Trùm trường và giáo thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu]  TÊN BẮT NẠT VÀ NAM THẦN HAI NGƯỜI HỌ ĐỀU THÍCH TÔI

Tác giả: 尚安
Dịch: meo vàng

Văn án:

Tôi tình cờ nhận được một bức thư tình.

Người ta nói rằng chỉ cần viết tên của một nam một nữ lên cuốn sổ tình yêu kia, họ có

thể bên nhau mãi mãi.

Với sự tò mò, tôi đã viết tên tôi và nam thần.

Kết quả là, có vẻ như nó đã có hiệu lực trước khi tên được viết xong...

Bởi vì tôi đã nhận được một tin nhắn tỏ tình từ một tên bắt nạt cool ngầu trong trường. Tên của hắn chỉ khác tên nam thần đúng một từ.

Anh ấy nói, "Này! Mình hẹn hò nhé?"

TÔI:"..."

Anh, anh, đừng tới đây! !

____________

1.

Đêm khuya yên tĩnh.

Tôi từ trong nhà tắm bước ra.

Mắt tôi đảo quanh bàn, và ngón tay của tôi cuối cùng chạm tới cuốn sổ nằm lặng lẽ ở góc bàn.

Cuốn sổ này đã được mua khi tôi đi du lịch trong thị trấn cổ.

Một cửa hàng lưu niệm nhỏ với phong cách cổ kính, chủ quán là một bà lão tóc hoa râm, bà ấy nói rằng đây là một cuốn sổ tình yêu, chỉ cần viết tên nam nữ là họ có thể bên nhau trọn đời.

Bà ấy nói nó kỳ diệu đến nỗi tôi không thể tin được.

Thật bất ngờ, người bạn thân của tôi đã rất hào hứng, ngay lập tức trả tiền cho cuốn sổ đó, và nhân tiện mua cho tôi một quyển.

Tôi cảm thấy nó khá nhàm chán.

Với suy nghĩ muốn thử, tôi vặn nắp bút, chuẩn bị ghi tên mình và nam thần vào tờ giấy.

Rốt cuộc... tôi đã đặt bút xuống và bắt đầu ghi.

Tên của nam thần là Trần Nhất Phong

Tôi đã viết từng chữ: Giang, Sở, Trần, Nhất...

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Tôi nhìn cái tên chưa hoàn thành, và không thể không liếc nhìn chiếc điện thoại di động với màn hình sáng qua khóe mắt.

Đập vào mắt tôi là một tin nhắn tỏ tình? ? !

Nó không phải là đã ứng nghiệm?

Tôi cầm điện thoại lên và xem kỹ, tôi đã bị sốc bởi tên của người gửi.

Trần Nhất.

Một tên bắt nạt đáng sợ ở trường trung học.

Tôi đã không gặp anh ấy trong ba năm ở trường trung học.

Chỉ là lần đầu tiên anh ấy được nhận vào cùng một trường đại học trọng điểm của tỉnh với tôi, tôi đã trao đổi thông tin liên lạc với anh ấy theo phép lịch sự trong cuộc họp giao lưu dành cho sinh viên năm nhất.

Thật bất ngờ, câu đầu tiên anh ấy gửi là:

"Xin chào! Chúng ta có thể hẹn hò được không?"

Điều này, điều này, điều này thật sự khiến tôi cảm thấy hoảng sợ.

Tôi nhìn tên đầu gấu đáng sợ, rồi nhìn tên nam thần còn dang dở trong sổ, muốn khóc mà không khóc được.

Làm sao chuyện này có thể xảy ra...làm sao chuyện này có thể xảy ra được..

Tại sao nó không có hiệu lực sau khi tôi viết xong tên của nam thần! !

Tôi đặt điện thoại sang một bên, lại cầm bút lên, nhanh chóng hoàn thành tên của nam thần.

Trần Nhất Phong với nét viết hoàn chỉnh.

Nhưng điện thoại không reo nữa.

Nam thần không thổ lộ.

Từ đầu đến cuối chỉ có tin nhắn tỏ tình của tên bắt nạt đó.

Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm khắc của Trần Nhất hiện lên trong tâm trí tôi...

Tôi không khỏi rùng mình.

Khủng khiếp, anh ấy thật khủng khiếp!

Tôi thật sự không thể để chuyện như vậy xảy ra, lập tức gạch hai cái tên trên trang giấy trắng đi nhưng cũng vô ích, xé trang giấy đó ra thành từng mảnh nhỏ cũng vô ích.

Tin nhắn của tên bắt nạt vẫn còn đó, và anh ta vẫn chưa rút chúng lại.

Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cùng tôi vĩnh viễn ràng buộc sao?

Để đảm bảo an toàn, tôi trả lời anh ta với giọng thương lượng.

"Xin lỗi, đều là lỗi của tôi. Anh có thể suy nghĩ lại, coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra, được không?"

Một lúc sau, anh ta trả lời.

"Không được."

"Trừ khi em hứa sẽ làm bạn gái anh."

"..." Đây thực sự là một trò đùa đáng sợ.

Tôi chóng mặt!

2.

Tin nhắn tỏ tình của tên bắt nạt đáng ghét đó khiến tôi thức cả đêm.

Lý do chính vẫn là tôi thật sự sợ hãi.

Hai người vốn không hề có chút liên hệ nào, lại vì sự tò mò của tôi mà tự dưng bị ràng buộc cả đời... làm sao không sợ cho được.

Tôi run rẩy, như đi trên lớp băng mỏng, vô cùng sợ hãi.

Ngay khi tôi tự trấn an mình rằng mọi thứ có thể không tồi tệ như tôi tưởng tượng...

Tên bắt nạt đó đã mang theo một vài người đến gặp tôi.

Anh ta đứng ở ngoài phòng học của tôi, hơi ngẩng đầu lên: " Giang Sở, ra ngoài."

Tim tôi run lên, chân tôi bủn rủn ngay lúc đó.

Khung cảnh này đưa tôi trở lại năm thứ hai trung học.

Lúc đó Trần Nhất cũng dẫn một vài người đến lớp tôi, và gọi một cậu bạn như thế này, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng cậu bạn đó đã không đến trường trong một tuần.

Tôi nghe nói rằng cậu ấy đã bị Trần Nhất đánh.

Cậu bạn đó đã quấy rối tôi cách đây không lâu, cư xử lăng nhăng, ăn nói thô tục, theo logic thì tôi nên cảm kích anh ta, nhưng tôi vẫn sợ.

Đây là Trần Nhất!

Tôi thực sự không thể tiến lên, Trần Nhất chắc chắn đã rất tức giận khi phải chờ tôi, anh ấy đẩy những người phía trước ra và đi về phía tôi.

Quần áo của anh phong trần, tóc ngắn hơn trước, trông anh ngày càng chỉnh tề, ngũ quan rõ ràng, đường nét sắc sảo.

Chỉ cần nhìn vào nó ... nó thật sự rất hoàn hảo.

Tôi vô thức lùi lại một bước.

Trần Nhất đã đến gần.

Anh ấy cao hơn tôi rất nhiều, vì vậy anh ấy phải cúi đầu khi nhìn tôi.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm vài giây, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó hỏi: “Tối qua, sao em không trả lời tin nhắn của anh?”

Tôi ngay lập tức nghĩ về tin nhắn tỏ tình đêm qua.

Tôi lại cúi đầu thành khẩn xin lỗi: "Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi!"

"Em không thể sai được."

Anh ấy dường như đang nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó như vậy, nhưng tôi không nghe rõ, tôi nghi ngờ ngước mắt nhìn anh ấy, và chỉ bắt gặp ánh mắt chân thành và rực lửa của anh ấy.

Anh khó chịu ho khan một tiếng, rồi đẩy nhẹ cằm tôi lên hỏi: "Chúng ta có thể ở bên nhau không?"

"Còn sớm..." tôi nói.

“Vậy anh đuổi theo em." Anh lập tức trả lời, trầm mặc một lát rồi thận trọng hỏi: “Anh có thể đuổi theo em không?”

Giọng điệu này...

Tôi không thể không nhìn lên anh ta.

Đôi mắt chân thành và dũng cảm, sự tinh tế xen lẫn với sự lo lắng, ngại ngùng, không thể giả tạo được.

Tôi bắt đầu nghĩ liệu đây có phải là sức mạnh của cuốn sổ tình yêu hay anh ấy thật sự thích tôi?

Không hiểu sao, hình ảnh lần đầu tiên gặp Trần Nhất lại hiện lên trong đầu tôi.

Đó là giải bóng rổ của trường vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai trung học.

Bạn thân của tôi là thành viên đội cổ vũ, cô ấy vô tình trẹo chân khó có thể tiếp tục tham gia buổi tổng duyệt, tạm thời được cô ấy giao cho tôi một nhiệm vụ quan trọng, tôi vội vàng thay đồng phục đội rồi bước ra khỏi phòng thay đồ của hội trường bóng rổ.

