say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hà nội sau cơn mưa phùng nhè nhẹ lại nóng lên một cách ẩm ướt, không như khi nắng lên cao và chiếu ngay đỉnh đầu.

rất hầm, nóng ẩm và khó chịu.

lần đầu tiên đến nước ngoài của choi yonghyeok để lại một ấn tượng về một sức nóng khủng khiếp, thiêu da cháy thịt.

những buổi đêm ở hà thành cũng dịu dàng, hơi có chút gió se, mang cơn lạnh thổi vào thủ đô. người trẻ ở đây phải chăng cũng sẽ lang thang ở một quán bia hơi cao tầng, như em ?

ực

choi yonghyeok nốc tới ly bia thứ 5,

thứ 6 ?

không,

"mày nốc 7 ly rưỡi rồi."

chậc, không được.

"nốc nốt 8 ly cho tròn."

heosu cản lại, nhưng rồi thằng em đáng thương của anh vẫn nốc rượu như đang trong một cơn thất tình hạng nặng.

"điên à."

trần nhà màu trắng, sáng, choi yonghyeok hướng đầu ra ban công.

"em, gọi điện chút." rồi lại từ từ chạy đến cửa, nhìn ngắm đêm trăng tròn này một chút.

tít

tít

tít

à, sao trời mát thế nhỉ ? tuy không lạnh ngắt như cái khí trời của hàn quốc, nhưng đã đỡ hơn hẳn buổi trưa nóng điên lên đi được.

"anh,

bắt máy."

seungmin choàng tỉnh bởi cuộc gọi lúc 2 giờ đêm, có cho ai ngủ không thế đấy, đã là HAI GIỜ ĐÊM.

"um,...

anh nghe."

cậu chàng trả lời đầu dây bên kia bằng cái chất giọng nhừa nhựa, seungmin đặt điện thoại sát bên đầu rồi tiếp tục cọ sát chăn ấm nệm êm, giấc ngủ vĩnh hằng của bản thân mình.

"biết em đang ở đâu không?"

yonghyeok cười vì điệu bộ tỉnh giấc giữa đêm của anh, thông thường thì seungmin sẽ rank cả đêm, nhưng vì kì nghỉ giữa mùa vẫn còn, nên vẫn tiếp tục được thong thả một chút.

"việt nam, em tưởng em đi một mình hả mà đố?" người bên kia ngáp rõ to rồi hồi đáp, thể hiện rõ cái khó chịu khi bị tỉnh giấc giữa đêm.

"mà,..ugmm,...đang làm gì đó mà gọi anh?" chẳng phải mới hôm đầu tiên đến sao, nhớ nhung lee seungmin anh đây nhiều đến vậy à.

"ừ, em đang uống bia đấy."

vậy nên cái giọng của choi yonghyeok mới xuống hẳn 10 tông so với dạo thường, như giọng của một đứa con trai mới vỡ tiếng.

seungmin thoáng giật mình, muốn quậy hả ?

"hay ha." bật dậy, cầm điện thoại lên trả lời rồi cười khẩy một tiếng, choi yonghyeok đúng là bợm nhậu tài ba, tài năng trẻ linh năm.

"vâng?"

đáng lẽ ra người bị gọi bất ngờ mới phải bất ngờ chứ, thế mà đôi mắt yonghyeok mở to, cảm giác có chút sợ sệt khi người kia nhấn giọng.

"em thì hay rồi, 12h đêm vi vu uống rượu ở thành phố lạ cùng người khác, đã he ?"

"đã he choi yonghyeok?"

"...đùa, em uống với anh heosu, với cả có mọi-" yonghyeok muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nồi người kia ụp cho mình.

"không có anh thì là với người khác." khỏi đội nồi vì choi yonghyeok sẽ bị nấu chín trong cái nồi của lee seungmin.

anh xin phép cắt ngang, không nghe trình bày.

"mốt về hàn cũng thế nhé, đi mà uống gụ với người khác, anh không tiếp."

tuy muốn cụp máy cho ra vẻ lạnh lùng, nhưng lương tâm seungmin vẫn muốn nghe con ma men này trình bày.

vì người yêu mà, ai mà nỡ mắng mỏ rồi rời đi.

"..., xin lỗi mà..."cái giọng nũng nịu không hề hợp với tông giọng trầm đang xuất hiện, và làm heosu từ xa cũng phải nổi da gà.

"đi mà xin lỗi với người khác, tui có ở đó đâu mà xin lỗi."

xin lỗi cái gì, thích làm nũng thì seungmin đây cũng làm nũng cho coi.

"thế lần sau, bé uống rượu với anh nhé?"

câu hỏi nhẹ bâng quơ như cái gió lạnh ùa vào giữa đêm, như thể yonghyeok không sợ người kia mắng mình.

hay chỉ đơn giản là chọc ghẹo.

"khôm thíc ún" seungmin hừ một tiếng rõ to ở phía còn lại. ai rảnh mà uống với em hả cái đồ chưa đủ tuổi ngốc nghếch.

"nhưng mà em thích."

choi yonghyeok nhìn trăng tròn, sáng quá. có phải lúc nào ngắm trăng ở đất hà thành cũng sẽ rực rỡ thế này ?

"..."

một khoảng lặng, nhưng như một đầu dây bom bị kích nổ, đang theo mồi lửa dần dần tiến tới quả bom.

seungmin thở một hơi thật sâu.

"em qua bển rồi em ghiền rượu chè rồi ha?!"

"qua đó rồi biết thích uống rượu bỏ anh rồi, đúng là em uống vô xong là tệ bạc, em thử mà về là anh tống em vô-" seungmin muốn bật một tràn lên nói, đâu ra cái vụ 2 giờ sáng gọi điện bồ bịch chỉ để khoe rượu bia hả!

nhưng có lẽ choi yonghyeok chẳng vô đầu nổi một câu gì, vì ánh trăng dìu dịu cứ làm em liên tưởng đến seungmin. đẹp lắm, đẹp đến mức khó tin, như hà nội về đêm vậy. nhõi con chỉ muốn được anh người yêu cùng xuất hiện bên nhau như những cặp đôi bẽn lẽn nơi góc thủ đô, thầm lặng nhưng lại đáng yêu vô cùng.

anh ơi, nhớ anh quá.

anh ơi, hà nội vừa nóng mà cũng vừa lạnh.

anh ơi, nem rán ngon.

anh ơi, nhớ anh.

anh ơi, chừng nào mình mới được đi dạo phố như người ta.

anh ơi, em say.

"em thích anh."

một tiếng cắt ngang, đầu dây bên kia im bặt, cụp máy.


«lần sau mình đừng về seoul, tìm dịp em và anh sang đây cùng đi bộ nhé.»
(seen)

"nè, về nhanh lên, quán đóng rồi." heosu muốn đứng hình với chủ quán mà thằng nhóc con vẫn đứng thì thầm như một đứa dở ở ban công.

"em ra ngay, đợi chút."

đợi một xíu, em về rồi thơm anh nhé.

_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC