Trùm trường và giáo thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đó có đường nâu, túi sưởi ấm và thuốc giảm đau, còn một số thứ khác tôi không nhận ra, nhưng tôi không thể phủ nhận, nó đầy đủ.

Anh khó chịu lau mũi, như thể anh vừa chạm vào vết thương, thở nhẹ và nói, "...Anh nghe nói rằng chuyện đó cần những thứ này ."

Tôi hơi sợ phải nhận nó.

Anh ấy thậm chí không xử lý vết thương trên người, nhưng anh ấy lại đang nghĩ đến kỳ kinh nguyệt mà chính tôi còn không biết khi nào sẽ đến.

Tôi không kham nổi tình yêu này, nhất là ngay từ đầu anh đã không thuộc về tôi.

Tôi cúi đầu ngoan ngoãn thú nhận: “Thật ra anh không thích em.”

Anh kinh ngạc: "Ai nói anh không thích em?"

Tôi mím môi tiếp tục nói: “Mọi chuyện thật ra là như này, em có một cuốn sổ tình yêu, chỉ cần viết tên nam nữ là có thể bên nhau, em vốn định viết tên nam thần, nhưng nó đã có hiệu lực trước khi em viết xong. Đó..”

Tôi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của anh ấy: "Đó là lúc tên của anh có hiệu lực... cho nên anh đã thích em."

Tôi đã cố gắng hết sức để giải thích rõ ràng điều này, nhưng dường như tôi không thể nói rõ ràng, bởi vì Trần Nhất đang rất bối rối.

Anh khẽ nheo mắt, trên mặt lộ vẻ không hiểu tôi đang nói cái gì.

Tôi lại cúi đầu: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là lỗi của em! Nếu không phải em viết tờ giấy kia, sự tình đã không thành ra như vậy. Nếu như anh muốn đánh em mắng em, em đều chịu hết. Em thực sự xin lỗi!"

Có một khoảng lặng dài.

Trần Nhất mở miệng: "Tuy rằng anh nghe không hiểu em đang nói cái gì, nhưng anh biết rất rõ ràng, anh rất thích em."

"Anh thích em từ thời trung học" anh nói.

Tôi kinh ngạc nhìn lên.

Anh ấy rất chắc chắn: "Anh không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cuốn sổ nào, anh vẫn luôn thích em."

6.

Bây giờ đến lượt tôi, tôi không thể hiểu Trần Nhất đang nói cái gì.

Tất cả những gì tôi có thể thấy là miệng anh ấy mở ra và đóng lại, tôi thật sự sốc và không thể phản ứng được gì.

Một suy nghĩ chợt nảy ra trong tâm trí của tôi.

Nếu cuốn sổ tình yêu thực sự có thể khiến một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau, vậy tôi có thể yêu Trần Nhất và Trần Nhất Phong cùng một lúc không?

... nó có vẻ không thực tế.

Hơn nữa, đã là yêu thì tại sao người ta đơn phương tỏ tình, đơn phương theo đuổi còn tôi lại không hề rung động?

Cuốn sổ đó dường như là giả mạo!

Những suy nghĩ bắt đầu nảy ra trong đầu tôi.

Nhưng họ thực sự thích tôi! !

Vì vậy, tất cả có phải là một sự trùng hợp? Thời điểm tỏ tình của họ... quá trùng hợp.

Dần dần, bên tai tôi có một giọng nói vang lên, tôi nghe thấy Trần Nhất hỏi, thanh âm khá lạnh lùng: "Em vốn là muốn viết tên của Trần Nhất Phong?"

Tôi trố mắt nhìn, muốn khóc không ra nước mắt.

Làm sao vậy....

Vừa rồi tôi cùng Trần Nhất nói nhảm cái gì, thư tình, tình duyên...

Ban đầu, tôi chọn thú tội để sau này không chết thảm, nhưng giờ tôi chỉ muốn cho qua chuyện.

Bầu không khí này cực kỳ đáng sợ...

Tôi không thể ngẩng cao đầu!

Tôi cúi đầu nhận lỗi, giọng như muỗi kêu: “Thật xin lỗi, hình như em hiểu lầm rồi, cuốn sổ tình yêu kia có vẻ là giả.”

“Là nói dối.” Trong lời nói của hắn ẩn chứa ý cười: “Anh thích em, chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi những thứ khác.”

Mặc dù anh ấy đang thổ lộ tình yêu của mình, nhưng tôi thậm chí còn xấu hổ hơn.

Tôi rụt cổ lại, cúi đầu thật thấp, bắt đầu hy vọng dưới chân sẽ có một cái lỗ để tôi chui vào ngay lập tức.

Bây giờ mọi thứ đều tốt hơn là bị Trần Nhất nhìn chằm chằm.

“Sao em đáng yêu thế.” Giọng nói trêu chọc của anh ta chợt vang lên trên đầu tôi.

"..."

Mặc dù tôi không biết mình dễ thương đến mức nào, nhưng tôi đã bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

Tôi nói: “Bây giờ em hơi xấu hổ, em có thể lên phòng được không?”

Anh lập tức nở nụ cười, sắc mặt dịu lại, nhìn không có dữ tợn chút nào, thậm chí... có chút dịu dàng.

Anh đưa hộp thuốc cho tôi, như đang dỗ dành tôi: “Ờ, anh còn tưởng em rút lại những lời trong bức thư tình, coi như không có chuyện gì.”

“Đừng xấu hổ.” Anh đưa tay ra, tựa hồ muốn xoa đầu tôi, nhưng đến gần thì anh dừng lại, rồi rút tay về.

Anh ta nói, "Em lên đi."

Tôi cầm hộp thuốc hắn đưa, quay người bỏ chạy.

7.

Mặc dù Trần Nhất đã nói với tôi rằng đừng xấu hổ, nhưng không phải cứ nói tôi không xấu hổ mà tôi có thể không xấu hổ được.

Tôi vùi đầu thật sâu vào trong gối khoảng mười phút, nhưng tay và chân tôi vẫn không thể nào hết nóng được.

Một lúc sau người bạn thân nhất của tôi đã gửi một tin nhắn đến.

Chu Đường: "{News Link} Cuốn sổ tình yêu ở phố cổ trở nên phổ biến? Buộc phải cấm tiếp thị bất hợp pháp."

Chu Đường: "Cuốn sổ tình yêu kia hình như là giả!"

Chu Đường: "Rất nhiều người mua cuốn sổ đó và phát hiện ra họ bị lừa, nên họ đã yêu cầu giới truyền thông đến khu du lịch đó để vạch trần cửa hàng!."

Chu Đường: "Bà lão đó là do cửa hàng đã mời nữ diễn viên đến để đóng giả, khó trách nhìn như thật vậy, chúng ta bị lừa rồi."

Tôi hiểu rồi.

Tôi nhắn lại cho cô ấy một từ:"ừm."

Chu Đường: "Trời ơi, quan hệ của tớ với cục cưng là sao vậy?"

Chu Đường: "Tớ hiểu rồi! Anh ấy thực sự thích tớ."

Chu Đường: "Hahaha tự tớ làm khó mình rồi."

"..." Mặc dù cô ấy rất vui vẻ, nhưng tôi lại cảm thấy rất xấu hổ.

Tôi đặt điện thoại xuống tiếp tục vùi đầu vào gối, làm thế nào để tôi bớt ngại bây giờ.

Sau khi biết cuốn sổ tình yêu đó là giả, tôi đã chặn cả Trần Nhất và Trần Nhất Phong.

Không có gì ngoài sự xấu hổ.

Nhưng tôi có thể trốn khỏi Trần Nhất, nhưng không thể trốn khỏi bạn học cấp ba của mình.

Sinh viên năm nhất thường có sở thích đến thăm các trường khác.

Sau khi nhìn thấy đủ phong cảnh của trường mình, tôi luôn muốn đến các trường khác một thời gian, cảm nhận văn hóa khuôn viên và ăn trong căn tin của các trường khác.

Vào lúc này, bạn học cấp ba của tôi, Phúc Lương, đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn.

Phúc Lương: "Anh đang ở trường của em!"

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Mối quan hệ của tôi và Phúc Lương khá tốt, thuộc kiểu gặp mặt chào hỏi, chúng tôi không học cùng lớp nhưng đã học cùng lớp Olympic ở trường trung học.

Tôi vội lôi trong tủ ra một chiếc váy để thay, lấy điện thoại ra và đi tìm anh.

Ở tầng dưới, tôi tình cờ gặp Trần Nhất đang đợi.

Tôi hỏi: "Anh cũng đi gặp anh ấy à?"

Anh không nói lời nào, sau khi quét tôi từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày: “Em thấy anh ta ăn mặc rất đẹp sao?”

"..." Tôi chỉ muốn mặc một chiếc váy mới.

"Quên đi, đi thôi." Anh nói.

Tôi đi theo sau anh ấy một cách khó hiểu.

Phúc Lương là một người lạc quan, anh ấy thuộc tuýp người nói nhiều, anh ấy đã kể rất nhiều câu chuyện thú vị về trường của anh trên đường đi. Anh ấy cũng rất thích khi tôi đưa anh ấy đi khắp khuôn viên, trò chuyện suốt chặng đường mà không hề thấy chán.

Nhưng tôi cảm thấy tâm trạng của Trần Nhất không vui.

Cụ thể, thái độ của anh ấy đối với Phúc Lương không được tốt.

Phúc Lương cười với anh ấy khi đề cập đến mọi thứ, và thỉnh thoảng hỏi Trần Nhất về một số chủ đề, nhưng câu trả lời của anh ấy rất lạnh lùng, trở lại với vẻ ngoài xa cách và khó gần mà tôi từng biết.

Tôi đã rất ngạc nhiên, tôi nghĩ rằng họ có một mối quan hệ tốt.

Buổi trưa chúng tôi ăn trong căn tin của trường, và ba chúng tôi chiếm được một góc của căn tin.

Họ ngồi cạnh nhau, tôi ngồi đối diện họ.

Phúc Lương là khách, tôi và Trần Nhất là chủ nhà nên tôi chọn ngồi đối diện với Phúc Lương để tiện cho việc chăm sóc anh ấy.

Nhưng sau khi tôi ngồi xuống, vẻ mặt của Trần Nhất dường như còn tệ hơn.

Thật sự rất khó ăn trong bầu không khí lạnh lẽo này, tôi nhìn bát súp trong tay Trần Nhất và hỏi: "Anh lấy món súp đó ở đâu vậy? Trông rất ngon."

Trần Nhất ngẩng đầu, sau đó nói: "Em muốn ăn? Anh lấy cho em một bát."

Anh ấy đứng dậy, bỏ đi.

Tôi nhìn Phúc Lương, người đang đối diện với tôi, và hỏi: "Hai người sao thế, không hợp nhau à?"

Phúc Lương thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của tôi: "Anh Nhất đang ghen."

Anh nói: "Cả buổi sáng em không nói chuyện nhiều với anh ấy, chỉ nói chuyện với anh thôi, anh ấy có thể không ghen sao?"

"..." Thật sự khiến tôi thấy ngại mà!

Tôi nói: “Anh ấy mà cũng ghen sao?"

Phúc Lương cười càng vui vẻ hơn: "Em không biết sao, lúc trước ở trường trung học, có một lần anh và anh Nhất đang đi dạo cùng một nhóm bạn, em ôm một cuốn sách đi về phía anh, lại còn cười với anh nữa. Kết quả khiến anh Nhất tức giận không thèm để ý đến anh mấy ngày!"

Tôi mím môi: “... Bởi vì em biết mỗi anh trong nhóm bạn của anh thôi."

Phúc Lương nheo mắt cười: "Nhưng anh Nhất không nghĩ vậy, em nói với anh ấy rằng em không thích anh, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn đấy."

Tôi thực sự không thể nhớ chính xác thời gian chuyện đó diễn ra.

Nhưng Phúc Lương và tôi đã gặp nhau trong lớp Olympic vào học kỳ thứ hai của năm hai trung học. Nghĩ kỹ lại, tin tức về sự chăm chỉ của Trần Nhất dường như là vào thời điểm đó.

Phúc Lương giống như biết suy đoán của tôi, anh ấy nói: "Chà, anh Nhất đã học chăm chỉ, để tham gia kỳ thi đấy vì em."

Tôi đã khá sốc.

Khi súp được mang đến, Trần Nhất đặt nó vào tay tôi và nói: “Hơi nóng đấy, em cẩn thận chút.”

Tôi ngước mắt lên nhìn chàng trai có đôi lông mày sắc lẹm trước mặt, đột nhiên cảm thấy hình như không còn hung dữ nữa.

8.

Sau khi tiễn Phúc Lương ra khỏi trường, tôi và Trần Nhất sánh bước trên đường trở về ký túc xá.

Tâm trạng của tôi bị chuyện khi nãy đè nén, không thể nói chuyện phiếm, Trần Nhất cũng không biết tại sao, suốt đường đi đều im lặng.

Vòng qua một dãy nhà dạy học, bước lên con đường rợp bóng cây, Trần Nhất đột nhiên hỏi: "Em thích tiểu tử Phúc Lương kia sao?"

Tôi thắc mắc: "Không, anh với anh ấy không phải là bạn cùng lớp à?"

Anh gật đầu, nhưng vẫn im lặng.

Tôi đã chủ động hỏi anh ấy: “Tại sao ngay từ đầu anh lại thi vào trường đại học X?”

"Thích." Anh nói.

“Vì em?” Tôi nói thẳng.

Anh ấy trầm mặc một lát, đột nhiên có chút xấu hổ: "Ừm, là bởi vì em."

“Có lần vô tình thấy em viết trên giấy nguyện vọng nói muốn thi trường này, nên anh cũng muốn thi ở đây.” Anh nói.

Tôi vẫn còn sốc.

Tôi không ngờ rằng trong quá khứ mà tôi không để ý, tôi đã ảnh hưởng sâu sắc đến một người như vậy.

Anh ấy hỏi, "Là Phúc Lương đã nói với em?"

“Ừm.” Tôi gật đầu.

Anh nói: "Thật ra anh cũng không vui. Có lần, anh thấy em cười với thằng nhóc đó, anh nghĩ, sao em không thể cười với anh? Ngoài việc học ra, nhóc đó còn có thể so sánh với anh được gì nữa? Vậy thì anh quyết định sẽ vượt qua cậu ta và bắt kịp em."

Cũng giống như vậy, tôi trả lời anh ấy: "Là tại vì lúc đó em chỉ biết mỗi anh ấy."

"Chà" Anh trả lời, "Nhưng anh không thích."

“Và lúc đó anh hơi ghét em", anh nói.

Tôi lại bị sốc, và tôi có chút sợ hãi, tôi ngây người nhìn anh ấy.

Anh nói: "Vài ngày trước khi xảy ra chuyện này, anh đến tỏ tình với em, trong túi toàn là thư tình. Sau đó anh nghe em hỏi một cô gái, tại sao lại có nhiều cô gái thích một người như Trần Nhất?"

"Anh quên mất cô gái đó nói gì rồi, nhưng anh nhớ em đã nói là em không thích anh."

Anh tựa hồ trở lại tâm tình lúc đó, trầm mặc hồi lâu, mới nghẹn ngào nói ra một câu: "Chết tiệt! Lúc đó lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương rồi!"

"Anh chỉ nghĩ, anh thích người như thế nào, anh vì sao lại thích em? Em kiêu như vậy, không thèm nhìn anh lấy một cái, anh nghĩ vì sao phải chịu sự coi thường như thế từ em."

Tôi không ngờ rằng cuộc trò chuyện vô ý đó lại khiến anh ấy tổn thương như vậy, nên tôi vội vàng giải thích: “Lúc đó em chỉ bối rối thôi, chắc chắn không có ý coi thường anh.”

Đó là bởi vì có quá nhiều cô gái tỏ tình với Trần Nhất vào thời điểm đó, tôi thực sự không hiểu nên đã hỏi Chu Đường về điều đó.

Ai có thể nghĩ rằng những lời này lại bị Trần Nhất nghe thấy.

Đặc biệt, anh ấy còn vô cùng để tâm tới nó.

“Không thể đâu.” Anh nói, “Em đã thấy rồi đó.”

"Em cười với người khác anh còn không chịu nổi, anh còn có thể yêu ai đây?"

“Anh cam chịu số phận, anh chỉ là một kẻ vô dụng.” Anh thở dài, rồi đột ngột tiến lại gần tôi, lời nói như trêu chọc, nhưng lông mày và ánh mắt lại nghiêm túc.

"Em đã làm tổn thương anh." Anh nói.

"!!"

Tôi thực sự không thể chịu nổi những trò đùa như vậy của anh ấy, nên tôi bước nhanh đi chỗ khác, cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với anh ấy.

Trần Nhất vài bước đã đuổi kịp tôi, ghé vào tai tôi hỏi: “Tại sao em không đồng ý với anh?”

Tôi bịt tai lại, không dám nghe.

Anh hỏi lại: "Sao em không đồng ý với anh?"

Vừa đi, anh vừa nói: "Anh học giỏi, có lối sống lành mạnh, không hút thuốc, không uống rượu và ít chửi thề. Anh cao, giàu, đẹp trai và phong độ. Còn điều gì mà anh không đạt yêu cầu của em?"

Anh ấy cằn nhằn không ngừng, và tôi không thể che giấu điều đó, vậy nên tôi dừng lại và nhìn anh ấy.

Anh ấy đứng trước mặt tôi, cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc và cũng đang nhìn tôi.

Đầu óc tôi rối bời, thật sự tìm không ra lý do, sau một lúc lâu chán nản mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Anh cao quá.”

Anh ấy đã im lặng trong một lúc.

Sau này tôi mới biết cái lý do này hơi lố, cao quá thì làm được gì, anh ấy có đi cắt bớt chân được không.

Nhưng tôi thực sự không biết làm thế nào để đối phó với tình huống này, và tôi rất bối rối, vì vậy tôi chỉ nói ra những suy nghĩ thầm kín: "Và anh trông rất hung dữ, em sẽ sợ."

Anh ấy đã im lặng trong một khoảng thời gian.

Tôi bắt đầu lo lắng liệu điều này có làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy một lần nữa hay không.

Thật không ngờ, một người đàn ông cao lớn như vậy đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Tôi thấy bàn tay phải của anh ấy nắm lại thành nắm đấm, đặt lên má và lắc nó hai lần như một con mèo đang vẫy gọi .

Anh ấy nhìn tôi bất lực và phát ra một tiếng "meo meo" nhẹ.

Anh hỏi: "Như vậy còn hung dữ không?"

9.

Trần Nhất đã khiến tôi nhìn anh ấy bằng một ánh mắt khác.

Trong ấn tượng của tôi, anh ta là kiểu đầu gấu tồi tệ và đầy thù địch, kiểu tính cách độc tài mà ai đi ngang qua cũng sẽ bị anh ta đá.

Cuối cùng... kẻ bắt nạt này dường như là một chàng trai tốt.