Phần trên và dưới của đồng phục cổ vũ đều ngắn cũn cỡn, để lộ một phần eo và đôi chân trắng nõn, dọc đường đã lọt vào ánh mắt của vô số nam sinh.

Váy ngắn thật, tôi không quen nên kéo vạt váy về phía trước, đụng phải Trần Nhất ở cuối hành lang.

Anh ấy mặc một bộ đồng phục bóng rổ màu đen, với miếng đệm đầu gối quấn quanh đầu gối và một chiếc vòng tay đeo trên cổ tay, quay lưng về phía tôi, anh ấy đang cúi xuống để lấy một lon nước uống từ máy bán hàng tự động.

Đó là Sprite, và vẫn còn sương mù băng giá.

Anh một tay cầm Ion Sprite, dùng ngón trỏ mở nắp, nghe thấy "pặc..." một tiếng, anh ngẩng đầu, uống một ngụm nước lạnh vào miệng.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, nhưng anh ấy lại vô tình quay đầu lại, như thể nhìn thấy tôi khiến anh ấy cảm thấy ngạc nhiên.

Tôi hơi xấu hổ, không biết mình có làm anh ấy sợ hay không, và tôi phân vân không biết có nên tiếp tục đi qua anh không.

Anh ấy cũng có vẻ bối rối, mặt và tai đỏ bừng.

Anh ta liếc nhìn tôi, rồi lại vội vàng liếc nhìn đi chỗ khác giống như không thể tin được, ánh mắt của anh ta rơi xuống hai chân tôi, anh ta sửng sốt, lần này ngay cả cổ cũng đỏ bừng.

Tôi nhìn xuống và thấy rằng mặc dù chiếc váy ngắn nhưng không có vấn đề gì với nó.

Anh ta như vừa hoàn hồn lại, vội vàng biến mất ở cuối hành lang.

Tôi quá bận rộn với buổi tập cổ vũ đến nỗi tôi không chú ý nhiều đến tình tiết nhỏ này.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Trần Nhất đã thích tôi từ lâu rồi sao?

Tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ thì tin nhắn của người bạn thân được gửi đến.

Chu Đường : "Tớ có chuyện tốt muốn báo với cậu."

Chu Đường: "Cuối cùng nam thần của tớ cũng đã tỏ tình với tớ rồi."

Chu Đường: "Cuốn sổ tình yêu đó thật là kì diệu."

Chu Đường: "Tớ sẽ viết tên của tớ và tên của anh ấy trên mỗi trang giấy đó luôn."

Chu Đường: "Aaaaaaaaaaaaaa cuối cùng cũng đến lượt tớ yêu đương rồi!."

OK tôi hiểu rồi.

Không phải là anh ta thích tôi từ lâu, mà chỉ đơn giản là do cuốn sổ tình yêu đó phát huy tác dụng.

3.

Chuyện tình của cô bạn thân một lần nữa khiến tôi nhận ra sự kỳ diệu của cuốn sổ tình yêu này.

Nhìn cuốn sổ đơn sơ mộc mạc trước mặt, tôi không khỏi thắc mắc, nó thật sự kỳ diệu như vậy sao?

Tôi bắt đầu suy nghĩ về quầy lưu niệm nhỏ và bà lão nơi phố cổ.

Nói thật, cửa hàng cũng không có gì đặc biệt, nhưng phong cách càng thêm cổ kính, vừa vào cửa liền có một loại cảm giác du hành thời gian lẫn lộn. Nhưng trong bối cảnh phố cổ, điều này không lạ.

Điều kỳ lạ phải là hương thơm, mang đến cho mọi người cảm giác thích thú đến mức họ muốn tiêu một số tiền ngay khi bước vào cửa.

Nếu không, người bạn thân nhất của tôi đã không nghe lời ngụy biện của bà lão rằng "chỉ bán cho người có duyên", và giành được hai bản với giá 999 nhân dân tệ mỗi bản!

Tôi tình cờ lật xem và vẫn cảm thấy nó không khác gì những cuốn sổ 10 nhân dân tệ trên quầy hàng của mình.

Có lẽ, nó không giống nhau chút nào.

Cuốn sách này thật sự đặc biệt!

Nếu không, tại sao người bạn thân của tôi lại được nam thần tỏ tình? Và cả chuyện Trần Nhất thích tôi?

Chỉ nghĩ đến Trần Nhất thôi cũng khiến tôi đau đầu.

