh phúc." đỗ hà cũng chúc cô tuổi mới. em biết rõ lương thùy linh bây giờ đã không còn thiếu thứ gì nữa rồi, em chỉ mong cô luôn được như ý, luôn hạnh phúc là em vui rồi. 

"cảm ơn hà nhiều nhé." đáp lại lời chúc của em, cô chỉ đơn giản là mỉm cười vui vẻ. 

đằng sau những lời chúc, tất cả lại cùng nhau ăn uống vui vẻ. phải nói là ăn uống tới say mèm. lương thùy linh chọn tổ chức tiệc tại gia vào cuối tuần vừa là vì để bản thân thoải mái, vừa là vì để bạn bè của cô có thể vui chơi thoả thích mà không cần lo giữ hình tượng. hoa hậu thì cũng chỉ là người bình thường, cũng biết ăn nhậu tới bến bên bạn bè chứ không phải là thần phật.

tuy nói là vậy nhưng một người sống có kỉ luật như lương thùy linh thì không thể uống tới say mèm được, là chủ tiệc nhưng cô chỉ uống vừa đủ, và giữ tỉnh táo. cô cần phải tỉnh táo để giữ cho ngôi nhà xinh đẹp của mình không bị phá hủy bởi đám người như thiên ân, tiểu vy và lona, tụi đó khi say báo lắm, không còn hình tượng hoa á hậu đâu.

lương linh liếc mắt nhìn sang đỗ hà, em có lẽ không say như cô nghĩ, gò má em phiếm hồng, đôi mắt mơ màng nhưng vẫn giữ được dáng ngồi nghiêm chỉnh, bàn tay cầm chặt ly rượu đang vơi rồi nhìn vào xa xăm. chắc em đang suy tư gì đấy, nhưng điều gì làm người như đỗ hà suy nghĩ được nhỉ?

"hà..."

"chị linh ơi."

"hả?"

cô định kêu tên em nhưng trước khi cô kịp làm điều đó đỗ hà đã gọi tên cô. đôi mắt mơ màng đang nhìn vào xa xăm của em bỗng dưng chuyển mục tiêu sang cô, giọng nói ngọt ngào êm dịu của em nghe ra một phần kiên định làm lương thùy linh bỗng chốc căng thẳng. cô không biết vì sao chỉ là trực giác nói với cô rằng sắp tới sẽ có thứ làm cô còn căng thẳng hơn cả bây giờ nữa.

"chị có thể ra ngoài nói chuyện với em một chút không?"

"được."

em và cô ra bên ngoài ban công hít thở khí trời và nói chuyện. mùi bia rượu bám trên người khi ra ngoài không khí đã bay đi kha khá. đúng là bầu không khí trong lành luôn tốt hơn không khí chật hẹp trong nhà, nhưng lương thùy linh nghĩ cô ổn với cả hai.

"hà có chuyện gì muốn nói với chị à?"

"dạ, em có chút chuyện muốn nói với chị."

gò má em vẫn ửng hồng, đỗ hà uống rượu, có lẽ em không say nhưng rượu vẫn ngấm vào người em không ít. người ta nói khi say luôn nói những lời thật lòng, vậy những lời em sắp nói cũng là từ tận đáy lòng luôn hay sao?

"hà cứ nói đi."

"dạ...chị linh này...em không biết nói ra những lời này có khiến chị ghét em không nhưng em thích chị, không có lẽ là hơn cả thế. từ rất lâu rồi, ánh mắt của em luôn không tự chủ hướng về phía chị, trái tim của em mỗi khi ở gần chị luôn đập loạn hết cả lên. ban đầu em đã nghĩ mình bị bệnh, nhưng lâu dần em nhận ra nó không phải bệnh mà là cảm xúc của em."

"lương thùy linh, em thương chị."