Hơn nữa, lý do cho sự tận tâm của anh ấy chính là vì tôi.

Điều này thực sự vượt quá sức chịu đựng của trái tim non nớt này rồi, vì vậy tôi đã tìm đến người bạn thân Chu Đường, người đã có nhiều kinh nghiệm tình trường xin giúp đỡ.

Tôi: "Trần Nhất nói rằng anh ấy thích tớ."

Chu Đường: "Mẹ kiếp! Có phải là Trần Nhất học chung trường trung học với chúng ta?"

Tôi ổn.

Chu Đường: "Bạn thân của tôi ơi"

Chu Đường: "Cậu có biết bao nhiêu nữ sinh trong trường trung học của chúng ta muốn theo đuổi anh ấy không!"

Chu Đường: "Để thực hiện ước mơ của hàng ngàn cô gái, lần này tùy thuộc vào cậu rồi."

TÔI: "..."

Chu Đường: "Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu cậu vẫn sợ anh ta, thì hãy từ chối anh ta."

Tôi do dự gõ: "Bây giờ hình như tớ không còn sợ nữa."

Chu Đường hưng phấn: "Mẹ kiếp! Vậy hai người sẽ ở bên nhau chứ? !"

Tôi trả lời cô ấy: "Nhưng tớ cảm thấy tớ và anh ấy hình như không hợp lắm."

Chu Đường hỏi: "Chỗ nào không hợp?."

Chu Đường: "Mỹ nam mỹ nữ tự nhiên xứng đôi!"

Tôi chậm rãi gõ chữ: "Tính cách của tớ rất nhàm chán, không có ưu điểm gì nổi bật, dung mạo cũng không tốt...]

Càng lúc tôi càng tìm thấy nhiều nhược điểm.

Tôi không tin rằng tôi có thể ảnh hưởng đến Trần Nhất sâu sắc như vậy.

Tin nhắn của Chu Đường lại đến: "Bảo bối, tin tớ đi, với tính cách của cậu, cậu có thể giết chết một người đàn ông thích cậu."

TÔI:"...."

Sau đó Chu Đường cũng gửi mấy tin nhắn, nội dung lộ liễu, có thể khiến người ta xấu hổ chết đi được, tôi không dám đọc lại, đành vùi đầu vào gối giả như không biết.

Chẳng mấy chốc, tôi không còn thời gian để lo lắng về những cuộc tình nhỏ nhặt này.

Bởi vì cố vấn nói với tôi rằng tôi đã được chọn để đại diện cho trường trong cuộc thi mô hình hóa toán học!

Thông báo về mô hình toán học thực sự đã được gửi đến nhóm lớp, và yêu cầu là ít nhất một người từ mỗi chuyên ngành phải đăng ký, tôi nghĩ rằng chỉ tiêu cho chuyên ngành của chúng tôi đã được đăng ký, nhưng cuối cùng, tôi đã được chọn, ai là người đã chọn tôi vậy.

Tôi bối rối hỏi: “Tại sao?”.

Người hướng dẫn nói: "Không thể nào, không có ai đăng ký. Bạn đã đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học môn toán của chúng tôi. Tôi tin tưởng vào bạn!"

"..." Chỉ vì tôi có điểm toán cao không có nghĩa là tôi biết cách lập mô hình toán học!

Tôi không biết bất kỳ phần mềm phân tích dữ liệu nào, và thật sự những thứ này đối với tôi vô cùng lạ lẫm.

Nhưng người hướng dẫn đã thêm tôi rồi mới thông báo, danh sách đã nộp, tôi thật sự bất lực nên đành nhờ đến sự giúp đỡ của hội bạn toàn năng.

Tiểu Giang dũng cảm, sợ khó khăn nhất: Có cao thủ nào muốn hợp tác với tôi để tham gia mô hình hóa toán học không? Tôi có thể phục vụ trà và nước, tôi cũng có thể bóp vai và đập chân, tôi có thể thu thập dữ liệu ở giai đoạn đầu và viết bài ở giai đoạn sau, bạn chỉ cần chịu trách nhiệm về phần phân tích dữ liệu.