Mặc dù tôi chưa tiếp xúc trực tiếp với Trần Nhất, nhưng những tin đồn về anh ấy ở trường trung học đã lan truyền khắp cả lớp.

Trốn học, đánh nhau, làm tổn thương người khác... Có thể nói từ "hư" được viết khắp từ đầu đến chân.

Tuy nhiên, anh ta có một thế lực chống lưng, cho dù anh ta có mắc bao nhiêu lỗi, điều đó cũng không ảnh hưởng đến anh ta.

Điều làm tôi khó hiểu hơn nữa là sự nổi tiếng của Trần Nhất, anh ấy đi đâu cũng được một nhóm người vây quanh.

Không chỉ các cô gái, mà cả các chàng trai cũng ưu ái anh ấy và bạn có thể thường xuyên nghe những tin đồn về việc ai đã tỏ tình với anh ta nhưng bị từ chối.

Tôi thực sự không hiểu và hỏi người bạn thân của mình, tại sao lại có nhiều cô gái thích Trần Nhất như vậy?

Người bạn thân của tôi đã nói đó là sức hút đặc biệt của Trần Nhất.

Cô ấy nói, ai lại không muốn có một mối quan hệ yêu đương với một chàng trai đẹp trai như Trần Nhất.

Thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn.

Mặc dù Trần Nhất sau đó, anh ấy đã thay đổi suy nghĩ và chuyên tâm học tập, thứ hạng của anh ấy tăng vọt, và anh ấy đã được nhận vào cùng một trường đại học với tôi ...

Nhưng biết nói gì.

Anh ấy tuy đẹp trai nhưng trông hung dữ, tôi thật sự rất sợ.

Làm sao con thỏ trắng nhỏ có thể yêu con sói lớn xấu xa, đó không phải là đưa con thỏ vào miệng con sói sao ?

Tôi không muốn gây rắc rối.

Nhìn vào cuốn sổ có thể có sức mạnh tâm linh trước mặt, một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu tôi.

Tôi bắt đầu viết:

Giang Sở và Trần Nhất không bị ràng buộc.

Giang Sở và Trần Nhất không ở cùng nhau.

Trần Nhất từ bỏ đi.

...

Tôi đã viết tám hoặc chín dòng liên tiếp, gần như sử dụng tất cả những từ mà tôi có thể nghĩ ra để tách mình ra khỏi Trần Nhất.

Tôi lắc lắc cổ tay đang mỏi của mình, và định viết tiếp thì điện thoại đột ngột reo.

Không hiểu sao, tôi bắt đầu lo lắng.

Sẽ thực sự có hiệu quả, phải không?

Tin nhắn thực sự đến từ Trần Nhất.

Tôi nín thở bấm vào xem.

Trần Nhất: "Anh rất nhớ em."

"..." Thôi, vô dụng.

Tôi cầm bút lên, tiếp tục viết vào cuốn sổ: Trần Nhất, đừng nghĩ đến tôi.

Một giây sau, Trần Nhất gửi tin nhắn: "Anh vẫn rất nhớ em."

4.

Tôi không ngờ cuốn sổ tình yêu này lại có một sức mạnh kỳ diệu như vậy.

Trần Nhất trước đây là ai?

Một tên bắt nạt ngầu lòi, lạnh lùng lãnh đạm, suốt ngày mang một khuôn mặt đầy sát khí, như thể bất kì ai lại gần đều có thể bị anh ta đấm cho một trận vậy.

Và một người như vậy, bây giờ anh ấy đã gửi cho tôi hai tin nhắn nhớ tôi liên tiếp ...

Tôi thật sự rất sợ!

Nếu Trần Nhất biết rằng tôi đã gây ra tất cả những chuyện này, anh ấy sẽ không gi.ết tôi chứ?

Điều khiến tôi sợ hãi hơn nữa đã đến.

Trần Nhất thực sự bắt đầu theo đuổi tôi, rất nghiêm túc.

Anh ấy sẽ đợi ở tầng dưới trong ký túc xá để đưa trái cây và đồ ăn vặt cho tôi, anh ấy cũng đợi tôi bên ngoài lớp học và thỉnh thoảng cũng lên lớp cùng tôi.

Theo thời gian, mọi người đều biết rằng anh ấy đang theo đuổi tôi.

Những người hâm mộ anh ấy trên diễn đàn của trường đều đang náo loạn, thậm chí còn nói rằng họ sẽ đưa bạn gái anh ấy lên làm hoa khôi khoa ngoại ngữ, và đó là tôi.