đỗ hà hít một hơi thật sâu rồi nói ra lời thổ lộ từ tận đáy lòng. em nắm chặt gấu áo của mình, bộ dạng nhìn căng thẳng lắm. em đang hồi hộp, lần đầu tiên trong cuộc đời đỗ hà đi thổ lộ tình cảm với người ta. cảm giác hồi hộp lo lắng lắm, còn hơn là đi thi thpt nữa. 

lương thùy linh thì ngược lại, cô không tỏ ra bất ngờ cũng không hề có phản ứng hay biểu cảm gì khác lạ. thứ duy nhất thay đổi trên gương mặt cô chính là đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng kia nay lại giao động, ánh mắt cô lóe sáng như có bóng mặt trời chiếu qua. không rõ là cô có vui mừng hay không chỉ biết ánh mắt lương thùy linh lúc ấy nhìn vào đỗ hà khiến người ta lưu luyến một đời. 

"hà này..."

"chị đừng....chị...đừng nói gì cả...em chỉ muốn nói ra những lời chất chứa đáy lòng bao lâu nay thôi...em không cần chị đáp lại cũng không muốn nghe chị từ chối em đâu..." 

đỗ hà không dám nghe câu trả lời của lương thùy linh, vì em sợ, dẫu đã chuẩn bị kĩ càng nhưng em vẫn sợ nghe lời từ chối. lời từ chối không đơn giản chỉ là một lời từ chối, lời từ chối của lương thùy linh có thể kéo theo sự xa cách với em, biết đâu cô lại ghét bỏ bởi vì em có thứ cảm xúc như thế với cô thì sao? đỗ hà chỉ có thể chịu được khi lương thùy linh không có tình cảm với mình chứ em chưa từng nói mình có thể chịu được một lương thùy linh kì thị mình...

"hà, em bình tĩnh. chị không nói là sẽ từ chối em mà." lương linh thấy em bắt đầu rối hết cả lên thì không khỏi cười mỉm. cô nắm lấy bàn tay đang nắm chặt lấy gấu áo của em, nhẹ nhàng tách nắm tay ra rồi đan ngón tay mình vào bàn tay em thủ thỉ đáp lời.

"chị cũng thương hà mà."

giọng nói của lương thùy linh cứ vậy êm dịu bên tai đỗ hà làm em có chút không tin tưởng được đây là sự thật. lương thùy linh vừa nói thương em sao? chữ 'thương' của cô cũng giống chữ 'thương' của em sao?

"chị nói sao cơ...?"

"chị nói chị cũng thương hà."

"như cách em thương chị ạ?"

"ừm, thương như cách hà thương chị."

chất giọng đầm ấm của lương thùy linh lọt vào tai truyền đến đại não rồi chạm nhẹ vào trái tim đỗ hà khiến em vô thức rơi lệ. em nhìn vào đôi mắt như mặt hồ đang lóe sáng của cô rồi lẳng lặng rơi lệ. em khóc không phải vì đau, cũng không hẳn là vì vui mừng. em khóc là vì em cảm nhận được đôi mắt của lương thùy linh không hề nói dối em, đôi mắt của cô nói cho em biết rằng lương thùy linh cũng thương đỗ thị hà...

vậy là vào sinh nhật thứ hai mươi lăm của lương thùy linh, cô được đỗ hà tặng cho một món quà to lớn.

em tặng cho cô một tình yêu đẹp và một người thương cô thật lòng.

thế nhưng mà cái gì đến quá dễ dàng thì cũng sẽ dễ tan

tình đẹp đến mấy cũng chỉ là tình dở dang...

năm đỗ hà hai mươi lăm và lương thùy linh hai mươi sáu...

sau một năm yêu nhau, tình cảm của lương linh và đỗ hà vẫn luôn tốt đẹp, nhưng bọn họ chọn cách yêu đương bí mật thay vì công khai. bởi cả hai đều biết gia đình của lương thùy linh sẽ không bao giờ chấp nhận đoạn tình cảm của bọn họ. và lương thùy linh thì không phải người sẽ đối đầu với gia đình của mình, cô sẽ chọn thỏa thuận và rồi quy thuận gia đình. 

lương thùy linh không nhu nhược chỉ là cô yêu gia đình mình hơn tất cả. 

và rồi chuyện gì đến cũng đến, giấy thì không gói được lửa, lương thùy linh có làm cách nào đi chăng nữa cũng sẽ không giấu được mẹ hương. 

