Chương 2: Cần giúp không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn rút đầu soi ra, lau sạch dụng cụ. Tay rút một tờ khăn giấy trên bàn cẩn thận lau nơi dính đầy chất nhầy trên cái mông.

Trác Tuân còn chưa hồi phục hoàn toàn sau đợt đâm chọc vừa rồi, ngón tay hắn lại đâm vào mà không báo trước. Mất điểm trụ, cả người cậu ngã về phía trước do mất thăng bằng.

"Ưm. . .hức. . ."

Ngón tay hắn đâm thọc sâu vào bên trong, đảo đều các ngóc ngách làm cho cả cơ thể cậu tê dại. Một ngón chưa đủ, còn cho thêm ngón nữa. Cả hai cùng đảo loạn bên trong, chọc vào điểm khiến cậu thoải mái.

Tiếng rên rỉ không khống chế được lại phát ra:

"A . . . ha . . .ưm . . .hức. . .nhẹ chút. ."

Nghe tiếng nỉ non của cậu không những không làm cho tốc độ tay hắn thả chậm lại, ngược lại còn mạnh hơn, nhanh hơn, kèm theo giọng nói mười phần như thể đang chữa bệnh bình thường, "Nhẹ sẽ không khỏi được. Cố gắng chịu nhé. Ngoan."

Ấn ấn, xoa xoa, tay hắn cào nhẹ lớp thịt non mềm bên trong kích thích cậu không ngừng. Trác Tuân cảm thấy người đàn ông này thật biết cách trêu chọc cậu. Côn thịt mềm xèo bỗng ngóc đầu dậy, dựng thẳng đứng ngạo nghễ.

Khóe môi hắn cong lên, cười nói: "Em xem, cương rồi."

"Anh. . . .hỗn đản. . .buông ra. . ." Cậu lúc này có được chút ý thức, dùng lực né tránh, hét lên.

Người đàn ông phía sau không lay chuyển, ngón trỏ cùng ngón giữa đâm vào một cái thật sâu, ngón cái ở bên ngoài lỗ hậu xoa nắn nhẹ nhàng. Cậu giật bắn người, tay gắt gao siết chặt cái ga nệm.

"Anh. . . lưu manh. . ha. . .đừng chọc nữa. .ưm. ."

Chân Dã làm ngơ, tiếp tục công việc "chữa bệnh" đến khi cậu bắn ra hắn mới thu tay về, dùng khăn giấy lau sạch sẽ từng đầu ngón tay dính đầy dịch thủy.

Cả cơ thể mệt nhoài nằm dài trên giường, mí mắt cũng chẳng muốn nhấc lên xem người kia làm cái gì.

"Tiểu Tuân, mệt lắm sao?"

Hắn mới đâm ngón tay vào cậu đã bắn rồi. Nếu dùng cái đó có phải cậu sẽ khóc thét lên vì sung sướng không? Nơi ánh mắt xẹt qua tia phấn khích, làm sao để cậu chấp nhận nhỉ?

"Đau. . . anh tránh ra. . . ."

Hừ lạnh một tiếng quay mặt đi. Cậu không muốn trò chuyện với hắn bây giờ.

Chân Dã nhìn cậu giận dỗi có chút buồn cười. Mười lăm năm rồi, tính khí vẫn như ngày đó. Mỗi lần giận lên chẳng thèm nhận thân thích gì hết, mặc kệ mọi thứ luôn.

Kéo người dậy, đưa quần áo tới, giọng điệu mang vài phần trêu chọc hỏi: "Em muốn tự thay hay để tôi thay?"

Nhìn quần áo của bản thân trong tay ai kia đang lắc lư trước mặt, máu nóng lên não, cậu vươn tay ra giật lấy, chạy vào phòng thay đồ.

"Qua đây." Thấy cái đầu lấp ló sau cánh cửa, hắn lên tiếng gọi người lại.

"Anh. . ." Cậu nhìn người đàn ông trêu chọc xong lại quay về dáng vẻ nghiêm túc thì hận không thể tiến tới cào chết người.

"U xơ tuyến tiền liệt. Em chăm sóc bản thân thế nào mà để dính phải bệnh này hửm?"

Còn chưa hỏi tội hắn đã bị khởi binh vấn tội trước rồi, cậu hất mặt nhìn hắn ta, "Hừ. . .làm sao tôi biết được. . .có thể do bận quá. . .nên ăn uống không hợp lý. ."

Hắn liếc nhìn cậu một cái, đôi mắt mang theo sự bất đắc dĩ, lấy một đơn thuốc viết sẵn đưa tới: "Cầm lấy về mua thuốc uống, ba ngày sau quay lại đây tôi kiểm tra. Chú ý ăn uống, đừng để bản thân chưa làm ảnh đế đã nhập viện."

Cầm lấy tờ giấy, cậu muốn đứng lên rời khỏi đây thì bất ngờ bị kéo lại, giọng nói người đàn ông trầm thấp, mang theo từ tính vang bên tai: "Lần sau gặp lại còn không có giảm bệnh thì em xác định chết với tôi."

Rời khỏi phòng khám, cậu tức tối trừng mắt nhìn căn phòng. Hừ. Đồ đàn ông chết tiệt. Làm bác sĩ thì ngon lắm sao. Lần sau không tới nữa. Hắn cũng chẳng biết số điện thoại cậu, lo gì chứ.