Tôi muốn khóc nhưng không ra nước mắt.

Tôi thực sự không muốn.

Điều khiến tôi bất ngờ chính là sự ngây thơ của Trần Nhất.

Anh ấy nói với tôi rằng đây là lần đầu tiên anh ấy theo đuổi một cô gái, nếu có gì sai sót, tôi phải nói với anh ấy để anh ấy sửa đổi.

Đôi tai anh ấy hơi ửng đỏ khiến tôi cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối tình cảm của một kẻ bắt nạt ngây thơ.

Tôi bắt đầu nghiên cứu cuốn sổ tình yêu đó suốt ngày, tìm cách giải mã nó.

Nhưng tôi đã thử mọi cách mà tôi có thể nghĩ ra nhưng đều vô ích, anh ấy nhất định không chịu từ bỏ, không những thế còn một mực muốn yêu đương với tôi.

Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong tôi đến mức tôi thậm chí còn nghĩ đến việc đốt cuốn sổ này.

Sau khi nhóm lửa xong, tôi sợ cuốn sổ bị cháy thì mọi chuyện sẽ không thể quay lại bình thường được nên tôi đành hèn nhát mang cuốn sổ trở lại bàn làm việc.

Mở cuốn sổ ra, nó đầy tên của Trần Nhất

Để giải thoát cho anh, tôi đã gần như viết hết những lời vô tâm.

Giá như viết xong tên nam thần trong một lần thì tôi đã không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Tôi chán nản nằm gục xuống bàn, nhìn tên của Trần Nhất đầy trên tờ giấy, không biết tôi nghĩ gì, lại cầm bút lên viết tiếp.

Giang Sở, Trần Nhất Phong.

Lần này không có can thiệp, tôi viết tên nam thần một lượt, đầu ngón tay ngứa ngáy, cuối cùng vẽ một trái tim nhỏ.

Giây tiếp theo, điện thoại reo.

Tôi nghĩ đó là Trần Nhất, gần đây anh ấy thường gửi tin nhắn cho tôi, mặc dù tôi không thường xuyên trả lời anh ấy lắm.

Tôi mở ra xem, tin nhắn quả nhiên là do nam thần đã im lặng hồi lâu gửi đến.

Trần Nhất Phong: "Bây giờ xuống lầu có tiện không, anh có chuyện muốn nói với em."

Chuyện này...

Tôi trở nên lo lắng vô cớ, tim đập nhanh hơn và thậm chí những ngón tay gõ phím của tôi cũng hơi run.

Tôi trả lời anh ấy: "Anh không phải muốn thú nhận tình yêu của mình chứ?"

Anh ấy đã gửi một tin nhắn thoại, trong giọng nói còn mang theo ý cười.

Trần Nhất Phong: "Rõ ràng như vậy sao? Anh nghĩ rằng bản thân đã che giấu rất tốt. Nhưng mà nếu em biết rồi thì anh muốn nói điều đó trực tiếp với em."

Buồn quá, tôi chẳng vui gì cả.

Làm sao vậy! Làm sao điều này lại xảy ra được!

Tôi thẫn thờ nhìn vào cuốn sổ trước mặt.

Tôi có thể một chân đạp hai thuyền?

5.

Lời thú nhận của Trần Nhất Phong khiến tôi càng lo lắng.

Lý do chính là tôi không ngờ cuốn sổ tình yêu lại có hiệu lực.

Trần Nhất Phong là sinh viên năm cuối và là chủ tịch câu lạc bộ piano của trường.

Vào ngày kỷ niệm của trường, anh ấy đã dùng đàn piano để chơi một bài hát của trường và dường như tất cả sinh viên đều rất thích bài hát đó, điều này đã trực tiếp khiến bài hát đó trở thành bài hát nổi tiếng nhất của trường đại học X.

Mọi người đều thảo luận, và sức nóng vẫn rất cao.

Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi bắt tôi học piano, nhưng tôi không có năng khiếu âm nhạc bẩm sinh và trình độ của tôi chỉ ở mức bình thường.

Vì vậy, tôi rất có cảm tình với những người có năng khiếu âm nhạc.

Tôi tham gia câu lạc bộ piano và trở thành đàn em của anh, ngày đêm kết thân, tôi càng khâm phục tài năng âm nhạc cũng như sự hiền lành, khiêm tốn của anh.

Thi thoảng cũng nảy sinh ý định yêu đương với anh.