Ngay sau khi tin tức được gửi đi, Trần Nhất là người đầu tiên tìm kiếm tôi.

Anh ấy nói: "Anh đăng ký!"

Tôi nghĩ ngay đến vụ vướng víu vừa rồi.

Nếu cùng Trần Nhất thành lập một đội, sẽ luôn có cảm giác công tư lẫn lộn phức tạp, rất khó xử, vừa vặn người thứ hai tìm tới cửa, cho nên tôi đã quay lại xem tin tức người đó.

Anh ấy là một cao thủ trong khoa Toán, tôi quên mất là tôi đã thêm anh ấy làm bạn, anh ấy rất hào phóng và thẳng thắn nói rằng đồng đội của anh ấy có thể giúp tôi nữa. Tuyệt, vậy là tôi có đến hai giúp đỡ.

Tôi đang định đồng ý thì tôi thấy tin nhắn mới của Trần Nhất.

Trần Nhất: "Nếu em không thích anh, anh không đến cũng không sao."

Trần Nhất: "Chúc em tìm được một cao thủ xuất sắc hơn anh."

Điều đó đúng, nhưng nó có vẻ kỳ lạ ...

Tôi đã làm tổn thương anh ấy một lần nữa?

Không biết tại sao, trong đầu tôi hiện lên vẻ mặt thất vọng, đáng thương cùng ủy khuất của Trần Nhất.

Vẫn không thể chịu đựng được.

Tôi nghiến răng gõ chữ trả lời anh ta: "Anh muốn là tốt rồi, tôi cùng anh liên thủ."

Mô hình hóa toán học thông qua mô hình vẽ câu hỏi.

Chủ đề mà tôi và Trần Nhất đã chọn là: "Lựa chọn mô hình đổi mới công nghệ doanh nghiệp và sự không phù hợp về tài chính".

Tôi biết tất cả các từ, nhưng đặt chúng lại với nhau, tôi lại không hiểu tiêu đề có nghĩa gì.

Trần Nhất rất đáng tin cậy, anh ấy đã dành một đêm để liệt kê và tổng hợp, nói cho tôi biết tôi cần làm gì, ý tưởng là gì và những vật liệu nào có thể được sử dụng.

Anh ấy là người có đầu óc tổ chức và chỉ đạo, trong một khoảnh khắc, tôi không biết liệu đây có phải là kẻ bắt nạt hung dữ hồi đó hay không.

Tôi đã thay đổi suy nghĩ về anh ấy.

Tôi phụ trách công việc thu thập dữ liệu trong giai đoạn đầu, tôi đã dành vài ngày trong thư viện, phân loại dữ liệu và tài liệu theo danh mục rồi liệt kê từng thứ một vào sổ ghi chép.

Trần Nhất cũng đang thu thập dữ liệu, và chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở thư viện vào sáng thứ bảy để trao đổi kết quả.

Bởi vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, thứ bảy tôi ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại thì đã bị trễ hẹn với Trần Nhất.

Tôi vội vàng rửa mặt, đánh răng, cầm cuốn sổ và những thứ khác trên bàn cho vào cặp, rồi vội vã xuống lầu, tình cờ gặp Trần Nhất đang đợi ở dưới sân trong ký túc xá.

Anh ấy một bên vai đeo chiếc túi màu đen, tay cầm bữa sáng và đang đợi tôi.

Tôi chậm rãi dừng lại, hít một hơi thật sâu, vuốt lại mái tóc rối bù rồi bước tới: “Anh đợi lâu chưa?”

Anh cười: “Chờ em là điều hạnh phúc”.

Tôi mím môi, hơi e dè trước sự thẳng thắn của anh.

Anh đưa bữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hauhuoc