Chương 3: Mộng tinh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không!! Anh thả tôi ra!!"

Tiếng la lớn vang lên, cùng với đó là sức phản kháng mãnh liệt. Trác Tuân không muốn ngay cả một lời giải thích cho sự việc năm ấy cũng không có, gã đàn ông này đã tùy ý làm càn trên người cậu.

Nhận thấy sự giãy giụa không ngừng của người trong lòng, hắn càng siết chặt vòng tay hơn, gầm nhẹ: "Nghe lời."

Cậu đứng hình một lúc mới giương đôi mắt phủ một tầng nước mỏng manh nhìn người đàn ông, "Anh. . .tại sao. . .?"

Trác Tuân muốn biết chuyện 12 năm trước. Rốt cuộc điều gì đã xảy ra, tại sao anh lại không từ mà biệt? Giờ xuất hiện rồi cứ muốn ăn hiếp cậu?

Chân Dã cúi người, hôn nhẹ lên gò má người thanh niên, thấp giọng vỗ về: "Ngoan, đừng làm loạn nữa. Để tôi giúp em bôi thuốc rồi muốn làm gì lại làm sau, được không?"

Lời ấm áp thì thầm bên tai cùng cái hôn nhẹ nhàng tựa như lướt qua ấy làm cho cậu ngừng bướng bỉnh. Anh vẫn như vậy, ôn nhu tới mức làm cho cậu không thể hung dữ tiếp.

Ôm người tới sofa đặt nằm sấp trên ghế. Cởi quần ra, dùng tay xoa nhẹ lỗ hậu bên ngoài giúp cậu buông lỏng sự cảnh giác.

Tiếng rên khẽ khàng cất lên. Thoải mái. Thủ pháp của hắn ta tạo cho cậu cảm giác lâng lâng khó tả.

Một ngón tay mang theo chút thuốc mỡ lành lạnh tiến vào lỗ chặt khít. Mới chạm cách đây không lâu, sao giờ đã chặt thế này?

"Thả lỏng. Tôi muốn đi vào."

Tay bám vào thành ghế, vòng eo trắng trắng mềm mềm hạ xuống, đẩy cao mông lên, thả lỏng để người phía sau dễ hành sự.

Thuận lợi xâm nhập, ngón tay đảo quanh lỗ nhỏ một cái, bôi thuốc dọc theo thành vách tràng tới từng ngóc ngách sâu trong đó.

Nhìn cái mông cậu lắc lắc hắn nổi ý xấu, cong ngón tay một cái, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ vô tình cạ vào vách tường thịt gây cảm giác nhột nhột.

"Hưm. . .đừng nghịch."

Tiếng than của Trác Tuân như liều thuốc kích dục người đàn ông phía sau. Tay càng nghịch nhiều hơn, chọc lung tung bên trong làm cậu không nhịn được, cứng bên dưới.

Chết tiệt. Cậu bị bệnh thật sao? Có ai bệnh mà một ngày cương tận 3 lần. Sức sống tràn trề như cậu không?

"Anh bôi thuốc hay khi dễ tôi vậy?" Quay phắt đầu lại trừng người đang trêu chọc mình không biết chán, lớn giọng chất vấn.

"Bôi thuốc nha. Sắp xong rồi, đừng sinh khí." Dỗ người xong cũng là lúc việc bôi thuốc hoàn tất. Vỗ vỗ cặp đào tròn lẳn, hắn thấp giọng mắng: "Đừng lắc nữa. Khả năng kiềm chế của tôi có hạn."

Bôi thuốc vào nơi đó đã là việc cậu có thể dung túng cho hắn làm. Nhưng cũng sẽ chỉ lần này thôi, tuyệt nhiên không còn lần sau.

Đi vào nhà vệ sinh rửa tay xong trở ra, thấy người vẫn còn quỳ ở đó mông cong lên đầy khiêu gợi hắn đi tới, cúi xuống ngậm lấy vành tai nhạy cảm, "Không đứng lên sao? Muốn câu dẫn tôi hử?"

Ai thèm câu dẫn hắn ta. Chẳng qua ngày hôm nay quỳ hơi nhiều, cậu tê chân chưa đứng dậy được. Đẩy người ra, cậu đứng thẳng lưng dậy, kéo quần lên, quay sang hỏi: "Anh còn chưa tính về à? Muốn ở đây qua đêm?"

Chân Dã cũng rất muốn ở lại qua đêm nhưng sợ ai đó đạp sẽ bùng nổ. Dù thế nào đi nữa, sự việc kia chưa gỡ bỏ, cậu vẫn sẽ luôn mang cái sắc mặt không tốt tặng hắn.

"Anh về đây. Em nhớ ăn tối. Đừng bỏ bữa."

Lời dặn dò thâm tinh, thanh âm trầm trầm làm cho lỗ tai cậu hơi ngứa. Nói thì nói, cúi sát vậy làm gì.

Tiếng đóng cửa bên này vang lên. Cậu đột nhiên nghe được tiếng nhà đối diện mở cửa. Chủ nhà đối diện nay về sớm vậy? Thường cậu nhớ 22h người đó mới về tới. Muốn gặp hàng xóm còn khó hơn lên trời. Người ta bận còn hơn cả người nghệ sĩ đây.