Nhưng đó thực sự chỉ là một suy nghĩ

Bây giờ tôi đã có thể yêu anh ấy, tôi lại thấy rằng tôi không thực sự muốn như vậy.

Nhưng anh ấy có vẻ nghiêm túc...

Anh ấy nói rằng gần đây anh ấy biết việc Trần Nhất theo đuổi tôi, và anh ấy sợ tôi trở thành bạn gái của người khác, lại muốn cạnh tranh công bằng nên đã xin tôi cho anh ấy một cơ hội.

Mặc dù lý do tỏ tình của anh ấy rất hợp lý, nhưng tôi biết tại sao.

Lý do anh ấy thú nhận tình yêu của mình hoàn toàn là do sức mạnh của cuốn sổ tình yêu!

Sẽ không có gì xảy ra nếu tôi không viết tên tôi và tên anh ấy vào cuốn sổ của mình.

Nhưng vấn đề là, bây giờ tên đã được viết trên đó...!!

Mọi thứ bắt đầu đi chệch hướng.

Trần Nhất và Trần Nhất Phong bắt đầu theo đuổi tôi cùng một lúc.

Bị hai người cùng lúc theo đuổi cũng không có gì, mấu chốt là hai người đó đều là người nổi tiếng trong trường.

Một người là tiền bối khiêm tốn, lễ phép và tài năng, còn người kia là một hậu bối lạnh lùng, đẹp trai nhưng dịu dàng và ngốc nghếch.

Chọn bất kỳ ai trong hai người họ có thể sẽ khiến các cuộc thảo luận trên diễn đàn của trường bùng nổ.

Mọi người đang tự hỏi tôi rốt cục sẽ chọn ai.

Tôi không muốn lựa chọn, tôi chỉ muốn nhanh chóng trở lại bình thường.

Sự việc càng lớn, tôi càng hoảng loạn.

Tôi đã đặt vé đi phố cổ vào cuối tuần, và tôi muốn quay lại cửa hàng lưu niệm và hỏi bà lão, làm sao có thể hóa giải cuốn sổ tình yêu này.

Nhưng trước khi đến cuối tuần, một điều gây sốc khác đã xảy ra.

Trần Nhất và Trần Nhất Phong đang chiến đấu!

Không ai biết tại sao, nhưng mọi người đang lan truyền thông tin chuyện này xảy ra là do tôi.

Lý do là vì ghen tuông.

Tại sao mọi chuyện càng ngày càng trở nên rắc rối như vậy.

Cuộc chiến giữa họ khiến tôi nhận ra rằng mình không thể trì hoãn thêm được nữa, dù không thể giải thích được, tôi cũng nên nói rõ ràng mọi chuyện về cuốn sổ tình yêu cho hai người họ.

Họ không thích tôi chút nào, họ chỉ bị ảnh hưởng bởi cuốn sổ tình yêu.

Tôi, người đã luôn trốn tránh sự phiền phức, cuối cùng đã lên kế hoạch thực hiện chuyện này, và tôi nắm chặt tay để cổ vũ bản thân.

Ngay cả khi tôi bị họ đánh đập và mắng mỏ, tôi vẫn phải thừa nhận điều đó.

Tôi tìm thông tin liên lạc của hai người đó trên điện thoại, tình cờ là Trần Nhất gửi tin nhắn, anh ấy bảo tôi xuống lầu, nói rằng anh ấy có việc muốn nhờ tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm để gặp anh.

Trần Nhất đứng dưới gốc cây trong ký túc xá nữ, mặc áo đen và quần dài đen, mặc dù anh ta mang theo khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh đi qua nhìn anh ta.

Công bằng mà nói, khuôn mặt này rất đẹp trai, tuấn tú, có cảm giác sắc bén như dao.

Trông thì rất dữ tợn, nhưng khi tiếp xúc thực tế thì có vẻ không dữ dằn lắm, ít nhất là không giống như những lời đồn đại mà tôi từng nghe.

Tôi lại gần.

Có thể thấy rõ trên trán, sống mũi của anh ta có những vết trầy xước, da mu bàn tay càng đỏ và sưng tấy, vết thương có vẻ như chưa được xử lý gì cả, còn có những vết thương đã mờ nhạt đi nhiều.

Khi Trần Nhất nhìn thấy tôi, khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, và anh ấy đưa cho tôi thứ anh ấy mang theo.

Anh ấy nói: "Em. . . Khụ, cái kia hình như sắp tới rồi, em lấy những thứ này đi."

Tôi nhìn xuống và thấy một hộp thuốc trong suốt, trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hauhuoc