Liếc ngang liếc dọc xác định không có paparazzi cậu mới chạy vội tới, ngồi vào trong xe. Quản lý thấy người, hấp tấp hỏi thăm: "Sao rồi? Bác sĩ nói gì?"

" Anh từ từ. Để em thở đã." Cậu xua tay, điều hòa hơi thở.

"Em đừng rề rà nữa. Nói mau." Quản lý trừng mắt, lại ra hiệu tài xế lái xe đi.

Trên tầng, từ căn phòng khoa tiết niệu nhìn xuống, khóe môi người nào đó nhếch lên. Sói nhỏ, em chạy không thoát khỏi tôi đâu.

Cởi đi cái khẩu trang để lộ đôi môi căng bóng, cậu chậm rãi lên tiếng: "Chữa được. Chẳng phải anh bảo hắn ta rất giỏi sao?"

"Đúng là vậy. Nhưng bệnh của em. . . . hơi đặc biệt. . ." Quản lý nhìn cậu với ánh mắt thương cảm.

Liếc người bên cạnh, cậu đẩy đầu đối phương ra, "Dừng dừng. Chút bệnh thôi. Em cũng chẳng chết được. Em còn biết bao việc phải làm."

Quản lý nhìn nghệ sĩ của mình. Đầu như muốn to ra. Cậu nhóc này do một tay anh dẫn dắt từ năm 16 tuổi tới giờ. Thành công vang dội, chỉ có điều tính tình cực kỳ ương bướng. Căn bệnh kia có phải mới đây đâu, lâu như vậy mãi mới ép cậu đi khám được.

"Được rồi. Về nhớ uống thuốc."

Dặn dò xong, để người xuống xe đi vào tòa nhà chung cư cao cấp được bảo mật kín đáo, xe mới rời khỏi đó.

Trác Tuân mệt mỏi lê thân xác về phòng, nằm hẳn lên giường, đồ cũng không muốn thay ra. Những hình ảnh trong tâm trí lúc chiều ùa về, như cuốn băng tua chậm. Bên dưới bất giác lại có phản ứng. Gương mặt cậu đỏ bừng, tay vỗ má muốn ép bản thân quên đi những hình ảnh lúc nãy.

Ting. Tiếng chuông tin nhắn báo sáng. Cậu nhíu mày. Giờ này ai còn rảnh mà nhắn vậy?

Cầm điện thoại lên, một dòng tin nhắn hiện ra.

[ Về tới nhà nhớ dùng thuốc thoa vào chỗ đó, rồi dùng tay mát xa nhẹ nhàng. ]

Gì đây? Hắn ta sao biết được số điện thoại của cậu? Quản lý Đông. Nhất định là anh ấy bán đứng cậu, tiết lộ thông tin cho người đó.

Người bị nói là bán đứng hắt xì một cái. Ngón cái xoa xoa mũi. Kỳ quái, ai nhớ hắn ta?

Tin nhắn lại nhảy ra: [ Không ấy để tôi giúp cậu? ]

Ném điện thoại qua một bên, cậu đi vào nhà tắm tắm gội sạch sẽ. Người đó sao mà vô liêm sỉ như vậy. Trước đây hắn có thế đâu. Sao nay cứ khác khác, cậu sợ đó.

Tay cầm khăn xoa xoa tóc, ngồi lên giường, cậu cầm điện thoại lên nhìn. Anh hết nhắn rồi? Sao đột nhiên lòng thấy cứ hụt hẫng kiểu gì vậy nhỉ?

Cốc cốc. Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào.

Lần này không phải tin nhắn mà mò tới tận cửa luôn à? Chắc không phải đâu. Bác sĩ nào rảnh vậy chứ, hơi quan tâm quá rồi.

"Tiểu Tuân, mở cửa cho tôi."

Người này có phiền không hả??? Nghĩ thì nghĩ vậy, cậu ngồi thêm một lúc cũng không thể không đứng lên đi ra. Cánh cửa vừa bật mở, một hình ảnh người đàn ông mặc bộ đồ thun đơn giản đã xuất hiện trước tầm nhìn. Hắn tủm tỉm cười đi vào, nhìn ngó cậu một lúc mới cất lời:

"Mới tắm xong à? Bôi thuốc chưa??"

Cậu vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn. Gã ta muốn làm gì? Đừng nói là. . .

"Chưa . . ."

"Để tôi giúp em?" Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cậu, hỏi mà như khẳng định, chẳng cho người ta cơ hội cự tuyệt.

"Không cần." Đôi mắt cậu mở lớn, tay vô thức che lại phía sau, cùng với vẻ mặt vô cùng phòng bị đối phương.

Bàn tay to lớn kéo người lại, giam giữ giữa hai cánh tay săn chắc, bắp thịt cuồn cuộn, không cho cậu cơ hội vùng vẫy, "Ngoan, để tôi bôi cho em. Phía sau đó làm sao em thò tay tới được, hửm?"

Bàn tay không với tới nơi đó được là sự thật nhưng cậu không muốn khuất phục trước người đàn ông cao lớn ấy. Hắn dựa vào cái gì bỏ đi biệt tăm biệt tích mười hai năm giờ vừa gặp lại đã muốn đụng chạm nơi riêng tư của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net