#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì tôi nên em mới tự tách ra phải không?
???
Qua năm lớp 10,đến 11 xảy ra rất nhiều chuyện,bất ngờ,vô vị,thương tổn đều có,quanh tôi chẳng còn bao nhiều làm bạn,tôi sợ lại tiếp tục sẽ có người rời bỏ tôi,không phải không tin vào tình bạn của chúng tôi,mà chính là không tin bản thân đủ tốt,không sai lầm mà lỡ đánh mất đoạn quan hệ này.Gom lại chúng tôi chơi tính cả em là 7 người...nhưng em vốn không thích náo nhiệt,cũng muốn một mình,không thường xuyên giao lưu,nói chuyện thậm chí nhắn tin cùng hội...em cân bằng với tất cả mọi người,không thân thiết,không đắc tội với bất kì ai.Cuối năm lớp 11 chúng tôi được đi trải nghiệm,6 người chúng tôi ngồi với nhau,em một mình ngồi lên hàng đầu xe,ăn cơm chụp ảnh tách ra khỏi chúng tôi,xa tới mức em đứng cạnh,ngồi cạnh người em vốn không thích...Tôi không nhịn được liền nhắn tin "Tại t nên m mới tự dưng tách ra ?" .Em nói em say xe,cái này tôi biết nhưng...khi đi thăm quan,ra xe,hay chụp ảnh tập trung,bóng lưng đi một mình cô độc ấy...tôi đứng đằng sau nhìn thấy,chưa từng rời mắt.Em nói em không tránh cả đội,chỉ là tránh tôi thôi,còn tránh tôi là vì tôi tránh em trước...Có đáng không? Em nói tôi ai chẳng có lúc phiền nhau,chỉ là tôi luôn lo nghĩ rồi sống vừa lòng tất cả người tôi quen,rồi trở thành một người không phải tôi,là người hay đánh đấm,chịu áp lực lớn...Đúng,khi có người bảo tôi bỏ đi,em thực sự không đáng để tôi tiếp tục như một đứa si tâm vọng tưởng nhìn về phía em đâu tôi mới cự tuyệt,vì đây chứ đâu...So với nhiều người quen biết nhiều năm,em thấu được con người tôi đến mức tôi phải bật khóc,hôm ấy khi trở về trả lời tin nhắn của em,tôi ở Nam Giao,một quán trà phong cách rất cũ,tôi từng hứa với một cố nhân sẽ cùng người đấy đến thưởng trà,nhưng giờ một mình lạnh lẽo đến trả lời tin nhắn với em bật khóc ở một góc cũ,chứa kỉ niệm nhưng tràn đầy bi thương,em nói tôi có quyền được sống,bước ra vũng lầy này nếu không không chắc rằng sẽ còn có ai bên cạnh tôi nữa,tôi nói sẽ chẳng có ai nữa,vì tôi sẽ chết ở tuổi 17,sẽ chẳng có ai đến rồi rời đi nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net