Mở hộp đồ ăn ra, mùi thơm thoang thoảng bay khắp căn phòng. Cơm này chắc được mua từ nhà hàng 5 sao, nhìn là thấy hấp dẫn, thèm ăn.

Bận rộn chống đối tên kia cả ngày, hiện tại cậu rất đói, nhanh chóng chén sạch thức ăn trên bàn. Căng bụng rồi, cậu cất bước đi về phòng ngủ, lấy kịch bản để trên bàn ngồi đọc.

Sắp tới bên đạo diễn Lôi sẽ bấm máy khởi quay một bộ phim đam mỹ về thời dân quốc. Cậu phải lấy được vai chính.

Ngôn tình cậu diễn được nhưng không có hồn. Toàn tâm toàn ý đặt vào một vai diễn đam mỹ cũng làm cho người quản lý họ Đông kinh ngạc không thôi. Có đôi lúc anh ta nghĩ lẽ nào nghệ sĩ nhà mình là gay?

Fan trên weibo của Trác Tuân lên tới 15 triệu. Nếu để họ biết idol mà các bạn ấy ngày nhớ đêm thương là một thằng thích con trai thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu không dám tưởng tượng.

Chăm chú xem kịch bản quên cả thời gian. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu thấy đồng hồ đã điểm 00h. Sáng ngày mai ở hội trường A tại một trường đại học diễn xuất mở casting vai diễn. Cậu không thể tới trễ được, đi ngủ thôi.

Chân Dã sau khi về tới nhà vẫn luôn vùi đầu vào việc sửa luận văn tốt nghiệp cho đám trò nhỏ hắn làm hướng dẫn. Trang giấy chi chít những chữ gạch đỏ, gạch xanh. Có một bài hắn khá vừa ý, hẳn em sinh viên đó sẽ qua. Còn lại đều phải sửa, sửa và sửa.

Sinh viên ngày nay sao mà thụ động, trên mạng có là một phần, kiến thức cơ bản lại không phân biệt được hay sao mà cái gì cũng chép vào. Tức chết hắn rồi. Mấy người này để ra làm bác sĩ thật người chưa cứu được đã bệnh nặng thêm mất.

Nhìn người trên chiếc giường đen phơi bày toàn bộ cơ thể, làn da trắng nõn, cặp mông căng bóng bẩy nhìn là muốn cắn một cái. Bên cạnh bày không ít món đồ thú vị. Sao trong mơ người ấy lại bạo dạn như thế? Chẳng bù cho ngoài kia, thấy hắn là né.

Nơi tư mật phơi bày trước tầm nhìn, hắn vươn tay tới chọc vào. Tiếng rên khẽ ngân lên "Ưm. . . anh. . ."

Sh. . ..cái thanh âm này quá câu hồn. Hắn muốn ngay lập tức đè người ra hăng hái làm tới mức liệt giường. Túm lấy một quả trứng nhỏ nằm ở bên cạnh đẩy mạnh vào huyệt đạo đã được mở rộng.

"A. . . .ưm. . .sướng. . .chưa đủ. . ."

Cậu còn có thể mê người hơn không? Hắn thích chết mất cái dáng vẻ quyến rũ này. Tay với điều khiển bật nút rung lên độ trung bình, bàn tay đi tới cặp ngực của cậu nhào nặn liên tục, ngón cái vân vê đầu ti, ngắt nhéo liên tục.

"Dâm đãng. . .chổng mông lên. Tôi phải làm chết em. . . "

Tiếng rên la không ngừng vang khắp căn phòng, cái mông trước mặt đưa đẩy phối hợp đầy dụ hoặc làm hắn không cách nào dừng lại động tác va chạm.

Đột nhiên giật mình bật dậy. Bảo sao gã ta thấy không chân thật. Ra là mộng tinh thôi. Giá mà ngoài đời cũng được hưởng thụ như vậy thì thật tốt biết bao.

"Tiểu yêu tinh. Lần này tôi sẽ không để em thoát nữa."

Thầm mắng một tiếng, Chân Dã đi vào phòng tắm dội nước lạnh cho tỉnh táo. 3h sáng, dòng nước lạnh phun từ trên cao xuống làm hắn tỉnh táo không ít song bên dưới vẫn chưa xuống. Sao vậy nhỉ?

Một giấc mơ có thể làm hắn khổ sở thế này cũng bởi trong đó có Trác Tuân. Người con trai hắn yêu thầm từ 12 năm trước. Năm đó đột ngột phát sinh việc không ai lường được, hắn chỉ có thể lựa chọn khép lại trái tim, mang theo bao tâm tư muộn phiền rời khỏi thành phố Thượng Hải qua Pháp xử lý.

Một lần đi là mấy chục năm trời, vượt ngoài dự tính của hắn. Để cậu đợi lâu như vậy, giận dỗi không nhận thân cũng là điều thường tình. Nhưng sao trái tim vẫn cứ như bị ai bóp chặt. Không thở nổi. Đau đớn này hắn một mình chịu đựng bấy lâu, thêm nữa cũng chẳng sao, chỉ cần cậu đứng khóc. Đau xé tâm can người đàn ông mạnh mẽ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net