vào ngày sinh nhật thứ hai mươi sáu, lương thùy linh cùng đỗ hà đang tay trong tay ngồi ở sofa tận hưởng ngày sinh nhật được nghỉ hiếm hoi, em và cô ôm ấp ngồi trên sofa và ăn vài miếng bánh kem tự làm. là đỗ hà hôm nay đã sang nhà cô từ sớm để làm bánh sinh nhật tặng cho cô. tính của lương thùy linh hướng nội, cô thấy thoải mái khi được ở nhà vậy nên khi đỗ hà dành tặng cho cô một ngày ấm yên bên trong căn nhà tuyệt vời của mình cùng em thì cô rất vui vẻ.

nhưng niềm vui thường rất ngắn ngủi...

khi cả hai vừa chạm môi thì cửa nhà lương thùy linh bật mở, một giọng nói quen thuộc với cô vang lên khiến lương thùy linh cứng người đơ ra đó.

"linh ơi." mẹ hương tay xách đồ đạc lỉnh kỉnh mở cửa đi vào gọi tên lương thùy linh. 

cả người lương linh cứng đờ, bàn tay đang nâng gương mặt của đỗ hà cũng không tự chủ được mà run rẩy. là tiếng của mẹ, mẹ hương của cô. 

những gì cần đến cũng đã đến, mẹ hương đứng ở cửa chứng kiến cảnh tượng cô con gái thân yêu của mình đang nâng cằm chạm môi một người con gái khác, mà người kia với bà cũng chẳng xa lạ gì, là đỗ hà - người mà cô nói với bà là chị em thân thiết kia mà...

"mẹ..." lương thùy linh ngay lập tức buông gương mặt đỗ hà, cả người căng thẳng đến mức lưng cũng thẳng tắp dậy. cô quay lưng lại với đỗ hà, cẩn thận che chắn cho em khỏi mẹ mặc cho bản thân cũng đang lo sợ tới run rẩy. mẹ hương nhìn lương thùy linh, có thế thấy trong ánh mắt bà đanh lạnh lại, giọng điệu cũng không còn ngọt ngào hồ hởi như khi bước vào. 

"mẹ nghĩ con cần nói chuyện với mẹ đúng không linh?"

"dạ...chuyện này..."

bầu không khí của hai mẹ con cô căng thẳng đến nỗi nãy giờ đỗ hà ở đằng sau cũng chỉ biết chết trân, em núp sau lưng lương thùy linh nhưng trong lòng cũng căng thẳng không thôi, đỗ hà chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ bị phụ huynh bắt tại trận như bây giờ. em và lương thùy linh chưa từng định công khai với người nhà vậy nên chuyện hôm nay bất ngờ xảy đến chính là bước ngoặt lớn nhất trong mối quan hệ của hai người bọn họ. 

lương thùy linh lắp bắp mãi cũng chẳng nói thành câu, cả người cô căng cứng, đầu óc thì tê dại và não cũng chẳng hoạt động nổi để tìm ra câu trả lời cho mẹ. thứ hành động duy nhất lương thùy linh làm bây giờ chính là bảo vệ đỗ hà theo bản năng của mình. cô để em ở sau lưng, cố gắng dùng cơ thể mảnh khảnh của mình che đi em, để cho mẹ cô không chạm mặt em, cô không muốn đỗ hà dính vào rắc rối, cũng không muốn mẹ mình to tiếng với em. vì lương thùy linh cũng thương em đến mức muốn bao bọc che chở cho em cả đời...

"lương thùy linh!" mẹ hương không còn kiên nhẫn khi thấy hành động của lương thùy linh nữa rồi. cái bà muốn không phải là sự im lặng và hành vi giấu diếm kia. 

"dạ!" theo phản xạ lương thùy linh đáp lời mẹ, trong đôi mắt của cô tràn ngập sự lo lắng, sự sợ hãi có thể để đỗ hà cảm nhận được.

"hà, em về nhà đi, có gì chị sẽ gọi lại cho em sau." hít thở một hơi để cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, lương thùy linh quyết định đưa đỗ hà rời khỏi nơi này trước sau đó mới bắt đầu giải quyết riêng với mẹ. dù sao cô và mẹ cãi nhau, em ở lại nghe cũng không nên. 

"nhưng..."

"hà đừng lo, nghe lời chị về nhà nghỉ ngơi nha?" lương linh nắm chặt tay em rồi nhìn sâu vào trong đôi mắt em an ủi. nhưng cô biết không? trong đôi mắt của cô bây giờ tràn ngập sự sợ hãi thì làm sao có thể trấn an được em đây?

đỗ hà dù không nỡ để lương thùy linh ở lại nhưng em hiểu rõ tính cách của cô, nếu cô đã nói là để mình giải quyết thì chính là không muốn có sự xuất hiện của người khác, nếu em cứ cố chấp cũng chẳng thay đổi được gì, thậm chí còn có thể phản lại những tính toán của cô. 

đôi mắt em rưng rưng nhưng rồi đỗ hà cũng gật đầu nói: "vậy em về, một lát nhớ gọi lại cho em." em nói đủ để mình lương linh nghe sau đó vội vàng vơ lấy túi xách và áo khoác ở bên ghế rồi đứng lên chuẩn bị ra về. lúc đi ngang mẹ hương rõ ràng em có khựng lại, cảm giác căng thẳng lần nữa ùa đến nhưng đỗ hà cố gắng kiềm nén lại rồi lễ phép chào bà một câu sau đó mới rời đi. 

khi đỗ hà rời đi, trong phòng khách của ngôi nhà lúc này chỉ còn mình lương thùy linh và mẹ hương. vì chỉ còn hai mẹ con nên mẹ hương cũng không hề kiêng nể, đi đến ngồi xuống trước mặt cô rồi nghiêm giọng hỏi. 

"nói cho mẹ biết, mối quan hệ của con và đỗ hà là gì?"

"con...con với em ấy chỉ là bạn..." 

"lương thùy linh!" 

"đỗ hà là bạn gái của con!"

sau tiếng quát của mẹ hương lương thùy linh không thể nào không thú nhận mối quan hệ của mình và em. em là bạn gái của cô, là người mà cô yêu, lương thùy linh đã muốn nói với mẹ mình như thế.

"con đang trêu ngươi mẹ sao linh? con và đỗ hà đều là con gái, mẹ cho con đi thi hoa hậu về để rồi con đi quen con gái chọc tức mẹ sao linh?"

"mẹ, việc con quen con gái với việc con đi thi hoa hậu không liên quan gì đến nhau. thi hoa hậu là quyết định của cuộc đời con, nó tạo cho con công việc và con yêu thích nó. việc con yêu đỗ hà cũng chỉ là tình cảm của con, sao mẹ có thể đánh đồng như vậy?"

"nếu không phải do con cãi lời mẹ đi thi hoa hậu thì liệu con có biết tới đỗ hà, liệu con có quen con gái không linh?" 

lương thùy linh ngày càng cảm thấy khó chịu với lí luận của mẹ. cô biết việc cô đi thi hoa hậu từ lâu đã không hợp ý mẹ, là do cô cố chấp tự làm theo ý mình. dù cho cô có đạt được danh hiệu cao nhất trong nước, một chỗ đứng nhất định trên quốc tế cũng không làm thay đổi suy nghĩ của mẹ cô được. lương thùy linh yêu mẹ nhưng đôi lúc cô không thể chịu được những suy nghĩ mà mẹ áp đặt lên cô. 

"mẹ à, vấn đề này chúng ta đã nói bao nhiêu năm nay rồi, sao mẹ vẫn chưa thể chấp nhận rằng con gái mẹ đã thành công trên chính con đường con lựa chọn chứ?" 

"mẹ không muốn con thành công như thế, showbiz này tạp nham đủ mọi loại chuyện trên đời, con có bao giờ nghĩ nếu ngày hôm nay người bắt gặp con và đỗ hà không phải mẹ mà là báo chí thì sao chưa? rồi con sẽ ra sao hả linh?"

"con sẽ chẳng sao cả, đỗ hà và con nếu có công khai thì cũng sẽ chấp nhận dư luận." dù có ra sao lương thùy linh cũng sẽ cùng em đi qua, chỉ cần tình yêu đủ lớn cô tin rằng cô và em sẽ vượt qua được thôi.

"vậy còn mẹ? còn gia đình mình thì sao hả con?" câu nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy sát thương bằng chất giọng đau xót của một người mẹ. 

lương thùy linh cứ nghĩ mình đã sẵn sàng để đối mặt với truyền thông báo chí, với xã hội nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net